Minh Uyên

Chương 73




Họ lăn lộn trên giường, rên rỉ, và khi Joe luồn tay dưới áo sơ mi của Kay để cởi áo lót thì cô ta bất ngờ co người lại.

"Không!" cô ta vừa nói vừa ngồi bật dậy và đẩy anh ra. "Chúng ta không thể."

"Sao? Ý em là gì khi nói chúng ta không thể?"

"Chúng ta không nên làm thế này," cô ta khổ sở nói.

"Kay à, tất nhiên là chúng ta không nên làm thế này, nhưng em là người phụ nữ quyến rũ nhất mà anh từng gặp. Lúc nào anh cũng nghĩ về em. Anh biết là mình không nên làm thế này, nhưng anh không thể kìm chế được, anh thèm muốn em đến phát điên mất."

"Em cũng thèm muốn anh," cô ta nói, "nhưng chúng ta đều đã có gia đình."

Khoảng lặng dài dằng dặc. "Họ sẽ không bao giờ phát hiện ra đâu," Joe nói và lại vồ vập lấy Kay.

"Không được!" cô ta nói và nhanh chóng đứng dậy vuốt thẳng váy. "Em không thể. Em xin lỗi. Em không làm thế này được."

"Em nói nghiêm túc đấy à?" Joe xìu xuống.

Kay bối rối gật đầu.

"Nhưng suốt nhiều tháng qua em vẫn dành cho anh những dấu hiệu mời gọi. Những lời ve vãn, những lời tán tỉnh. Vì Chúa, em nghĩ những lời nói đó sẽ dẫn đến đâu?"

Kay nhún vai. "Em xin lỗi. Em không có ý gì cả, chỉ là... Em cũng không biết. Chắc là em thích được chú ý."

Joe lắc đầu phẫn nộ. "Em thích đùa với của quý của anh, phải không?"

"Em sẽ rất vui nếu anh không dùng những lời lẽ đó trước mặt em," Kay nghiêm nghị nói, xoay nắm đấm cửa và bước ra ngoài.

"Thượng đế toàn năng," Joe càu nhàu không ra hơi. "Đúng là một trò đùa khốn nạn." Sau vài phút, anh thở dài và quay trở lại bữa tiệc. Và quan trọng hơn là anh vẫn chưa tìm thấy cô vợ khỉ gió của mình.

"Giúp em với!" Alice trượt chân vào cái hố nhỏ dưới bãi cỏ và bị ngã, nhưng cô vẫn cười. Cô càng cười thì càng thấy vui vẻ hơn, và cô bị kích động hoàn toàn khi nằm rùng mình trên cỏ.

"Em ở đâu đấy?" Harry cũng cười rúc rích và loạng quạng trong bóng tối để tiến về phía cô, và anh bất ngờ dẫm lên mắt cá chân cô trước khi ngã đập mặt xuống đất.

"Anh có sao không?" Alice cố gắng nhấc người dậy. Harry tiến lên trước cho tới khi anh cảm nhận được nơi cô nằm và anh nằm trên đất với cô, mặt cả hai nóng bừng vì buồn cười.

"Ôi Chúa ơi," Harry thở phào khi cuối cùng họ cũng kiềm chế được. "Thật là vui."

"Quá vui là đằng khác." Alice thở dài và mỉm cười với các vì sao trên trời. "Đêm thật tuyệt vời phải không? Anh nhìn sao đêm kìa."

Harry nằm ngửa và gối tay lên đầu. "Đó là dải Ngân hà," anh nói.

"Đâu? Em không nhìn thấy."

"Kia kìa, em nhìn đi." Anh cầm tay cô và chỉ lên dải Ngân hà để cô thấy cho rõ.

