Minh Uyên

Chương 1: Cung cửu




- Thật sự...pháp chỉ này...là thật sao?

Lý Hắc Thủy cảm thấy khó khăn lắm một nuốt được nước bọt, cảm thấy vô cùng khó tin.

Tờ giấy màu vàng này rất trang nghiêm, phát ra khí tức an lành, khiến người ta không khỏi muốn lễ bái. Loại khí tức này rất khó bắt chước, tuyệt đối là đồ vật của Đại đế cổ.

- Có thể sao, hiện giờ thật sự còn có một Đại đế còn sống à?

Ngay cả hầu tử cũng bị kinh sợ, giống như nghe thấy chuyện Đấu Chiến Thánh Hoàng còn sống vậy.

Đại hắc cẩu ngẩng đầu, có vẻ hơi ngạo nghễ, toàn thân phát ra thần quang, có thể nói là bảo tướng trang nghiêm, vô cùng thần thánh, nói:

- Đó là chuyện đương nhiên.

- Đưa ta xem một chút xem rốt cục viết cái gì nào?

Diệp Phàm giơ tay, trong lòng kích động. Bằng trực giác hắn đoán đây đúng là thần chỉ thật.

- Trong đó có khả năng liên quan tới thiên cơ, cũng không phải là thứ mọi người đều có thể xem. Nể tỉnh ngươi quen thân với ta, tùy tiện cho ta một quả Thánh quả hoặc nửa cây Bất Tử Thần Dược thì ta sẽ cho ngươi xem.

Hắc Hoàng đưa ra giá của mình, có vẻ rất đắn đo nói.

Bản tính của nó quả nhiên khó sửa. Diệp Phàm đi lên cầm lấy nhưng tâm thần lại chấn động mãnh liệt. Bởi vì nó có một loại để uy tràn ngập khiến hắn rất khó chịu.

- Chính bởi vì thân quen mới bớt cho ngươi nửa giá. Nếu mà là tên trộm mộ mầm mạp chết tiệt kia thì tất cả sẽ phải tăng lên hai lần.

Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm vào Đoạn Đức.

- Vô Thủy còn sống, chuyện này cũng quá thể rồi.

Đạo sĩ vô lương sờ sờ mũi.

Lúc này Diệp Phàm đã cầm pháp chỉ của Vô Thủy trong tay. Thần chỉ tỏa sáng khiến thân thể của hắn cũng nổi bật lên, an lành trong suốt.

Hắn tự mình cảm nhận một loại uy nghiêm rất lớn, bị ánh sáng thần thánh bao phủ nhưng bản thân là không nhìn thấy.

- Này, ngẩn ra thể. Có phải là không biết trên đó viết gì không? Có cần bổn hoàng dạy người để văn vô thượng không?

Đại hắc cẩu vênh váo hò hét.

- Trên đó viết gì, cho ta nhìn một cái.

Lệ Thiên chờ không nổi nữa, tiếp nhận trong tay Diệp Phàm, nhìn chằm chằm rồi nói.

- Vô Tự Thiên Thư này...thực là con bà nó thâm ảo.

- Thật không? Để bần đạo nhìn một cái.

Đoạn Đức vừa xem lại vừa vô cùng đề phòng bị chó cắn.

- Với kinh nghiệm nhiều năm trộm mộ của ta, Vô Tự Thiên Thư này...con bà hắn, căn bản là không có chữ.

Gã mập họ Đoạn kết luận.

- Con chó chết này đùa giỡn chúng ta hả?

- Gầm, cầm nhầm rồi. Hẳn là còn một tờ khác.

Đại hắc cẩu gãi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

- Làm ta còn tưởng là Vô Tự Thiên Thư thật, lãng phí sự thành kính và cung kính của ta, hóa ra lại là một tờ giấy trắng mà thôi.

Lệ Thiên khó chịu nói.

- Đưa ra vội vàng nên cầm nhầm thôi.

Đại hắc cẩu chột dạ giải thích.

- Gì? Cầm nhầm một tờ giấy, có đáng giá tiền vừa rồi không đó?

Mọi người ngẩn ra.

- Đừng có hoài nghi bổn hoàng. Lần này tuyệt đối là bút tích thực, chấn nhiếp vạn tộc. Chỉ cần hiển hóa ra thì tất cả mọi người đều phải tới thăm viếng. Các ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Đại hắc cẩu hỏi.

- Đi chết đi. Lấy giấy trắng nào ra cũng bảo là pháp chỉ. Ai tin ngươi chứ.

