Minh Vương Sủng Phi

Chương 41: Đi thôi đi thôi, đi nhanh đi




(*Bạch liên hoa = hoa sen trắng)

Đỉnh Phong ngẩng mặt tròn, không yếu thế nói: “Bạn học Cow [bạn học bò sữa], phát xuân sao? Thật xin lỗi, tớ chỉ không cẩn thận”.

Trương Hân Nhất sửng sốt sững sờ, từ trước đến nay tiếng Anh đều là điểm yếu của cô ta, cô ta hoàn toàn không hiểu cow có nghĩa là gì. Ánh mắt của cô ta rơi vào chai nước suối trong tay Đỉnh Phong, khóe môi nở nụ cười châm chọc nói: “Chẳng lẽ cô cũng đến đưa nước cho Tiêu Mộc sao? Nhưng mà Tiêu Mộc thích nhất là Cô ca, điều này cũng không biết còn dám tới đây?”.

Cô nhìn cô gái gương mặt tròn trước mặt, nhìn thế nào cũng giống như cố ý bắt chẹt.

Lại không ngờ, Đỉnh Phong lại nói: “Thật ra thì tớ định đưa nước này cho bạn học Cow”.

Trương Hân Nhất mở to mắt: “Đưa tôi?”.

Đỉnh Phong nhăn mặt tròn, đôi mắt nhỏ rất thành khẩn: “Đương nhiên là đưa cho bạn học Cow rồi. Tớ nghe nói mỗi ngày Cow dùng một lượng nước rất lớn, thầy giáo đã nói là chúng ta phải biết thương yêu bạn học của mình, tớ sợ bộ ngực của bạn học Cow sẽ teo lại cho nên... bạn học Cow mau uống nước đi!”.

“Phụt ——”, sau lưng cô, Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi đồng thời cười một tiếng.

Trương Hân Nhất cũng không ngu, nghe được sự châm chọc trong lời nói của Đỉnh Phong, trên mặt lúc trắng lúc đỏ.

Khóe mắt Đỉnh Phong khẽ Tiêu Mộc một cái, lại thấy khóe miệng của anh giơ lên, tâm tình cảm thấy happy.

Trương Hân Nhất nén giận, khoác cánh tay Tiêu Mộc nói: “Tiêu Mộc, đừng nói chuyện với dưa hấu, buổi chiều chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé”.

Đỉnh Phong hít hít lỗ mũi, mặc dù Trương Hân Nhất vừa nói cô là dưa hấu, cô cảm thấy không thoải mái nhưng mà cô ta nói là sự thật.

Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên vang lên như thanh tuyền rơi xuống nước.

“Xin lỗi, bạn học Cow này, tôi nghĩ là chúng ta không quen thuộc đến mức tôi sẽ đi ăn cơm với bạn, còn nữa...”. Đôi mắt khẽ liếc, mũi cao hợp với đôi môi mỏng, nhìn thế nào cũng rất mê người. “Chưa bao giờ tôi nói là tôi thích Cô ca cả. Nếu như bạn học Cow không thích uống nước suối, vậy thì, Đỉnh Phong không ngại cho tôi chứ?”. Anh nở nụ cười nhan nhạt, lúm đồng tiền bên khóe miệng rất nhỏ nhưng mà lại có cảm giác như ánh mặt trời tỏa trên người.

Mắt Đỉnh Phong sáng lên, lập tức nở nụ cười, đưa nước suối cho Tiêu Mộc, nhìn anh mở nắp bình, ngửa cần cổ hấp dẫn, hầu kết lên xuống.

Trương Hân Nhất bị Tiêu Mộc nói như thế, nước mắt treo trong hốc mắt, đáng thương, nói: “Tiêu Mộc...”.

Diêu Bội Chỉ nhìn những ngón tay của mình, mắt liếc xéo, ngữ điệu không tốt: “Không biết là có vài người, đầu không tốt hay là bị lừa đá hỏng? Rõ ràng người ta đã nói không muốn gặp... còn cố tình dây dưa không dứt, cậy chính mình là Cow, muốn làm gì thì làm?”.

Trương Hân Nhất nghe nói vậy thì nước mắt ào ào rơi xuống, tay che mắt, chạy đi.

Diêu Bội Chi “xì” một tiếng, đối với loại bên ngoài hoa sen trắng, bên trong là tiện nữ, cô không có “lòng thương tiếc”.

Quay đầu lại thấy Đỉnh Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc.

Rất nhanh Tiêu Mộc đã uống xong bình nước.

Anh nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Xin lỗi, tôi uống hết nước mất rồi”.

Đỉnh Phong vội vàng khoát tay: “Không sao, anh uống bao nhiêu cũng được... Nhưng mà, anh có thể đưa cái bình cho em được không?”.

Tiêu Mộc gõ gõ lên cái bình, đôi mắt hơi cười, nói: “Muốn cái này?”.