Alice há hốc miệng kinh ngạc. "Thật lộng lẫy." Họ nằm đó ngắm nhìn bầu trời đầy sao, im lặng, tay trong tay.

m thanh duy nhất Alice nghe thấy là tiếng thở của họ, thứ duy nhất cô nhìn thấy là các vì sao, và cảm xúc duy nhất cô biết rõ lúc này là ngón tay cô đang quyện lấy mấy ngón tay của Harry, và ngón tay cái của Harry đang nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay cô.

Họ nằm đó trong khoảng thời gian tưởng như hàng giờ đồng hồ, cả hai dịu dàng vuốt ve bàn tay của nhau, và không ai có thể nghĩ đến bất kỳ điều gì khác ngoài cảm giác tuyệt vời khi được nằm ở đây, dưới trời đêm, và tay trong tay. Thế rồi, cùng lúc, họ trở mình nằm nghiêng và đôi môi họ gặp nhau.

Và họ hôn nhau. Rất lâu. Rất lâu.

"Alice ơi?" Đó là giọng nói quen thuộc, vang lên từ nơi rất xa, quá xa để khiến họ tỉnh táo trở lại, quá mơ hồ để có thể nhận thấy. Bỗng nhiên khu vườn ngập tràn ánh sáng khi đèn ngoài trời được bật lên. Alice và Harry tách nhau ra, và điều duy nhất mà họ nhận thức được sau đó là bàn tay của Emily vụt che ngang miệng khi cô quay lưng khỏi ngưỡng cửa và chạy vào nhà trong cơn thổn thức.

"Anh Joe. Đưa em về đi."

"Sao cơ?" Joe đang lấy cho mình một ly Scotch và cố hết sức tránh mặt Kay. Anh bước vào phòng ăn, cô ta bước ra. Cô ta đi vào bếp, anh đi ra. Lúc này phòng khách là nơi không có mặt cô ta, và Joe đang rót cho mình một lý rượu mạch nha mạnh để làm dịu nỗi tổn thương vì bọ từ chối. Anh nhìn Emily, khuôn mặt cô tái mét và cô đã mặt sẵn áo khoác, đang đứng ngay sau lưng anh.

"Em nói sao cơ? Hai người kia đâu?"

"Em không biết, nhưng em thấy không khỏe. Chắc em bị ốm rồi."

"Ôi Chúa ơi, Emily ơi, tiếc quá. Em có chắc là em không muốn nghỉ lại đây không. Chắc là họ không phiền gì đâu."

"Không. Em muốn về nhà." Cô kiên nhẫn thở dài và nói dối, "Anh Joe à, ở nhà có loại thuốc em cần. Anh đưa em về đi, rồi anh quay lại đây cũng được."

"Được rồi. Từ từ đã. Có Chúa mới biết Alice đang ở đâu. Đề anh nói với Sally là chúng ta đi đâu đã."

"Vâng. Đưa em chìa khóa xe. Em sẽ đợi anh trong xe."

Emily không đời nào rời bữa tiệc mà không cảm ơn chủ tiệc, nhưng đây là bữa tiệc mới toanh, và người ta không mong đợi cô sẽ cư xử bình thường như cô vốn thế. Cô ngồi trên ghế khách, rùng mình, lạnh lẽo và tê tái vì sửng sốt. Nếu có ai đó nói với Emily rằng cô có thể bắt gặp người bạn thân thiết nhất của cô và bạn trai cô đang khóa môi nhau trong nụ hôn nồng nàn, chắc chắn cô sẽ nói rằng đều đó là không thể, và sẽ không bao giờ xảy ra.

Nếu ai đó cứ khăng khăng cho là như vậy, chắc chắn cô sẽ nói là cô phát điên lên mất.

Cô sẽ đứng đó và hét vào mặt họ. Cô sẽ hỏi họ xem họ đang làm cái quái gì vậy. Cô sẽ tát Harry. Quỷ tha ma bắt, cô sẽ tát cả Alice nữa nếu cô phải nhìn thấy cảnh đó.