Lý Hắc Thủy cũng không thèm tin nó nữa.

Đại hắc cẩu kêu gào phun ra thần chỉ, cuối cùng lại là Vô Tự Thiên Thư. Trang giấy lóe lên thánh quan, đều có khí tức của Đại đế cổ nhưng đều là giấy trắng cả.

- Con chó chết. Ngươi có làm được không đó?

Diệp Phàm cũng phải hoài nghi nó.

Chỉ có Đoạn Đức là ôm hết, muốn lấy làm của riêng, hai mắt đảo loạn nói:

- Giấy chuyên dùng của Đại đế cổ, đúng là không ít.

- %$, tên mập kia. Ngươi mà dám nuốt một trang là ta sẽ cắn ngươi cả vạn miếng, thu ngươi làm nhân sủng.

Đại hắc cẩu vừa phun giấy vừa hung hăng đe dọa, nói:

- Những thứ này đều để bổn hoàng lót giường đó.

- Thực là...con bà hắn...xa xỉ...

Ánh mắt gã mập họ Đoạn cũng đỏ cả lên.

- Ngươi thực sự có pháp chỉ của Vô Thủy sao?

Lý Hắc Thủy hoài nghi.

Ầm!

Đột nhiên khắp thiên địa chấn động. Một luồng khí tức mênh mông tràn ra. Một đạo thần chỉ tỏa sáng vạn trượng, có khí tức bất đồng với những trang giấy khác hiện lên.

- Chính là nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Bọn họ đi vào Dao Trì, ven đường rất nhiều người đều tim đập thỉnh thịch, như đối mặt với một tấm bia khổng lồ vĩnh hằng, suýt nữa tất cả đều quỳ xuống.

Lần này đại hắc cẩu ngẩng cao đầu, không cần ra vẻ trang nghiêm thần thánh nữa. Trang giấy này chiếu sáng từng tấc cơ thể nó, khiến cả người tràn ngập thánh quang rực rỡ.

- Các ngươi, bổn hoàng muốn tể thần lực.

Lúc này nó chỉ tể ra một chút thần lực mà thôi thì tờ giấy này lập tức như có sinh mệnh vậy.

Ầm!

Một trận dao động khủng bố tràn ra, ngay lập tức giống như biển cát mãnh liệt thổi vào Dao Trì. Trên thần chỉ tỏa ra vài chữ cổ, thâm ảo tối nghĩa, khó có thể nhận ra.

Trên chín tầng trời giáng xuống từng luồng sáng làng. Mặt đất sinh ra từng đóa bảo liên. Các loại ánh sáng thần thánh bao phủ toàn thân đại hắc cẩu.

Xác thực mà nói là nó bao phủ đạo thánh chỉ kia, trở thành ánh sáng vĩnh hằng. Loại khí tức này không thể giả tạo, thuộc về Đại đế cổ.

Không phải là thần năng trấn áp chư thiên nhưng lại mênh mông như biển cát, mơ hồ có từng tiếng tiên nhạc đưa tới, các loại linh cầm từ phương xa bay múa. Tất cả những đóa hoa trong tịnh thổ đều nở rộ.

-...Pháp chỉ của Đại đế cổ tới rồi sao?

Trong Dao Trì, rất nhiều cổ Vương đều kinh ngạc đứng lên. Ngay cả Thánh nhân của Nhân tộc cũng không phải là ngoại lệ. Bọn họ cảm ứng rất rõ ràng khí tức và từng dấu vết của đạo.

- Không có thần lực Cực Đạo chấn nhiếp nhưng lại có khí tức chỉ có tồn tại như Cổ Hoàng mới có.

Một vị Tổ Vương run rẩy nói.

- Đi xem xem.

Hồn Thác Đại Thánh thực sự bỉnh tĩnh đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Cái Cửu U cũng đứng dậy, hộ tống mọi người đi ra bên ngoài, nhìn thấy một tấm thần chỉ treo phía trước. Một con chó lớn ngẩng cao đầu, được thần huy bao phủ.

Trên pháp chỉ có bốn chữ, trấn nhiếp lòng người, bút lực cứng cáp ép người tới khó mà thở nổi. Loại tinh thần uy áp này dù là Tổ Vương cũng phải sợ hãi, toàn thân đầy mồ hôi.

Người bình thường cũng không có tư cách để loại uy áp này phát động. Càng là cường giả lại càng kinh sợ.