Đỉnh Phong gật đầu mấy cái thật mạnh, mặt tròn mong mỏi nhìn Tiêu Mộc, nói: “Mọi người không biết, em rất thích thu thập bình nước suối!”.

Khóe miệng Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc cùng run rẩy vài cái.

Tiêu Mộc ngẩn người, sau đó trả bình lại cho Đỉnh Phong.

“Sở thích của em đúng là đặc biệt”.

Đỉnh Phong nhận lấy cái bình, trong lòng lệ rơi đầy mặt, không phải là muốn dấu cái bình mà anh đã uống thôi! Làm sao lại nghĩ ra cái lý do bỉ ổi như vậy!

“A, Tiêu Mộc, đừng nói chuyện với em gái mặt tròn nữa, phải đánh tiếp kìa”. Một nam sinh mặt đầy mụn chạy tới, vỗ vỗ vai Tiêu Mộc, chế giễu nói.

Tiêu Mộc gật đầu một cái, nói với Đỉnh Phong: “Lần sau nói chuyện tiếp”.

“Được...”. Đỉnh Phong gật đầu, hơi mất mát nói.

“Được rồi, người đi xa rồi, đừng nhìn nữa”. Diêu Bội Chi véo mặt tròn của Đỉnh Phong, giọng nói trêu tức.

“Đỉnh Phong, tớ phục cậu rồi, lý do nát như vậy mà cậu cũng nói được! Nếu như cậu nói sớm là cậu thích bình nước suối, mỗi ngãy lão nương sẽ đưa cho cậu một cái, ha ha ha”. Lý Gia Nhạc ôm bụng cười ha ha, ngũ quan thanh tú cũng vặn vẹo.

Diêu Bội Chi cũng phụ họa: “Nói, có phải lúc về cậu định liếm cái miệng bình không, ai da, chỉ cần nghĩ đến là tớ không tưởng tượng nổi nữa!”.

Đỉnh Phong nhìn chằm chằm hai người đang cười run rẩy cả người, nói: “FUCK, tại sao tớ lại có hai người bạn xấu này?”.

Lý Gia Nhạc cười vui vẻ: “Còn FUCK, cậu FUCk ai vậy? Cậu có tiểu ** không?”.

Diêu Bội Chi cũng nói: “Về sau nếu như có chuyện khó làm thì cứ cầm cái bình Tiêu Mộc đã uống để có động lực. Nếu lúc nhớ Tiêu Mộc, liếm liếm bình, ha ha...”.

Đỉnh Phong xù lông: “Hai người các cậu, chịu chết đi! Cầm vú long trảo thủ!”.

“Bạo trứng liên hoàn thối!”. Diêu Bội Chi trả lại.

“Trả ta trôi trôi quyền!”. Lý Gia Nhạc cũng giơ quả đấm.

Đỉnh Phong “... .......”.

... ...... ....

Còn việc đêm đó về nhà Đỉnh Phong có liếm miệng bình hay không, cũng chỉ có cô biết.

Dù sao thì, thanh xuân của ai cũng không có lần thứ hai?

... ........

Theo thường lệ, đến Chủ Nhật, Đỉnh Phong bắt xe đến nhà Diêu Bội Chi.

Dĩ nhiên, trên đường không thể không gặp một người.

Không sai! Anh ta chính là anh chàng bảo vệ.

Đỉnh Phong đứng cách cổng khu biệt thự mới mười mét, nhanh như mèo núp sau một khóm hoa, híp đôi mắt tròn nhìn chằm chằm anh chàng bảo vệ đứng cách đó không xa, trong lòng tính toán biện pháp đi vào chung cư mà không làm cho anh chàng bảo vệ nhìn thấy!

“Bíp ——”, tiếng còi xe chói tai vang lên từ phía sau.

Đỉnh Phong quay đầu nhìn thấy một chiếc BMW dừng phía sau cô, lớp sơn đen xa hoa đến mức tận cùng, cửa kính xe cũng đen, hoàn toàn không thấy rõ bên trong, giống như một con hắc báo.

Đỉnh Phong nghĩ là mình chắn đường người ta nên xê dịch bước chân, lùi về phía sau.

Lại xoay người, nhanh như mèo, giống như kẻ trộm nhìn anh chàng bảo vệ.

“Bíp —— bíp——”, chiếc xe sau lưng vẫn tiếp tục ấn còi.

Đỉnh Phong nhíu mày quay đầu, trừng mắt nhìn vị trí ghế lái, người lại lùi về phía sau.

“Bíp —— bíp —— bíp ——”.

Đỉnh Phong thấy ánh mắt anh chàng bảo vệ nhìn về phía mình, trong lòng ảo não.

FUCK, cô núp ở đây một lúc lâu, không phải là muốn trốn số mệnh bi thống bị anh chàng bảo vệ bôi dầu heo nhìn thấy sao?

FUCK!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.