Vậy mà lúc này, cô đang ngồi đó, run rẩy trong ô tô, không thể làm gì khác, chết lặng hoàn toàn. Mặc dù tận mắt chứng kiến sự việc, cô không dám tin nó đã xảy ra, và cô vẫn ngồi tua lại hình ảnh đó, giống như một bộ phim, và cô tự hỏi liệu có phải cô đang ở trong một giấc mơ tồi tệ hay không.

Nhưng không. Có thể họ đang nằm xa cô, nhưng không một ai có thể nhằm lẫn hành động của họ. Emily đã nhìn thấy, ngay trong giây phút ngắn ngủi trước khi họ rời nhau ra, cô đã thấy Harry nằm trên Alice, đôi mắt anh nhắm nghiền, đôi tay anh luồn trong tóc cô khi anh hôn cô. Emily thấy Alice xoa xoa đôi bàn tay trên tấm lưng khỏe khoắn của harry, tấm lưng mà Emily đã biết quá rõ, và Emily cố kiềm nén một cơn thổn thức đang dâng lên tận họng.

Không. Cô sẽ không khóc trước mặt người khác. Cô sẽ không khóc trước mặt Joe. Cô cần phải tránh xa mọi người. Cô cần phải tránh xa Harry và Alice.

"Anh Joe à? Anh đi đâu vậy?" Tim Alice như nhảy ra khỏi lồng ngực khi cô chạy vào nhà tìm Emily và thấy Joe đang mặc áo khoác, khóa xe sẵn sàng trong tay.

"Em đi đâu từ nãy đến giờ vậy?"

Alice chỉ biết nhìn anh. Liệu Emily đã nói với anh chưa? Có phải anh đang thử cô không? Nhưng Chúa ơi. Emily. Người bạn thân nhất của cô. Cô thà chết còn hơn là làm tổn thương Emily, và cô không có chút ý niệm nào về sự việc xảy ra ngoài vườn. Cô chỉ biết rằng giờ đây cô cảm thấy phát ốm, tiếc nuối và mất mát.

"Anh đi đâu vậy?" Alice nói. "Emily đâu anh?"

"Cô ấy không khỏe," Joe nói và đi về phía cửa. "Anh chuẩn bị đưa cô ấy về nhà."

"Em đừng lo cho cô ấy. Cô ấy không sao đâu. Chỉ cần uống vài viên thuốc ở nhà thôi. Em và Harry ổ lại nhé. Anh sẽ sớm quay lại thôi."

"Không ... anh đợi đã ..." Nhưng Joe đã biến mất bên ngoài cửa trước.

"Em có chắc là em ổn không? Trông em không khỏe chút nào." Joe mở cửa nhà và băn khoăn nhìn Emily, trong khi Emily cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Có lẽ tại chuyến bay đến đây xa quá nên em kiệt sức thôi. Chắc chắn là khi nằm xuống giường em sẽ ổn hơn."

"Em có chắc là em không phiền gì nếu anh quay lại bữa tiệc và em ở nhà một mình chứ?"

Ôi Chúa ơi. Một mình. Cô lại một mình. Emily quay mặt đi để Joe không nhìn thấy nét mặt đau khổ của cô và cô gật đầu, không nói gì.

" Được rồi. Mai gặp em nhé. Chúc em chóng khỏe." Joe nhẹ nhàng đóng cửa rồi quay trở lại bữa tiệc.

"Chết tiệt," Harry lập lại. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh nói vậy.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Alice và Harry đau khổ đứng trong góc phòng bếp. Chỗ rượu mạnh mà mọi người đã nốc dường như đang phát huy tác dụng. Chris thay nhạc của Frank Sinatra bằng pop mạnh, đèn đã được tắt bớt đi giờ lại được tắt thêm, và lúc này phòng khách trở thành sàn nhảy với rất nhiều cặp đôi đang khiêu vũ.

