Minh Uyên

Chương 84




Nghiện ma túy; nghiện thức ăn; nghiện rượu; nghiện thuốc lá. Thật buồn cười là chưa ai nói về chứng nghiện Internet cả.

Nghiện Internet là thảm họa của thiên niên kỷ mới. Đàn ông đàn bà trên khắp thế giới đang phải lên giường một mình, cuộn tròn người lại trong đau khổ khi nửa kia của họ chúi đầu vào máy tính, gõ, gõ, và gõ cho đến tận sáng.

Internet là một thế giới khác, nơi người ta có thể là bất kỳ ai mình muốn, và thậm chí khi bạn đọc những dòng này thì các cuộc hôn nhân vẫn đang tan vỡ vì vợ chồng ít giao tiếp với nhau, mà thủ phạm là cái màn hình nhỏ xíu màu mè giấu ở góc nhà.

Nhưng tất nhiên Jemima không biết điều đó. Jemima Jones không phải lo lắng về việc làm phiền nửa kia hay về một cuộc hôn nhân bất hạnh, hay thậm chí cũng chưa cần bận tâm đến việc nàng vừa thêm một chứng nghiện khác vào danh sách của mình.

Tất cả những gì Jemima biết, lúc này nàng đang từ tòa soạn về nhà, là Internet có vẻ rất thú vị, và nàng có thể khám phá mọi điều muốn biết về cách làm sạch đồ bạc, rèm cửa, cách tẩy mùi nước tiểu mèo, chỉ bằng cách gõ phím.

Và điều tuyệt vời hơn nữa là những thông tin mà nàng nhận được đến từ khắp nơi trên thế giới. Nàng đi dọc theo vỉa hè, miên man suy nghĩ về Internet đến nỗi trước khi kịp nhận ra thì nàng đã đứng trước cửa nhà, và đoán xem chuyện gì đã xảy ra nào? Nàng đã quên béng việc mua vài thanh sô cô la trên đường về nhà.

Ngoan lắm, Jemima. Tuyệt. Hôm nay là ngày tôi thực hiện chế độ ăn kiêng hiệu quả lần đầu tiên. Lần này tôi sẽ thực sự cố gắng. Không sô cô la!

Tôi bước lên cầu thang và nghe thấy tiếng cười rúc rích của hai cô bạn cùng nhà vọng ra từ phòng ngủ của Sophie khi tôi ngập ngừng đẩy cửa.

Lisa đang nằm ôm gối trên giường. “Tớ đang yêu,” cô ả thở dài khi tôi bước vào. Ôi, thôi đi, tôi nghĩ bụng nhưng không nói ra. Thay vào đó, “Để tớ đoán xem. Có một anh chàng mới đến làm ở chỗ các cậu, đẹp trai dã man và muốn cưới cậu chăng?”

“Không, đừng ngớ ngẩn thế. Đấy là người bọn tớ gặp tuần trước, khách hàng mới ấy. Anh ta mời Lisa đi chơi.” Sophie cố tỏ ra vui vẻ nhưng mặt cô ả đang hiện lên hai chữ ghen tị. Tôi không tin chuyện về những cô gái tóc vàng hoe ngốc nghếch, ít nhất là trước khi gặp Sophie, nhưng tôi biết rằng cô ả nghĩ con gái tóc vàng hẳn phải hay ho hơn, và không thể tin nổi anh chàng đó lại chọn Lisa.

“Tên anh ấy là Nick Hanson, ba mươi ba tuổi, độc thân, và tớ yêu anh ấy,” Lisa mơ màng thở dài. “Lisa Hanson. Các cậu thấy sao? Bà Nick Hanson, bà Lisa Hanson.”

“Tớ nghĩ cậu hơi vội vàng đấy.” Tôi không có ý gì chua cay đâu, cam đoan với bạn đấy, chỉ là tôi đã chứng kiến cảnh này nhiều lần trước đó và biết đích xác những gì sẽ xảy ra. Vào cuối buổi hẹn đầu tiên, Lisa sẽ trở về nhà và dành cả buổi tối phác họa bộ váy cưới cũng như lên danh sách khách mời.

“Thế bao giờ hai người đi chơi?”

“Tối mai. Chúa ơi, tớ yêu anh ấy, người đàn ông tuyệt nhất mà tớ từng gặp.”

Tôi ngồi xuống giường, một việc mà bình thường tôi chẳng bao giờ làm, nhưng tối qua tôi không gặp Sophie và Lisa, mà hôm qua thực sự có chuyện. Tôi muốn nói về chuyện ấy. Hay đúng hơn là về người ấy.

