Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường

Chương 7




Trương Dương xuống xe, đi về phía bến số 17, lên thuyền, nhìn thấy hai bảo tiêu mặc tây trang màu đen, một người trong đó đi tới ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương đi lên du thuyền. Trên boong không có ai, hắn cúi đầu nhìn lại thì thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc áo sơ mi màu trắng đứng trong khoang thuyền.

Trương đại quan nhân từ cửa khoang thuyền đi vào, cười nói: "Phu nhân hôm nay định tự mình điều khiển thuyền ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Bánh lái chỉ có ở trong tay mình thì mình mới an tâm được." Cô ta ra hiệu ra bên ngoài, bảo tiêu tháo dây thừng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử khởi động động cơ, du thuyền rời khỏi bến tàu, lái vào mặt biển rộng lớn. Trương đại quan nhân cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ lữ trình hôm nay chỉ có hai người bọn họ, hắn tràn ngập hiếu kỳ nói: "Cô không mang theo bảo tiêu à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn hắn một cái rồi nói: "Bảo tiêu là để đề phòng nguy hiểm, Trương tiên sinh cho rằng mình rất nguy hiểm ư?"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Xem ra bản thân anh cũng không hiểu được mình."

Trương Dương ngồi xuống ghế trên ở phía sau.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trong khoang thuyền bên cạnh có rượu vang đấy, nếu anh không ngại phiền thì có thể rót cho tôi một chén không?"

Trương Dương gật đầu, xoay người đi vào, từ trong tủ rượu lấy rồi một chai rượu vang, cầm hai cái chén sạch sẽ trở lại bên cạnh Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn rót một ly rượu vang rồi đưa cho Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Tôi còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có một số lời cũng không tiện để quá nhiều người nghe thấy."

Mình rót rượu vang, nhấp một ngụm rồi nói: "Giữa chúng ta hình như không có quá nhiều bí mật?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Người ta vào rất nhiều lúc là không thể lựa chọn, tựa như lúc trước người hợp tác lý tưởng của Trương tiên sinh không phải là tôi."

Trương Dương cười nói: "Sao lại nói vậy, lúc trước công trình xây dựng thêm cảng Phước Long là công khai đấu thầu ra ngoài, tập đoàn Nguyên Hòa là người thắng cuối cùng."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nếu quyền lựa chọn ở trong tay anh, anh khẳng định sẽ lựa chọn tập đoàn Tinh Nguyệt chứ không phải chúng tôi. nói thẳng đi, đừng không thừa nhận, tôi sẽ không bởi vì chuyện này mà nảy sinh oán hận với anh đâu."

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Phu nhân hôm nay hẹn tôi ngồi cùng thuyền là vì muốn minh bạch chuyện này ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Thật ra anh cũng không muốn ngồi cùng thuyền với tôi. Nhưng thực tế là chúng ta đang ở chung một chuyền, cho nên nếu là đang trên cùng một con thuyền thì phải đồng hội đồng thuyền, đồng tâm hiệp lực."

Trương Dương cầm chén rượu đi tới bên cạnh Nguyên Hòa Hạnh Tử, xuyên thấu qua cửa sổ mạn tàu nhìn phía trước mênh mông, nhìn mặt biển bình tĩnh không gợn sóng, thời tiết hôm nay rất tốt, trên biển không có sóng gió. Hải dương Vô biên vô hạn tựa như một khối ngọc bích cực lớn. Trương đại quan nhân nhấp một ngụm rượu rồi từ bên cạnh nhìn khuôn mặt không chút tỳ vết nào của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói khẽ: "Đẹp quá!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi không thích biển lớn yên tĩnh quá mức. Yên tĩnh thật ra là một mặt dối trá nhất của hải dương, chỉ có khi cuồng phong mưa bão tới, trên mặt biển nổi sóng to. Mới thể hiện mặt chân thật nhất của hải dương."