"Harry, em sợ lắm. Em không biết việc gì đã xảy ra ở ngoài kia." Lúc này Alice đang thổn thức, hoàn toàn mất phương hướng, cô hoang mang về nụ hôn đó và gần như mất trí trước vẻ mặt của Emily, trước sự tổn thương ghê gớm mà cô gây ra cho Emily. "Ý em là không xảy ra chuyện gì cả. Không gì cả!" Cô nói gay gắt, có lẽ cô đang tự thuyết phục mình, và rồi bằng giọng rất nhỏ, cô bất lực nhìn Harry. "Em không biết phải làm thế nào." Harry im lặng. Anh biết rõ sự việc xảy ra ngoài đó. Có thể, anh cố tỏ ra thờ ơ, nhưng mỗi khi nhìn Alice, anh đều muốn ôm cô thật chặt trong vòng tay của mình.

Chưa bao giờ anh có cảm giác nay khi anh và cô còn ở Luân Đôn. Đúng là anh mến cô, và tất nhiên anh cũng nghĩ rằng cô rất quyến rũ, nhưng anh biết anh và cô ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, và phụ nữ như Alice hiển nhiên không phải dành cho anh.

Hơn nữa anh vốn rất hạnh phúc với Emily, quá hạnh phúc đến nỗi anh không nghĩ đến bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nhưng ngày tháng trôi đi, anh nhận thấy mối quan hệ giữa anh và Emily khiến anh mỗi ngày kém hạnh phúc hơn một chút, và càng ngày họ càng ít hợp nhau hơn,

Ban đầu, anh rất lo lắng trước sự hờ hững của Emily với anh, nhưng sự xa cách và tâm trạng ủ rũ của cô khiến anh nhận thấy cô không phải là người phụ nữ mà anh muốn dành cả quãng đời còn lại ở bên cạnh, và anh cũng biết sự lười biếng và thói quen chính là hai yếu tố níu giữ họ ở lại bên nhau.

Một phần trong anh không muốn thừa nhận rằng mối quan hệ của họ không còn êm đẹp nữa. Và cũng giống như Emily, anh coi kỳ nghỉ này là nỗ lực cuối cùng, hoặc là tiếp tục, hoặc là kết thúc. Nhưng anh lại không chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp lại Alice. Ngay từ giây phút nhìn thấy cô trên đất Mỹ, anh đã không thể nào thôi nghĩ về cô.

Trước đây, anh chưa bao giờ nhận thấy cô thú vị đến mức nào. Cô có thể coi nhẹ bản thân đến mức nào. Dường như cô không bao giờ quá quan trọng hóa vấn đề. Nhưng chủ yếu là anh thường quan sát cô ở nhà, chơi đùa với Snoop, chuẩn bị bữa sáng trong bếp, và càng ngắm cô, anh càng thấy cô đẹp.

Như anh từng nói, ở cô có sự nhiệt tình sôi nổi. Điều đó khiến anh muốn di theo cô khắp nơi, được đắm chìm trong niềm hạnh phúc toát ra nơi cô. Và dường như Joe không nhận thấy đều đó. Harry nhận thấy anh ta đối xử với cô như một người vợ đề trưng bày, anh ta vui khi thân mật với cô ở nơi công cộng khi được khoe khoang cô tại những bữa tiệc như tối nay, nhưng hầu như anh ta không bao giờ quan tâm đến cô.

Chúa ơi, hầu như anh ta chẳng bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ. Cho dù nhà đang có khách nhưng Joe dành phần lớn thời gian lầm lì trước máy tính trong khi Alice đảm trách mọi việc.

Và mãi đến tối nay Harry mới nhận thấy anh yêu cô nhiều đến thế nào. Anh từng nghĩ có lẽ anh chỉ rất mến cô, coi cô là một người bạn, mặc dù mỗi khi nằm trên giường sau khi Emily đã ngủ, anh vẫn thường nhớ những gì Alice nói trong ngày – những lới nói khiến anh cười vui vẻ.