“Hôm qua tớ đi học đấy. Về Internet.”

“Tuyệt,” Lisa nói.

“Thật á?” Sophie hỏi. “Cái đó hay đấy, tớ vừa đọc một bài trong tạp chí nói về việc hàng đống người đang hẹn hò trên Internet.”

“Bài báo nói gì?” Tôi hỏi.

“Nói thật nhé, chuyện này nghe có vẻ thú cực.

Cậu vào những trang web hẹn hò, ở đó có ảnh của những người độc thân, à các cậu có thể viết cho nhau bằng cách gửi email qua máy tính. Mọi người trên khắp thế giới đang gặp gỡ nhau. Thậm chí có người còn có thể lấy nhau nhờ việc này nữa kia.”

Lisa ngồi dậy nhìn Sophie. “Đúng, nhưng cậu không nghĩ là sẽ làm thế đấy chứ?”

“Thực sự tớ không biết,” Sophie đáp. “Ý tớ không cho rằng mình có lúc học nổi cách sử dụng máy tính, nhưng việc đó cũng khá hấp dẫn đấy. Cậu có thể vớ được một anh chàng Mỹ cao to đẹp trai và sống hạnh phúc trọn đời trong ngôi biệt thự của anh ta ở Dallas.”

“Tớ thấy có vẻ hơi nhạt nhẽo.”

“Ồ,” Sophie quay sang tôi. “Thế cậu đã học được cách gặp gỡ mọi người trên Internet chưa?”

“Chưa hẳn, lớp học không dạy cái đó, nhưng Internet quả thực rất cuốn hút, cậu có thể tìm thấy hầu hết mọi thứ trên mạng. Học xong thì tớ đi uống, thế nên tối qua tớ không ở nhà.”

Tôi muốn kể với ai đó kinh khủng, ai cũng được, về Ben Williams, tôi sắp nổ tung rồi.

Mi có chắc là mình không thể giữ kín chuyện này được nữa không, Jemima. Thế thì tiếp tục đi, kể hết cho họ đi.

“Với ai?”

Tôi có thể thấy là mình đã làm cho họ chú ý, hai cô ả tò mò muốn biết, cũng chẳng trách được. Ý tôi là, tôi không hay nói về chuyện giao du của mình. Có lẽ bởi cái giao du ấy không thực sự tồn tại trong cuộc sống của tôi, và họ nhận ra rằng đã có chuyện gì đó.

“Với Geraldine,” tôi ngừng lại. “Và Ben.”

“Ben là ai?” Đương nhiên họ không biết, vì cơn say nắng ấy đến giờ vẫn là bí mật của riêng tôi, nhưng tôi phải kể với ai đó, mà thà kể với Sophie và Lisa, những người không bao giờ gặp anh, còn hơn là tâm sự với… Geraldine chẳng hạn.

“Phó ban biên tập tin tức ở toà soạn.”

“Và???”

“Và…” Tôi có nên kể cho họ không? Hay là tôi nên giữ bí mật? Ôi, chết tiệt. “Và tớ thấy anh ấy vô cùng tuyệt vời.” Xong. Thở sâu. Lộ rồi. Không còn đường lùi nữa.

Sophie và Lisa ngồi đó, lặng im vì choáng váng. Trước đây tôi chưa từng nói chuyện về đàn ông, và khi nhìn họ, tôi có thể thấy cặp mắt của hai cô ả đờ đẫn khi tưởng tượng ra Ben, và tôi biết là họ đã nhầm hoàn toàn.

Jemima Jones hoàn toàn đúng, hai cô ả ấy tưởng tượng sai bét.

Lisa nghĩ Ben cao khoảng 1,73 mét, chiều ngang tầm 1,4 mét. Đó là một gã béo phì, tẻ nhạt kinh khủng, và đích thị là một con mọt máy tính. Ả cho rằng ý tưởng về một buổi tối vui vẻ của anh là ở quán rượu, uống hàng lít bia nhẹ với những người bạn cũng là mọt máy tính nốt.

Giá như họ biết.

Vì Ben Williams là mẫu đàn ông mà cả Sophie và Lisa đều chết mê chết mệt.

“Tiếp đi, anh ta thế nào?”

Giờ đến lượt tôi thở dài. “Một người hài hước, anh ấy khiến tớ cười. Anh ấy thông minh, quyến rũ và biết cách cư xử với phụ nữ nữa.”