Trương Dương nói: "Tôi thì thích yên tĩnh, loại người như tôi thích hòa bình hơn, có thể đây là chỗ khác nhau lớn nhất của người Trung Quốc và người Nhật Bản?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Xem ra anh có thành kiến đối với người Nhật Bản chúng tôi."

Du thuyền Màu trắng lướt trên mặt biển, Trương đại quan nhân đi lên sàn tàu, thưởng thức cảnh biển lúc chạng vạng.

Biển lớn màu lam bị du thuyền cắt ra một vệt nước màu trắng.

Trương Dương nhắm mắt lại, cảm thụ quang mang nhu hòa của dương. Hít thở không khí tươi mới, thể xác và tinh thần của hắn cảm thấy rất thả lỏng, làm xong hết việc, kết thúc chuyện của Bắc Cảng, hắn muốn tới thần miếu đảo, đi tìm Yên Nhiên, cùng cô ta nghỉ ngơi thật dài. Nước biển nơi đó chắc còn xanh và trong hơn ở đây.

Khi Trương đại quan nhân đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên cảm thấy thân thuyền chòng chành, sau đó tốc độ của du thuyền càng ngày càng chậm.

Lúc ban đầu Trương đại quan nhân còn tưởng rằng là thuyền giảm, nhưng rất nhanh liền ý thức được hẳn là du thuyền xảy ra vấn đề. Hắn vào trong khoang thuyền: "Sao vậy? Sao thuyền lại ngừng?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không rõ lắm, thuyền này mới mua. Ngày hôm qua thợ máy còn kiểm tra rồi mà."

Trương Dương nói: "Liệu có phải hết dầu không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hình như là thiết bị điện tử xảy ra vấn đề, đúng là phiền quá."

Trương Dương nói: "Cái này ứng với lời cô nói, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực." Hắn lấy điện thoại cầm tay ra nhìn nhìn, di động không có tín hiệu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tới cabin nhìn nhìn, không bao lâu sau thì trở lại: "Tôi không kiểm tra ra vấn đề gì, chỉ có thể gọi người tới đây thôi."

Trương Dương giơ di động lên quơ quơ về phía cô ta: "Không có tín hiệu!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Còn có vô tuyến điện mà!" Khi cô ta vội vàng đi liên lạc, Trương Dương lưu ý thấy từ xa xa có một con thuyền đánh cá đi tới, hắn cười nói: "Có thuyền tới kìa."

Trương Dương đi lên sàn tàu, cởi áo phông màu vàng của mình ra, rồi ra sức vung vẩy, hét to: "Cứu với!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử đi theo tới, nghe thấy hắn lớn tiếng kêu cứu mạng thì không khỏi cười nói: "Anh gọi hải cảnh tới à!"

Trương Dương nói: "Không kêu như vậy thì người khác sẽ không chú ý tới chúng ta!" Lúc này hắn mới lưu ý thấy trong tay Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm một khẩu súng báo hiệu, Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: "Sao không nói sớm là có thứ này, tôi đỡ phải phí sức mà hét."

Lúc này sắc trời đã tối dần, nước biển dưới ánh mặt trời ảm đạm, sắc thái trở nên càng lúc càng thẫm, đã biến thành màu lam sẫm, Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm súng báo hiệu hướng lên trời rồi bắn đạn đạn tín hiệu, đạn tín hiệu màu đỏ bay lên không, một lát sau chiếc thuyền đánh cá đó tựa hồ không có phản ứng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lại phóng ra viên đạn tín hiệu thứ hai, lần này thuyền đánh cá đó chắc đã nhìn thấy, thay đổi phương hướng lái tới du thuyền của bọn họ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói với Trương Dương: "Xem ra tối nay chúng ta bị muộn rồi."

Trương Dương cười nói: "Chiếc du thuyền này của cô xem ra chất lượng có chút vấn đề rồi, hàng Nhật Bản à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nam Triều Tiên sản xuất, đồ mà Nhật Bản sản xuất rất ít khi thả neo nửa đường."