- Đây thật sự là pháp chỉ của Đại đế cổ sao?

Có một vị Cổ Vương run giọng hỏi.

- Tất nhiên.

Hắc Hoàng tràn ngập thần khí, lớn tiếng nói:

- Bổn hoàng tự mình tuyên đọc pháp chỉ của Vô Thủy Đại đế.

Pháp chỉ của Vô Thủy Đại đế.

Lời nói này vừa vang lên, mọi người bên trong Dao Trì đều không kìm nổi mà kêu lên. Tất cả nhìn chằm chằm về phía này, nhìn Hắc Hoàng rồi lập tức sôi trào lên.

Thần chỉ tỏa sáng vạn trượng, càng ngày càng rực rỡ, chiếu rọi thiên địa sáng tỏ, thánh quang tràn ngập từng ngõ ngách, khiến người ta kinh sợ nhưng lại cảm thấy an lành.

- Ngươi là ai, làm sao tin được đây là pháp chỉ của Vô Thủy?

Một vị Tổ Vương hỏi.

- Ngươi hỏi đúng lắm. Các ngươi nghe cho rõ đây. Bổn hoàng lần đầu tiên nói rõ thân phận của ta trên đời này.

Hắc Hoàng nhìn quét bốn phương, đứng trên đài cao nói:

- Ta là Hắc Hoàng, hộ sơn dưới trướng Vô Thủy Đại đế.

Dao Trì yên lặng hoàn toàn. Mọi người đều nhìn về phía trước, chằm chằm nhìn nó vào đạo pháp chỉ kia, kinh dị không hiểu.

Mọi người cổ tộc lại nhíu mày. Chữ Hoàng này có ý nghĩa đặc biệt. Con chó này lại đại nghịch bất đạo như vậy, dám lấy cái tên này, làm cho bọn họ cảm thấy không thoải mái trong lòng.

- Các ngươi còn không biết nó là ai chăng? Có sách cổ ghi lại nó đã từng xuất hiện. Vô Thủy Đại đế lúc về già nuôi một con chó con...

Đoạn Đức ẩn trong đám người lên tiếng.

- Là nó...đã từng nghe nói về bí mật này.

Có một số nhân vật cấp Giáo chủ cả kinh nói.

Dao Trì lập tức ồn ào hẳn. Một con chó lại dẫn tới đại loạn, mang pháp chỉ của Vô Thủy Đại đế tới, khiến người ta rung động không thôi.

- Nói bậy. Bổn hoàng trời sinh là Thánh Hoàng, là thần linh chuyển thế.

Hắc Hoàng khoác loác.

Hộ sơn Hắc Hoàng. Nhất định là thú hộ sơn, bị nó phóng đại lên vô hạn. Diệp Phàm ẩn trong đám người oán thầm. Tuy nhiên hắn cũng tương đối giật mình. Hắc Hoàng lần đầu tiên để lộ ra lai lịch.

- Đó là chữ gì, vì sao lại không thể đọc nổi?

Có Cổ Vương vô cùng kinh ngạc. Bọn họ sớm đã nhận ra đây là bút tích của Đại đế thật.

- Đây là văn tự chuyên dùng của Cổ Hoàng và Đại đế sau khi ngộ đạo.

Hồn Thác Đại Thánh nói, sau khi quan sát liền đọc vài chữ cổ kia:

- Thiên hạ vô thánh.

- Đúng, chính là thiên hạ vô thánh.

Cái Cửu U cũng nói.

- Hít.

Cả đám người hít sâu một hơi khí lạnh, đều kinh sợ. Ý tứ của Vô Thủy Đại đế là sao? Phát ra pháp chỉ như vậy khiến người ta rung động.

- Nếu không tin thì các ngươi nhìn đi.

Hắc Hoàng vô cùng hào phóng, tể thần chỉ đi ra. Cả đám cổ Vương lộ vẻ sợ hãi rút lui, rất lâu sau mới chậm rãi vây lại.

Quan sát thật lâu, ai nấy đều im lặng. Một vị Đại Đại đế Nhân tộc còn sống, muốn trấn phong bọn họ sao?

- Trước kia ta đã nói rồi. Thánh nhân vẫn nên ẩn tu thì mới tốt, giao lại thiên hạ cho thanh niên đi.

Cái Cửu U nói.

Thần sắc Hồn Thác Đại Thánh lạnh lùng nói:

- Tốt, tốt, tốt, thời kỳ tới trong tương lai sẽ rất an lành đây.