Tối nay, khi anh ra ngoài hút thuốc và thấy Alice đang ngồi trên ghế đá, tim anh như nhảy lên, và ngay lúc đó, anh biết cảm giác của mình là thật, rằng không phảianh chỉ đang đơn thuần giữ quan hệ tốt đẹp với bạn thân nhất của bạn gái anh.

Nhưng chính bản thân anh cũng chưa chuẩn bị tinh thần cho những gì đã diễn ra. Liệu sự việc có trở nên phức tạp hơn hay khó khăn hơn, hoặc vượt quá giới hạn không?

Anh rất hồi hộp khi thấy Alice ngồi trên ghế đá, nhưng anh chưa bao giờ chờ đợi, chưa bao giờ mơ ước rằng giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Và rồi khi nằm cạnh cô trên nền cỏ trong vườn, anh không thể kiềm chế, anh nắm tay cô, và khi cô đáp trả bằng cách nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh, anh biết mình không thể quay lại được nữa rồi, không thể nào. Ít nhất là với anh.

Nhưng giờ cô đứng đây, mới chưa đến mười lăm phút sau đó, và cô nói rằng sự việc đó không nghĩa lý gì cả. Harry có cảm giác mọi khao khát của anh, mọi thứ có thể mang đến hạnh phúc cho cuộc đời anh đang chuẩn bị vuột khỏi tầm tay, và anh không biết phải làm thế nào. Anh muốn vòng tay ôm lấy cô và nói với cô rằng sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần họ được ở bên nhau thì không có gì quan trọng nữa.

Nhưng tất nhiên là anh không nói như vậy. Anh chỉ nhìn cô khi cô nói với anh rằng sự việc đó chẳng là gì cả. Không có ý nghĩa gì hết.

"Chúng ta phải làm gì đây?" Alice lập lại. "Chúng ta có nên về nhà không?"

"Anh nghĩ trước hết anh nên nói chuyện với cô ấy," Harry nói. "Anh sẽ giải thích. Nói với cô ấy rằng chúng ta lạnh, say rượu và đó chỉ là một nụ hôn, và nụ hôn đó không có nghĩa gì hết."

"Không. Em phải là người nói ra điều đó."

Harry nhún vai. Lúc này anh không quan tâm đến điều gì nữa. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là Alice cho rằng nụ hôn đó không có nghĩa lý gì cả.

"Em có nên nói không anh? Em thực lòng không biết phải làm sao. Ôi, chết tiệt. Anh có nghĩ là cô ấy sẽ nói chuyện này với Joe không?"

Harry lắc đầu. Anh rất muốn Emily nói chuyện này với Joe, muốn Joe và Alice chia tay để tạo cơ hội cho anh và Alice, nhưng đó chỉ là ảo tưởng thôi, và điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. "Không đâu. Emily không phải là người như vậy đâu. Alice à, em hiểu cô ấy hơn anh mà. Cô ấy sẽ không nói gì với Joe đâu."

"Đúng vậy," Alice thở dài nhẹ nhõm. "Anh nói đúng. Cô ấy sẽ không nói đâu. Ôi Chúa ơi, Harry. Em xin lỗi."

"Em đừng ngốc thế," Harry nói. "Em không phải xin lỗi vì bất cứ điều gì cả. nếu có thì anh mới là người phải nói lời xin lỗi."

"Không đâu. Anh không phải xin lỗi vì điều gì đâu. Chỉ là sự việc cứ thế xảy ra thôi."

"Ừ," Harry gật đầu và cố nặn ra một nụ cười. "Không có gì cả."

"Đúng thế. Không có gì cả."

Joe quay trở lại bữa tiệc, suýt nữa anh chạm trán Kay, và anh quay gót hướng về phòng bếp, ao ước giá mà mình ở lại nhà. Bữa tiệc khốn khiếp, anh nghĩ bụng, và anh dừng lại quan sát mọi người đang nhảy nhót trên sàn nhảy vốn là phòng khách để tìm lại thời thanh xuân sôi nổi.

