Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần

Chương 5: Thiên tử lâm triều




Thế giới này chỉ là một cây cầu. Hãy đi qua nhưng đừng xây nhà trên đó.

Tuyết vẫn rơi không ngừng khiến cả thành phố bị trùm trong một tấm chăn xám xịt.

Sam lang thang trên đường, lòng trĩu nặng cảm giác ân hận và ăn năn. Lại một lần nữa anh thất bại vì không cứu được người phụ nữ mình yêu. Và lần này, anh chẳng còn gì để tự bào chữa cho mình nữa. Cái chết không đến bất ngờ, anh đã có đầy đủ thời gian để biết trước điều đó.

Khi lê chân tới cuối Đại lộ Công viên, anh thoáng thấy bóng mình trong một tấm kính và điều anh nhìn thấy khiến anh kinh hoảng: quần rách tơi tả, áo dính đầy máu và khuôn mặt tím tái vì lạnh trông không khác gì một chiếc mặt nạ vô hồn.

Toàn thân run rẩy, anh tiếp tục bước đi và nghĩ về cái đêm anh treo những bức tranh của Angela lên và thấy lời cảnh báo hiện ra: Grace nói thật.

Phải, Grace nói thật: cô sẽ chỉ ra đi nếu mang theo Juliette theo. Và đó là điều cô đã làm.

Bão tuyết và gió lạnh khiến thành phố trở nên vắng tanh. Trong khung cảnh tĩnh lặng này, Sam chợt nhận ra anh đã để máu chảy ròng ròng theo bước chân và anh buộc phải kiểm tra vết thương của mình. Lúc ngã xe, cánh tay bị đâm và đầu nhọn của chỗ để chân bằng kim loại. Chỗ mà anh cứ tưởng chỉ bị xây xước nhẹ hóa ra lại là một vết thương rất sâu xé rách thịt anh tới tận sát xương.

Nhưng thân thể đầy vết thương của anh vẫn chẳng thể so sánh được với những gì còn lại. Trong anh trống rỗng. Anh biết anh sẽ không vượt qua nổi thử thách lần này và chẳng còn gì níu kéo anh ở lại nơi hạ giới nữa.

Tới gần Quảng trường Thống nhất, anh đi ngang qua quán cà phê nhỏ kiểu Pháp nơi Juliette đã đưa anh tới buổi sáng sau đêm yêu đương đầu tiên của họ. Trong căn phòng mang màu sắc cổ xưa này, họ đã cùng nhau đùa giỡn và ăn bánh ngọt. Đó chính là lúc anh bắt đầu thực sự yêu cô.

Khi nhìn cô cười và khe khẽ hát những bài hát cũ, anh đã tin chắc rằng đó chính là cô: người phụ nữ anh muốn được trọn đời ở bên. Người anh sẽ chở che và người sẽ che chở anh. Như thể trời cao đã gửi xuống một thiên thần để cứu anh ra khỏi những đau đớn dằn vặt.

Khi nghĩ lại những ngày cuối tuần đó đã hạnh phúc biết bao, anh chợt thấy trong mình tràn lên một cảm giác chán chường. Sau khi cho anh nếm mùi hạnh phúc, sao số phận lại buộc anh phải chịu đựng một điều trái ngược đau đớn dường này?

Nhưng anh biết rất rõ chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi đó của anh. Mệt mỏi và hoàn toàn khuất phục, anh buông vũ khí.

Anh ngã gục xuống tuyết khi chỉ cách nhà vài mét và cũng chẳng thiết tìm cách đứng lên. Từ giờ trở đi anh giống người chết hơn là người sống.

Anh đã nằm dài trên tuyết như vậy bao lâu?

Lâu lắm...

Cho tới khi anh nhìn thấy cô, mờ ảo và vô thực, phía đầu kia con đường.

Juliette.

Thoạt đầu cô bước vài bước, bất chấp những bông tuyết quay cuồng trước mặt. Rồi trong tiếng tuyết rơi âm thầm, anh thấy cô chạy lại phía anh.

Như thể trời cao đã gửi xuống một thiên thần để của anh ra khỏi những đau đớn dằn vặt...

Đoạn kết

Một ngày sau...

Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ quần đảo, cơn bão đã biến đi cũng nhanh như khi nó đến. Sương mù đã tan và mặt trời cuối ngày hắt những tia nắng cuối cùng lên những tòa nhà chọc trời.

Khắp nơi ở New York, cuộc sống dần lấy lại nhịp điệu. Những chiếc xe dọn tuyết đi lại trên đường phố, mọi người dùng xẻng khơi thông lối đi còn bọn trẻ đã lôi ván trượt tuyết ra.

Không biết từ đâu xuất hiện một chú chim có bộ lông màu bạc lượn phía trên Midtown. Nó lao như tên bắn xuyên qua luồng ánh sáng màu cam đang rực lên trên những tòa nhà rồi đậu xuống bậu cửa sổ của bệnh viện St. Matthew.

Ở đó, tại phòng số 606, Sam ngủ mơ màng trên giường, chân bó bột và vai quấn một cục băng dày. Bên cạnh anh, vùi mình trong một chiếc ghế bành, Juliette đang dõi theo từng hơi thở của anh. Khi anh tỉnh lại, một chiếc dài đặt trên bàn ngủ đang rỉ rả phát các tin tức mới nhất.

... cơn bão dữ dội hoành hành tại Mahattan dường như đã dịu dần và thành phố của chúng ta có vẻ như đã lấy lại sự yên bình. Thiệt hại sẽ rất nặng nề: hàng trăm cây trong Công viên Trung tâm bị gãy cành, đường phố đầy những mảnh kính vỡ và không thể đếm nổi số lượng xe hơi bị bẹp trần...