Bọn họ rước pháp chỉ này vào mật địa của Dao Trì, tiếp tục thương thảo, tuy nhiên kết cục đã định. Mọi người bên ngoài không nghe thấy tiếng rầm rĩ nữa. Tất cả đều đã hạ màn.

- Vô Thủy Đại đế còn sống thật sao?

Ở một chỗ không người, Diệp Phàm nhéo lỗ tai Hắc Hoàng nói.

- Đương nhiên. Vô Thủy Đại đế trên trời dưới đất vô song, nếu muốn thì tiên cũng sẽ bị trấn áp, tìm khắp chín tầng trời mười tầng đất không được, tịch mịch muôn đời trong dòng sông vô địch.

Đại hắc cẩu khẳng định.

- Hắn ở đâu?

Hai mắt Lệ Thiên phát sáng, không kìm nổi mà đi tới trước hỏi.

- Ta cả mấy vạn năm không nhìn thấy hắn, phỏng chừng là tới Tiên vực rồi.

Hắc Hoàng nói.

Cả đám người hóa đá, sau đó xông vào bóp cổ nó, đồng thời hỏi:

- Thể đạo pháp chỉ kia từ đâu ra?

- %$#, các ngươi khinh nhìn Hắc Hoàng vĩ đại. Buông tay ra.

Hắc Hoàng ho khan.

- Nói mau. Pháp chỉ kia rốt cục từ đâu ra?

Cả đám người đều bóp nó tới trợn trắng mắt.

- Ta nói...buông tay. Đó là do Vô Thủy Đại đế mấy vạn năm trước viết, bị ta giấu để lót giường.

Hắc Hoàng thè lưỡi dài nói.

Một đám người đều há hốc mồm. Đạo pháp chỉ này không ngờ lại lấy từ ổ chó tới. Con chó này cũng quá thể, lừa gạt một đám cổ Vương.

- Pháp chỉ là thật, nhưng cũng không phải là có ý kia.

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

Thiên hạ vô thánh cũng không phải nhằm vào chư thánh trong thiên hạ mà đang nói một loại phẩm tính đạo đức. Thiên hạ không có một người có thể thành thánh. Thể gian không có người hoàn mỹ.

- Thiên địa có tổn thất, người cũng có thiếu sót, không chút tì vết nhất định sẽ bị hủỵ. Tiên không thể sống tới nay...

Hắc Hoàng lẩm bẩm vài câu. Năm đó nó cũng nghe không rõ, chỉ nhớ một vài câu.

- Tiên không tồn tại sao?

Đoạn Đức nói, sau đó lắc đầu:

- Đây là chuyện không có khả năng.

- Vô Thủy Đại đế nói trên đời này không có tiên. Ta nghĩ hắn muốn xem nơi nào có tiên cho nên biến mất, vũ hóa phi thăng, đi trước tới một thế giới khác.

Đại hắc cẩu nói.

- Con chó chết này rốt cục có bao nhiêu bí mật còn gạt chúng ta, nói mau.

Diệp Phàm túm nó không buông.

- Tiểu tử ngươi chạy mất mười hai năm rốt cục gặp cái gì trong tinh vực, nói mau.

Đại hắc cẩu cắn ngược lại.

Đại hội Dao Trì rất nhanh chóng hạ màn, sau đó không lâu truyền ra tin tức khiến ngũ vực khiếp sợ. Thiên hạ vô thánh, thể gian an bỉnh lại.

- Đây là dấu hiệu báo trước của thời kỳ an bỉnh sao. Ta thấy là con đường nhuốm máu mở ra thì có. Huyết mạch Cổ Hoàng, con cháu của Đại đế cổ chưa hao tổn trong thời đại hắc ám đều sắp xuất thể sao?

Có người tu đạo đã nhiều năm cảm thấy mùi máu tươi đang tràn tới.

- Tiểu tử ngươi buông tay ra. Lần này trấn áp vạn tộc, nếu luận công lớn nhất thì phải là ta. Về Phong Thần Bảng, về tất cả mọi thứ của Vô Thủy Đại đế đều là bổn hoàng yên lặng cống hiến cho thiên hạ, đủ khiến kinh thiên địa, khiếp quỷ thần đó.

Hắc Hoàng kêu lên.

- Ta hỏi ngươi, cô bé đâu rồi?

- Vũ hóa phi thăng!

Hắc Hoàng nói một câu khiến Diệp Phàm kinh ngạc suýt nữa là ngã lăn ra đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.