"Hai người đây rồi," Joe nói khi nhìn thấy Alice và Harry trong góc bếp.

"Emily thế nào rồi?" Họ đồng thanh nói.

"Trông cô ấy không khỏe lắm nhưng cô ấy nói tại cô ấy mệt quá thôi. Chắc là cô ấy đi ngủ rồi."

"Em nghĩ là mình nên về nhà để chăm sóc cô ấy," Alice nói.

"Anh cũng thế," Harry và Joe cùng nói, va 2kho6ng ai trong bọn họ muốn ở lại bữa tiệc thêm một phút giây nào.

"Được rồi. Mình đi tìm Sally và Chris để tạm biệt họ thôi."

Alice gõ nhẹ lên cánh cửa phòng ngủ.

"Emily à? Tớ vào được không?"

Im lặng. Alice thử lần nữa. Hai người đàn ông đang ở dưới nhà và xem chương trình truyền hình lúc nửa đêm, và Alice nghĩ cô phải là người đương đầu với sự việc này.

"Emily à? Em? Cậu còn thức không?"

Vẫn im lặng khi Alice đẩy cửa phòng. Căn phòng tối om và Emily đang nằm trên giường, nhưng Alice biết Emily chỉ giả vờ ngủ thôi, hơi thở của cô quá chậm, quá đều, Alice đi về phía giường và ngồi xuống.

"Đi đi," Emily nói và trở mình. "Tôi không muốn nói chuyện với cậu."

"Ôi. Em à." Đôi mắt Alice nhòa lệ. "Chúng ta phải nói về chuyện này. Thực sự là không có gì cả đâu. Không giống như cậu nghĩ đâu."

Emily quay người lại và ngồi dậy nhìn Alice hoài nghi. Ý cậu là không phải tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bạn gái thân nhất của mình suốt ba mươi năm đang lăn lộn trên cỏ và chìm đắm trong cái ôm nồng nàn với bạn trai của tôi à?" cô hằn học nói.

Không phải là nồng nàn và chúng tớ cũng không lăn lộn trên cỏ." Trong một giây, Alice nghĩ lại những gì họ đã làm. Và cô không nói dối, đó không phải là cái ôm thân thiết. Đó là cái ôm rất nhẹ nhàng, êm dịu và đáng yêu. Cái ôm đó khiến cô có cảm giác như thể cô được trở về nhà.

Cô gạt ý nghĩ này sang một bên. "Em à, bọn tớ say rượu, và bọn tớ chỉ nằm đó ngắm sao trời thôi, và thế là xảy ra sự việc. Tớ thề là sự việc đó không có ý nghĩ gì cả. Em à, thậm chí tớ còn không biết hôm nay là thứ mấy trong tuần, huống hồ gì người mà tớ đã hôn. Và nụ hôn đó chỉ kéo dài đúng một giây thôi. Thề có Chúa là nếu cậu xuất hiện chậm một giây thôi, nụ hôn đúng đã kết thúc rồi."

"À, giờ thì chúng ta không bao giờ biết được, đúng không?" Emily nói. "Tất nhiên là sự việc chỉ kéo dài có một giây. Và hai người bị bắt gặp, nhớ chứ?"

"Em à, tớ xin cậu đấy. Tớ yêu cậu nhất tr6en đời này và tớ sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì khiến cậu tổn thương cả ..."

"Nhưng Alice này," Emliy khẽ khàng nói. "Cậu đã làm tổn thương tôi rồi. Cậu hôn bạn trai tôi."