Trong vài giây, Sam mơ màng nghe giọng đọc. Khi anh mở mắt, Juliette vẫn ở cạnh và đang mỉm cười với anh.

Nửa hy vọng nửa lo âu, anh rướn người dậy và vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Juliette áp tay lên má anh và cúi xuống lướt nhẹ môi lên môi anh.

Trong lúc đó, bản tin nhanh vẫn tiếp tục:

... các đội cứu hộ đã làm việc suốt ngày và các bệnh viện đều quá tải...

Trong đầu Sam hàng loạt câu hỏi chồng chéo lên nhau:

- Em không ở trên cáp treo ư?

Juliette lắc đầu.

Sam nhẹ người, nhưng có điều gì đó khiến anh không hiểu. Anh chắc chắn đã nhìn thấy hai bóng người trong khoang cáp. Nếu Grace ra đi mà không phải cùng Juliette, thì ai là người đã theo cô vào khoang cáp?

Câu trả lời đến với anh qua làn sóng thần kỳ:

... sau tai nạn thảm khốc ngày hôm qua, cáp treo Đảo Roosevelt sẽ phải đóng cửa trong nhiều tuần để sửa chữa. Theo các nhân chứng, có hai người trong khoang cáp treo vào lúc xảy ra tai nạn. Các thợ lặn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm dưới lòng sông, cho đến giờ họ vẫn chưa vớt được thi thể nào. Khoang cáp đã được trục lên, nhưng các nhân viên điều tra chỉ tìm thấy trong đó hai tấm phù hiệu cảnh sát. Phù hiệu thứ nhất thuộc về cảnh sát Mark Rutelli quận 21, phù hiệu thứ hai là của một nữ thanh tra đã qua đời cách đây mười năm...

Sam không thể giấu nổi nỗi buồn của mình. Như vậy là bằng cử chỉ yêu thương cuối cùng, Rutelli đã chọn đi theo Grace tới cửa tử. Juliette cầm tay anh và hỏi:

- Người đó là Grace Costello phải không anh?

Anh nhìn cô vẻ ngạc nhiên.

- Sao em biết?

- Vì chị ấy đã tới gặp em ở nhà Colleen và nhờ em gửi anh thứ này.

Juliette với tay về phía bàn ngủ để lấy một phong thư. Cô rút lá thư trong đó ra và đưa nó cho anh.

Sam,

Khi chặng đường của hai chúng ta giao nhau lần đầu tiên, cách đây mười năm, chuỗi sự kiện ấy đã dẫn đến một bi kịch khủng khiếp. Nhưng anh không có lỗi, Sam ạ. Thậm chí tôi còn muốn tin rằng trong một tình huống khác, chúng ta đã có thể thành bạn.

Cảm ơn anh đã vén lên tấm màn bí mật về cái chết của tôi. Giờ thì tôi đã biết câu trả lời cho những câu hỏi vẫn khiến tôi day dứt.

Tuy vậy, tôi vẫn không chắc mình đã hiểu rõ mục đích sâu xa của nhiệm vụ lần này. Có khi nào ngay từ đầu tôi đã hiểu nhầm những gì người ta mong đợi ở tôi? Có thực sự là họ muốn tôi đưa Juliette đi không hay họ chỉ cử tôi về đây để cứu con gái tôi và cho tôi hòa giải với anh? Tôi không biết.

Tôi chỉ biết một điều: tôi sẽ không lấy đi người phụ nữ anh yêu.

Nếu có lúc nào đó anh nhớ về tôi, hãy cứ nhớ nhưng đừng cảm thấy nặng nề hay ân hận. Hãy tự nhủ với mình rằng có thể tôi cũng ở một nơi nào đó gần đây thôi và đừng quá lo lắng cho tôi.

Đổi lại, trong một phòng bệnh ở bệnh viện của anh, có một cô bé mười lăm tuổi đã có một cuộc sống chẳng hề dễ dàng gì. Cô bé đang bắt đầu mang hình hài của một phụ nữ, song nó vẫn chỉ là một bé gái và là thứ quý giá nhất cuộc đời tôi. Anh đã một lần cứu sống nó; nó vẫn cần tới sự giúp đỡ và lòng tin của anh. Tôi xin anh, hãy tiếp tục để mắt đến nó.

Thế đấy, giờ khắc đã điểm và tôi phải đi đây.

Tôi không biết mình sẽ thấy gì ở thế giới bên kia và hậu quả của những hành động tôi làm sẽ là gì. Nói thật nhé, tôi cũng hơi sợ. Nhưng lúc ra đi, tôi muốn tin rằng người ta đã cho tôi được lựa chọn. Tôi đã nghe theo trái tim mình và nó bảo tôi hãy để Juliette lại cho anh.

Tôi có quyền được đưa ra quyết định đó không? Tôi hoàn toàn không biết, nhưng không quan trọng...

... suy cho cùng, ông trời cũng có thể chờ đợi được.

Grace.

Lời cảm ơn

Tặng Suzy.

Tặng cha mẹ và các anh em của tôi.

Tặng tất cả các độc giả của cuốn Rồi sau đó..., những người bằng lời nói hoặc thư từ, đã bày tỏ cùng tôi sự đồng cảm của họ với câu chuyện này.

Tặng Bernard Fixot, Leblond và Caroline Lépée.

Làm việc với các bạn thực sự là một niềm may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.