“Nhưng trông anh ta thế nào?”

“Tớ không biết tả ra sao, thật đấy. Anh ấy cao khoảng 1,88 mét.” Sophie và Lisa đưa mắt nhìn nhau, cố nín cười, tôi biết họ đang nghĩ tôi nói dối. Thế thì sao nào? Tôi tiếp tục. “Anh ấy có mái tóc nâu, và cặp mắt tuyệt đẹp, nhưng tớ không chắc cặp mắt đó màu gì. Xanh lục chăng?” Trúng phóc, Lisa vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn Sophie lần nữa, cậu ta đang tả một người mẫu nào đó mà cậu ta thấy trong tạp chí.

“Và khi cười, anh ấy có hai lúm đồng tiền thật dễ thương,” tôi kết luận, mỉm cười hạnh phúc khi tưởng tượng ra hình ảnh ấy.

“Thế anh ấy có thích cậu không?” Sophie hỏi, nhẹ nhàng, kẻ cả, bởi cô ả không muốn làm tổn thương tôi bằng cách nói ả biết tôi đang nói dối.

“Không,” tôi chán nản nói. “Ý tớ là anh ấy quý tớ, song không thích tớ. Anh ấy thích Geraldine kia, nhưng cô ấy thì ngược lại.”

“Tình hình này có thể cải thiện được mà, anh ta sẽ thích cậu,” Sophie nói. “Khi biết cậu rõ hơn, anh ta sẽ nhận ra cậu là người đáng yêu như thế nào.” Cô ả bỗng ngừng lại, ý thức được những gì mình vừa nói. “Nói thế không có nghĩa là anh ta không bị cậu thu hút ở những điểm khác nữa,” cô ả lắp bắp. “Cậu có một khuôn mặt thật xinh đẹp.”

Tôi không thể tin nổi là Sophie không nhận ra mình thật thà đến thế nào. Tôi biết rõ ả nghĩ gì về tôi. Rằng tôi to lớn đồ sộ, người phụ nữ béo nhất mà ả từng gặp, nhưng tôi không trách ả. Khi soi gương, nếu nhìn từ khuôn mặt trở xuống, tôi thấy y như vậy.

“Đâu có,” tôi còn biết nói gì khác nữa đây? “Anh ấy sẽ chẳng bao giờ thích tớ, nhưng tớ có quyền mơ mộng mà.”

“Thế còn Geraldine?” Lisa thắc mắc. “Nếu Ben ngon lành đến vậy, tại sao cô ta lại không thích chứ?”

“Có thể Ben không đến mức giàu như cô ta muốn,” Sophie buột miệng, một câu bình luận ác ý không giống với tính cách ả vì lòng ghen tị với Geraldine. Cô ả chưa thực sự gặp Geraldine nhưng đã thấy Geraldine vào những dịp hiếm hoi cô ấy đến đưa đón tôi đi về. Sophie chưa bao giờ nói thẳng với tôi nhưng tôi biết cô ả đã nhìn thấy vẻ tự tin của Geraldine, chiếc BMW, và ghen tị phát điên.

“Không hẳn vậy,” tôi nói, mặc dù đó đúng là sự thật, nhưng tôi cảm thấy có lỗi khi nói về Geraldine như vậy, một người tôi có thể coi là bạn, vì thế tôi thêm vào, “Nếu biết Geraldine rõ hơn, cậu sẽ thấy cô ấy rất đáng mến.”

“Hừm,” Sophie nói. “Biết đâu được. Có khi bây giờ Ben đang ngồi trong phòng ngủ của mấy gã bạn cùng nhà và kể cho bọn họ nghe tất cả về cậu cũng nên.”

Hoá ra là vào thời điểm đó, Ben Williams đang xem chương trình tin tức. Anh ngồi trên một chiếc sofa bọc da đen mạ crôm, chân gác lên cái bàn cà phê bằng kính phủ đầy báo, tạp chí, cùng một chiếc gạt tàn tràn cả tàn thuốc ra ngoài, vài lon Heineken rỗng và mấy gói giấy cuốn thuốc lá bị xé rách. Anh đang uống bia, nhưng không phải là Heineken, món đó là của mấy tay bạn cùng nhà. Anh uống bia Beck’s, và chăm chú theo dõi bản tin.

Khi bản tin bắt đầu, anh bỏ chân khỏi bàn cà phê và ngả về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, đu đưa chai bia một cách lười biếng giữa hai chân nhưng mắt thì dán vào màn hình tivi. Khi phóng viên nói, Ben bắt chước anh ta, lặp đi lặp lại, cho đến khi giọng của Ben gần như không thể phân biệt được với giọng của phóng viên.