Trương Dương nói: "Đồ điện tử không đáng tin đâu, lần sau tôi thà chèo thuyền tới Bạch đảo còn hơn."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có bè cứu sinh đấy, anh nếu nguyện ý thì hiện tại có thể chèo thuyền tới Bạch đảo, có điều tôi không thể đồng tâm hiệp lực với anh được, tôi ngồi chiếc thuyền đánh cá đó."

Thuyền đánh cá càng lúc càng gần, hai nam tử đứng ở đầu thuyền, một người trong đó dùng đèn pin chiếu về phía Trương Dương, lớn tiếng nói: "Sao vậy?"

Trương Dương lấy tay che ánh sáng của đối phương, lớn tiếng nói: "Đồng hương, thuyền chết máy rồi, có thể đưa chúng tôi tới cảng gần nhất không?"

Nam tử đó nói: "Được, chúng tôi cho thuyền vào gần đã."

Trương Dương nói: "Không cần, các anh giúp kéo thuyền là được rồi."

Đối phương nói: "Chúng tôi không phải là thuyền kéo, trên biển lại không phải là trên đường bộ, anh cho rằng thuyền là xe tải à, thuyền của chúng tôi chở nặng lắm, mã lực không đủ, để an toàn, các anh tốt nhất là qua đây đi."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hắn nói đúng đấy, chúng ta thả bè xuống rồi đi qua."

Với năng lực của Trương đại quan nhân, nhảy lên là có thể vượt qua khoảng cách giữa hai thuyền, có điều trước mặt người ngoài hắn vẫn không cần thiết phải hiển lộ võ công của mình, huống chi Nguyên Hòa Hạnh Tử còn ở bên cạnh hắn. Trương Dương giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử hạ mỏ neo thuyền xuống, sau đó hai người hợp lực thả bè cứu sinh.

Trương Dương nhảy xuống bè trước, lại giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử xuống bè, sau đó dùng mái chèo chèo tới thuyền đánh cá.

Ngư dân thả thang dây xuống, Trương Dương giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử lên thuyền, sau đó hắn cũng lên theo, hai người vừa mới đứng vững thì hai ngư dân đó liền giơ súng lên, nhắm vào bọn họ, cười lạnh nói: "Ngoan ngoãn nghe lời thì chúng tôi không gây khó dễ."

Trương đại quan nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói: "Xem ra chúng ta lên thuyền tặc rồi."

Từ trong khoang thuyền sáu tên kiếp phỉ ùa ra, năm nam một nữ, dáng người của nữ nhân rất cao, khi đi rất hùng hổ, so với nam tử chung quanh thì còn bưu hãn hơn.

Với võ công của Trương đại quan nhân, ra tay chế phục đám người này cũng không khó khăn gì, nhưng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhóm người này vì sao muốn bắt cóc bọn họ, du thuyền vì sao lại khựng lại ở đây?Cả sự kiện rốt cuộc có phải âm mưu của Nguyên Hòa Hạnh Tử hay không? Trương đại quan nhân quyết định tạm thời không ra tay, tĩnh quan kỳ biến. Hai tên cướp đi tới trói tay bọn họ ra sau lưng.

Nữ nhân đó chắc là đầu lĩnh, tới trước mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử vươn tay ra nâng cằm cô ta lên, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳngvào Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói: "Đúng là rất xinh đẹp, chẳng trách có thể mê hoặc được lão quỷ Nguyên Hòa Chân Dương đó."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Cô muốn gì?"

Nữ nhân đó bỗng nhiên giơ tay lên tát cho cô ta một cái, khiến môi Nguyên Hòa Hạnh Tử ứa máu, cô ta hung tợn nói: "Đừng ở trước mặt tao bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, chỉ cần tao thích, tao có thể tùy thời bán mày vào trong kỹ viện dơ bẩn nhất trên đời này, nơi đó sẽ có một đám nam nhân chà đạp mày, đừng tưởng rằng mình rất cao quý, hiện tại mày là của tao, tao cho mày sống thì mày được sống, tao bắt mày chết thì mày phải chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.