Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 64: Ân Huệ Cuối Cùng




Bọn họ đã từng là thủ bị quân của thuận thành, nhưng do đế đô bị dời đi, Thuận thành lại không quan trọng, cho nên, thủ bị quân toàn bộ đều bị bỏ lại.

Cho nên, vì để người nhà của mình trải qua cuộc sống tốt bọn họ mới không thể không ngụy trang thành giặc cỏ, nhưng hiện tại Lệ Vương chuẩn bị hợp nhất bọn họ, tự nhiên sẽ phụ trách sinh hoạt của bọn họ.

Bởi vậy bọn họ cũng không có gì lo lắng, bọn họ là quân nhân, nguyện vọng lớn nhất cả đời chính là chết trận nơi sa trường, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội.

Cuối cùng Triệu Tử Tu chỉ cho bọn họ một chỗ, để cho bọn họ bí mật dời đi, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Triệu Tử Tu phóng hỏa thiêu toàn bộ thành trì, sau đó trở về Thuận thành.

Làm người trong thành sau nhìn thấy trận đại hỏa này, đều cho rằng giặc cỏ cũng bị thiêu cháy, bọn họ đều rất cao hứng, cho tới nay đám giặc cỏ này chính là tâm bệnh của bọn họ.

Tuy rằng bọn họ cũng không biết vì sao nơi này lại có giặc cỏ, nhưng có chính là có, cho dù là không biết được nguyên nhân, giặc cỏ tồn tại cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thuận thành.

Hiện tại giặc cỏ rốt cục cũng bị tiêu trừ, cuộc sống của mọi người nhất định sẽ trở nên càng ngày càng tốt!

"Tử Tu, vì sao cuối cùng lại muốn thiêu thành, cho dù không làm như vậy, trận tên lửa lúc trước cũng sẽ khiến tất cả mọi người nghĩ bọn họ đã chết."

Việc này Bạch Hiểu Tình luôn không để ý, rõ ràng không cần thiết phiền phức như vậy, vì sao Triệu Tử Tu vẫn lựa chọn làm, chẳng lẽ có ý nghĩa gì đặc biệt sao?

"Triệu Tử Việt cùng Triệu Tử Hằng sẽ không dễ dàng buông tay, nếu để cho bọn họ phát hiện dấu vết để lại, đến lúc đó phiền toái phỏng chừng sẽ là chúng ta, nếu đem thành trì đốt cháy. Thì sẽ không có người phát hiện sự tình hôm nay."

Lần này thu phục giặc cỏ, Triệu Tử Tu không muốn để cho bất luận kẻ nào biết, nếu có người biết, cuối cùng mang đến cho bọn hắn chỉ có tai nạn, bọn họ không thể mạo hiểm!

"Ta hiểu được."

Bạch Hiểu Tình nghe xong Triệu Tử Tu nói như vậy, đương nhiên cũng biết chuyện nghiêm trọng, cho nên cũng không nói thêm cái gì, trắng đêm chưa ngủ làm cho nàng cảm thấy thân thể cực kì không khoẻ.

Không nghĩ mấy chuyện này nữa, cuối cùng Bạch Hiểu Tình ở trong lòng Triệu Tử Tu nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bạch Hiểu Tình bị tình cảnh bên ngoài dọa đến, đây là tình huống gì đây, ngày hôm qua vẫn là một dãy phố bình thường, hôm nay sao từng nhà lại giăng đèn kết hoa, hình như là có việc gì vui.

Nhưng lại không riêng gì ở đây, ngay cả các chủ quán cũng vậy, hình như là có việc gì rất vui, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết sao?

"Tử Tu, bọn họ đang làm gì?"

Không đợi Triệu Tử Tu trả lời, tiểu nhị nhìn thấy hai người liền lập tức ra nghênh đón, trên mặt chân thành tươi cười, làm cho Bạch Hiểu Tình sửng sốt, thẳng đến khi hắn mở miệng, Bạch Hiểu Tình mới biết được chuyện gì xảy ra.

"Lần này cần phải cảm tạ Lệ Vương điện hạ cùng Bạch cô nương, thật không ngờ giặc cỏ luôn khiến mọi người lo lắng không thôi cứ như vậy liền bị giải quyết, thật sự cám ơn hai vị." Tiểu nhị cúi mình thật sâu vái chào tỏ vẻ cảm tạ.

Bạch Hiểu Tình ngược lại có chút nói không ra lời, kỳ thực nàng căn bản không phải vì những người này lo lắng, hiện tại bị bọn họ nói cám ơn thật có chút ngượng ngùng.

Ngược lại là Triệu Tử Tu, hình như là biết Bạch Hiểu Tình đang nghĩ cái gì, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói, "Bọn họ cũng không có cảm tạ sai, mặc kệ mục đích của chúng ta là cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là chúng ta đem đám giặc cỏ uy hiếp bọn họ giải quyết hết."