“Nằm ở một khu vực rất đẹp của London, toà nhà xập xệ này đã bị hội đồng thành phố cũng như cư dân sống trên con phố rợp bóng cây gần đó bỏ mặc cho đến cuối năm ngoái,” phóng viên nói. Ben nói.

“Tôi là Jeremy Millston của Bản tin sáu giờ,” phóng viên kết thúc khi camera quay trở về cảnh trường quay.

“Tôi là Ben Williams của Bản tin sáu giờ,” Ben nhắc lại, đoạn đứng lên tắt ti vi. Hoàn hảo. Tất cả những đoạn lên bổng xuống trầm đều chính xác. Anh nhìn đồng hồ và đi vào bếp lấy thêm bia, nửa tiếng nữa anh mới phải gặp mấy người bạn cùng nhà ở quán rượu.

Ben mang bia vào phòng ngủ và lục lọi dưới gầm giường, lôi ra một hộp lớn lèn chặt giấy. Ồ, xin lỗi, bạn muốn biết phòng của Ben trông như thế nào phải không? Chà, trước hết, nó không giống như bạn nghĩ đâu. Geraldine và Jemima có thể đoán đúng về những căn phòng còn lại trong căn hộ, tất vương vãi trên lò sưởi và tạp chí khiêu dâm chất đầy phòng khách, nhưng phòng ngủ của Ben là cái tổ, là nơi trú ẩn của riêng anh, và chỉ nhìn lướt qua ta cũng có thể biết chính xác về con người của Ben Williams.

Đây là căn hộ cho thuê, nhưng Ben và mấy người bạn ở chung được phép trang trí lại. Không cần phải nói cũng biết là họ chẳng làm gì hết, trừ Ben. Ben sơn tường màu xanh ve chai sẫm. Rèm cửa ca rô màu xanh lính thuỷ, xanh lá cây và đỏ tía, vỏ chăn và áo gối cũng rất hợp nhau.

Rải rác trên tường là mấy bức tranh biếm họa độc đáo mà Ben sưu tập được. Nhiều bức đã xuất hiện trên các báo phát hành trên toàn quốc, và tất cả đều mang tính trào phúng. Trước khi bạn thắc mắc, thì đây, Ben không có tiền mua những thứ như vậy, chưa có, nhưng anh rất biết cách quản lý đồng lương ít ỏi của mình, và một nửa số tranh là do anh mua bằng tiền tiết kiệm, phần còn lại là quà của bố mẹ.

Một chiếc ghế bành cũ kỹ Ben mua với giá hai mươi bảng ở cửa hàng đồ cũ đặt trong góc phòng, đối diện với chiếc bàn bằng gỗ anh đào của Pháp cũng từ cửa hàng đồ cũ nốt, một món hời với giá 50 bảng. Sách chất đống trên bàn. Tự tyện, tiểu sử, sách dạy nấu ăn - vì Ben thích nấu ăn - các tác phẩm hư cấu, phi hư cấu. Những đầu sách mới nhất cùng với mấy cuốn sách cũ yêu thích nằm ở góc phòng này.

Cạnh chồng sách là một khung ảnh bằng bạc với bức ảnh Ben cười hạnh phúc bên bố mẹ trong lễ tốt nghiệp. Anh hãnh diện trong mũ áo cử nhân, và chỉ cần thoáng nhìn qua bố mẹ Ben ta cũng biết vì sao anh lại đẹp như vậy.

Mẹ anh dong dỏng cao, thon thả và thanh lịch. Bà mặc chiếc váy màu kem mỏng mảnh, áo vest xanh hải quân và đi một đôi giày cao gót màu kem với mũi giày điệp màu áo vest. Trên đầu bà là chiếc mũ hàng hiệu mà hầu hết phụ nữ đều ao ước sở hữu. Bố Ben già hơn hẳn mẹ anh. Cao ráo, đẹp trai, tóc hoa râm dày. Cả ba cười rạng rỡ trước ống kính, khuôn mặt thân thiện. Trông họ có vẻ như một gia đình hạnh phúc. Thực vậy, họ đúng là một tổ ấm ngọt ngào.

Bố của Ben là một doanh nhân giàu có, còn mẹ làm nội trợ. Là con một, Ben được cưng chiều nhưng lại luôn luôn muốn tự mình làm mọi việc. Sau khi tốt nghiệp đại học, Ben từ chối làm việc trong công ty gia đình và gia nhập một tờ báo địa phương với vai trò phóng viên tập sự hưởng đồng lương ít ỏi.