"Emily à, đó chỉ là một nụ hôn. Vì Chúa, tớ đâu có ngủ với anh ấy, đó là một nụ hôn vô thưởng vô phạt, và cậu là người hiểu quá rõ thế nào là một nụ hôn vô thưởng vô phạt. Cậu có còn nhớ những cuộc hôn hít mà bọn mình thi thố với nhau không? Chúa ơi, một nụ hôn không có nghĩa lý gì cả. Và thứ hai nữa là," – cô không dành cho Emily một giây nào để cắt ngang lời cô – "thứ hai nữa là cậu đang giả vờ như thể Harry là tình yêu lớn nhất trong đời cậu trong khi cậu vẫn có ý định để Colin thay thế anh ấy đấy thôi."

Emily kinh ngạc há hốc miệng. "Tôi không tin là cậu đã nói ra điều đó."

"Ôi Chúa ơi. Emily à, tớ xin lỗi, nhưng cậu không thể giả vờ Harry là người đàn ông duy nhất đời cậu trong khi rõ rang anh ấy không phải như vậy."

Giọng nói của Emily lạnh như băng. "Tại sao cậu dám kết luận về mối quan hệ của tôi? Và dù Harry có phải là người đàn ông duy nhất của đời tôi hay không – tôi còn chưa đưa ra kết luận về điều đó – thì ai cho cậu cái quyền được tán tỉnh anh ấy? Nhân tiện, cậu cũng đừng quên là cậu đã có chồng."

Alice nhìn xuống sàn nhà. "Cậu vẫn chưa nói với Joe, đúng không?"

"Tất nhiên là tôi chưa nói với Joe. Có lẽ tôi quá ngu khi không nhận ra người bạn gái thân thiết nhất của tôi và bạn trai tôi phải lòng nhau, nhưng tôi cũng chưa khốn nạn đến mức ấy."

Alice nhìn xuống sàn nhà, còn Emily nhìn lên trần nhà.

Từng giây phút nặng nề trôi qua.

"Nghe này, tôi không muốn nói gì thêm về chuyện này nữa." Emily nói.

"Nhưng chúng mình phải làm gì bây giờ? Chúng mình không thể bỏ lửng câu chuyện như thế này được. Tớ sợ lắm. Tớ không muốn mất cậu đâu Emily ạ. Tớ yêu cậu rất nhiều."

"À, thế thì đáng ra cậu phải nghĩ như vậy trước khi hành động." Emily thở dài. "Tôi bị tổn thương ghê gớm lắm, và lý do duy nhất khiến tôi chưa đi khỏi ngôi nhà này là bởi vì chúng tôi đang ở một nơi không còn ai khác thân thiết và tôi không có chỗ nào khác để đi."

"Sáng mai đằng này cậu cũng đi." Alice nói. "Giờ thì cậu không đi được. Giá như cậu có thể nói về vấn đền này. Emily ạ. Tớ không thể để cậu đi khi giữa chúng mình vẫn còn đang mâu thuẫn như thế này."

"Đáng ra cậu phải nghĩ đến điều đó trước đây." Emliy nhìn bạn với ánh mắt lạnh lung trong khi Alice còn lưỡng lự. "Tôi mệt rồi," Emily tiếp tục nói. "Tôi muốn được ở một mình. Cậu làm ơn đi đi."

Alice đứng lên, nước mắt lại trào xuống hai má cô. Lúc này, điều cô cần hơn hết thảy mọi thứ trên đời là được quay ngược thời gian, và nếu không làm được như vậy thì cô thèm được Emily vòng tay ôm lấy cô và nói rằng sẽ tha thứ cho cô.

Có vẻ như cả hai niềm mong mỏi này đều không thể xảy ra.

"Cậu có nghĩ là" – Alice do dự trước ngưỡng cửa và quay lại nhìn Emily – "cậu có nghĩ là cậu sẽ tha thứ cho tớ không? Ý tớ không phải tối nay, nhưng liệu có bao giờ cậu tha thứ cho tớ không?"

"Tớ không biết," Emliy nói. "Làm ơn hãy để tôi một mình ngay bây giờ. Tôi và cậu có thể nói chuyện này vào sáng mai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.