Anh thuê một căn hộ tồi tàn, tồi hơn nơi anh sống hiện nay gấp nhiều lần, và sống với năm gã khác cùng cảnh ngộ. Anh chấp nhận những khoản đối đãi đặc biệt của bố mẹ như chiếc đồng hồ đeo tay long lanh làm quà sinh nhật, một cặp khuy măng sét hay một bộ vest, nhưng nhìn chung thì anh chi trả mọi thứ theo cách riêng của mình.

Ben Williams yêu bố mẹ mình và họ cũng yêu anh. họ là một gia đình bình thường, lành mạnh. Điều duy nhất hơi khác thường là cách họ hoà hợp với nhau. Bởi bố mẹ Ben luôn đối xử bình đẳng với con mình. Ngay cả khi còn là một cậu bé, Ben đã được bố mẹ lắng nghe. Anh chưa bao giờ bị coi thường hay phớt lờ, mà được lắng nghe và xem như người lớn. Giờ đây, bố anh đưa ra một đề nghị kỳ cục, ông muốn Ben làm việc trong công ty gia đình, bởi ông không hiểu chút gì về ngành tyền thông, nhưng Ben sắp đạt được vị trí mình mong muốn, và anh biết mình đang làm đúng.

Ôi Geraldine, giá như cô biết về gia cảnh của Ben. Cô sẽ khám phá ra rằng anh, hay ít nhất là gia đình anh, thừa dư dả cho những sở thích trưởng giả của cô. Nhưng cô lại không thể thôi đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, vì thế cô sẽ chỉ thấy được chiếc Fiat cũ rích của Ben mà thôi.

Trở lại phòng Ben. Trong hốc tường cạnh giường, anh đặt một cái giá bằng gỗ thông và nhuộm màu để che đi nước gỗ màu cam trông rẻ tiền. Anh đã tự mình đánh ráp cái giá, rồi dùng búa nện nhẹ khiến nó trông có vẻ cũ kỹ trước khi lấy bông gòn tẩm thuốc nhuộm lau bóng.

Trên giá còn thấy nhiều hơn nữa sách và ảnh. Sách xếp chồng cao như sắp đổ, rồi ảnh của bạn bè Ben, bạn gái, người yêu cũ.

Xem này, đây là Ben ở trường đại học cùng với Suzie, cô gái anh đã hẹn hò suốt khoảng thời gian đẹp nhất trong ba năm học tại đây. Cô không mang vẻ đẹp cổ điển, cũng không đạt tiêu chuẩn người mẫu, nhưng hãy nhìn xem, cô ấy thật xinh đẹp với làn da rạng rỡ, hàm răng trắng muốt và mái tóc dài màu nâu đỏ bóng mượt.

Còn đây là Ben bên Richard, người bạn thân nhất. Hai người đang đi nghỉ, có lẽ là ở Hy Lạp, khuôn mặt rám nắng, quần soóc với áo phông, kính râm, họ khoác vai nhau và cười toe toét trước ống kính.

Và ở vị trí danh dự là bức ảnh của một người nổi tiếng, ngôi sao thực thụ của một trong những phim tyền hình được yêu thích nhất Anh quốc. Dù trông có vẻ giả tạo, đây chính là bức ảnh Ben tự hào nhất, vì cô ấy là Laurie, một trong những người đã bị anh chinh phục, nhưng chúng ta sẽ kể chuyện Laurie sau.

Ben ngả người xuống giường, làm nhàu chiếc áo vest mà anh quẳng lên chăn khi đi làm về, nhưng đây lại là một dấu hiệu tốt, vì ta biết Ben không phải kẻ lôi thôi nhếch nhác khi dạo qua phòng ngủ của anh song cũng thấy rằng anh chẳng phải người ngăn nắp thái quá.

Anh nằm xuống, tay cầm tờ giấy lôi ra từ cái hộp dưới gầm giường. Đó là kịch bản một chương trình tin tức mà anh đã chịu khó tốc ký lại, viết vội vàng tất cả những gì phát thanh viên nói. Lúc này anh nằm xuống và đọc những từ đầu tiên với giọng dẫn của mình.

“Chào buổi tối.”

Luyện tập, luyện tập, luyện tập đi Ben. Trên khắp thế giới có hàng nghìn đàn ông và phụ nữ, những người như Ben mơ ước trở thành người dẫn chương trình tyền hình. Họ khao khát có được mười lăm phút nổi tiếng, mong mỏi được toả sáng.

Nếu may mắn, nếu sở hữu mái tóc vàng dài đạt tiêu chuẩn, lả lơi và có xu hướng phóng túng, các cô gái có thể xuất hiện trên truyền hình với vai trò người dẫn một chương trình mới ngớ ngẩn nào đó. Đàn ông nếu có những mối quan hệ tốt cũng có thể lên hình dẫn chương trình cho trẻ em. Nhưng rất ít người nỗ lực như Ben.

Từ khi còn nhỏ, Ben đã mơ ước được dẫn chương trình tin tức. Khi đang theo học chuyên ngành Ngữ văn ở đại học, Ben đã ngồi xuống cùng Richard vạch ra kế hoạch của mình. Ben quyết định rằng lợi thế lớn nhất mình có (trừ lúm đồng tiền và hàm răng trắng vì anh không thực sự nghĩ về chúng thường xuyên, cho dù anh biết đó là ưu điểm của mình) sẽ là kiến thức về báo chí. Anh biết mình có thể tham gia chương trình thực tập mà tất cả các báo phát hành toàn quốc ngày nay đều nhiệt tình cung cấp, nhưng sau khi nói chuyện với những người đã đi theo con đường này, anh nhận thấy phần lớn thời gian họ chỉ làm việc vặt mà thôi.

Thế là anh quyết định tìm kiếm một tờ báo địa phương. Một tờ báo địa phương không trả lương cao nhưng sẽ đào tạo anh những kiến thức cần thiết về tin tức. Một tờ báo địa phương với một vị tổng biên tập có thể nâng đỡ anh, dành thời gian chỉ bày cho anh cách săn tin, cách phỏng vấn công chúng và những người nổi tiếng, cũng như cách giành được bài phỏng vấn độc quyền chỉ nhờ ở vẻ quyến rũ.

Một tờ báo địa phương nơi Ben có cơ hội thăng tiến nhanh chóng trước khi chuyển tới một đài tyền hình địa phương. Và từ đài tyền hình địa phương, anh sẽ bước chân vào mạng lưới tyền hình Anh sẽ trở thành phát thanh viên chính. Anh sẽ dẫn chương trình tin tức.

Thú thật, ở tuổi hai mươi chín, sự nghiệp của Ben không thăng tiến như anh dự tính, tuy nhiên anh đang đi đúng hướng và anh dự cảm, một cách chính đáng, rằng đổi thay đang đến với mình.

Dĩ nhiên anh không nói với tổng biên tập của Kilburn Herald bất kỳ kế hoạch nào của mình khi đến phỏng vấn. Anh ngồi đó, nói với tổng biên tập anh là nhà báo, anh thích báo chí và yêu Kilburn Herald (vì Ben đã chuyển tới Kilburn với mục đích đặc biệt là vào làm việc cho tờ Kilburn Herald, anh quyết định đó sẽ là nơi tạo nên sự thay đổi), và rằng anh mong muốn làm việc cho Kilburn Herald nhiều năm rồi.

Anh nói với tổng biên tập rằng anh vui lòng khởi nghiệp với vai trò phóng viên tập sự, nhưng một lúc nào đó, trong tương lai không xa, anh sẽ trở thành trưởng ban biên tập tin tức. Và tổng biên tập, một con người khá tự phụ và ngốc nghếch, đã được Ben tâng bốc, và bị thuyết phục bởi nụ cười và lúm đồng tiền của anh.

Nhưng ông ta không đến nỗi ngốc nghếch như thế. Ông ta nhận ra ngoại hình bắt mắt của Ben sẽ tác động thế nào đến những người được anh phỏng vấn. Và quả vậy, ngay từ ngày đầu tiên, Ben và chỉ Ben mà thôi là phóng viên mang đến những câu chuyện mà độc giả muốn. Tương lai của anh đã bắt đầu. Ben đang đi trên con đường của mình.

Và lúc này, trong căn hộ cho thuê rộng rãi trên một con phố lớn với những hàng cây xanh hai bên đường ở Kilburn, Ben đặt tờ giấy xuống và ra khỏi giường. Một cái liếc qua gương cho biết trông anh khá ổn, chẳng phải tối nay có chuyện gì quan trọng, chỉ là cánh đàn ông ở quán rượu địa phương thôi mà, nhưng bạn không biết chắc được. Biết đâu đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.