Bạch Hiểu Tình gật đầu cười.

Tin tức tốt luôn lan truyền rất nhanh, ngay khi Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu còn không biết, tin bọn họ giải quyết giặc cỏ ở Thuận thành, đã truyền tới kinh thành, hoàng đế biết chuyện này quả thực là trong lòng vui mừng.

Phải biết rằng, giặc cỏ thuận thành luôn là vấn đề Triệu Thiên Dương lo lắng không thôi, thật không ngờ lục hoàng tử lần này đi thuận thành giúp hắn điều tra tin tức bảo nhân, vậy mà thuận tiện đem vấn đề quấy nhiễu hắn đều giải quyết ổn thỏa, hắn làm sao có thể mất hứng.

Nhưng hoàng đế cao hứng, không có nghĩa là người khác cũng sẽ cao hứng, người khác này tất nhiên là chỉ thái tử cùng thành vương, mấy ngày trước đây bọn họ còn nói về vấn đề giặc cỏ, lúc đó ngay cả bản thân bọn họ còn cảm thấy Triệu Tử Tu căn bản không có khả năng thành công, hiện tại vậy mà lại thành ra như vậy.

Sau khi hạ triều, Thành vương đi theo Thái tử tới phủ thái tử.

"Hoàng huynh, ngươi nói chuyện này sao lại thế này, giặc cỏ thuận thành không phải đều rất lợi hại sao, vì sao lần này dễ dàng giải quyết như vậy?"

Triệu Tử Việt kia kêu một tiếng, vốn hắn còn chờ xem Triệu Tử Tu chết ở trong tay giặc cỏ, bởi vì Bạch Hiểu Tình trọng thương tất nhiên sẽ không có người nào có thể bảo hộ hắn, hắn khư khư cố chấp đi vây diệt giặc cỏ, không phải là muốn tìm chết sao.

"Ta làm sao mà biết, " Thái tử cũng hơi không kiên nhẫn, "Phụ hoàng đã từng phái người vây diệt giặc cỏ, hơn nữa không chỉ một lần, lần đó cũng là tơi tả mà về, lần này Triệu Tử Tu vậy mà lại thành công, đáng chết!"

"Vậy, hoàng huynh, ngươi có cho là giặc cỏ thuận thành đã quy thuận Triệu Tử Tu không?"

Triệu Tử Việt bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, trong mắt hiện lên một tia sáng, chỉ cần có thể khiến phụ hoàng hoài nghi giặc cỏ cùng Triệu Tử Tu có quan hệ, đến lúc đó được lợi lớn nhất chỉ có bọn hắn.

"Vô dụng, loại hãm hại này ở phụ hoàng trước mặt sẽ bị vạch trần." Triệu Tử Hằng lắc đầu, kỳ thực hắn cũng muốn hãm hại Triệu Tử Tu, nhưng cách này không hề có tác dụng, "Ở thời điểm hoàng tổ phụ đăng cơ dời đô không lâu, giặc cỏ thuận thành liền xuất hiện, cho nên, nếu như nói bọn họ là thủ hạ của Triệu Tử Tu, sẽ làm phụ hoàng hoài nghi chúng ta rắp tâm hãm hại hắn."

Nhưng chuyện lần này bọn họ thật sự không cam lòng! Nhưng cũng không có biện pháp nào, trước kia bọn họ không phải là không nghĩ tới đi tiêu diệt giặc cỏ, thế nhưng đều không có thành công, thật không biết Triệu Tử Tu gặp được vận may gì!

Bọn họ gặp bất lợi hình như là từ khi Triệu Tử Tu đi Bình thành, Bình thành bị diệt, lời đồn đãi ở Thuận thành bị phá, văn sĩ phản chiến, hiện tại còn có giặc cỏ bị tiêu diệt, hết thảy mọi chuyện đều phát triển theo hướng có lợi cho Triệu Tử Tu, hắn không cam lòng!

"Hoàng huynh, không cần lo lắng, liền tính hắn hiện tại ở bên ngoài làm nhiều chuyện thì như thế nào, dù sao hiện tại chúng ta ở đô thành, rất nhiều chuyện sau khi làm phụ hoàng lập tức liền có thể biết đến, cho nên, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta có phần thắng lớn hơn một chút."

Sự tình lần này Triệu Tử Tu làm rất tiện nghi, nhưng như vậy thì sao, hắn không tin, bọn họ ở trước mặt phụ hoàng lập công, sao có thể bị đãi ngộ kém hơn Triệu Tử Tu.

Triệu Tử Việt nghĩ không sai, chỉ tiếc hắn quên là Triệu Tử Tu mới là người thừa kế chính thống ngôi vị hoàng đế, hơn nữa hắn là đứa nhỏ phụ hoàng sủng ái nhất.

Ngay tại thời điểm Triệu Tử Việt cùng Triệu Tử Hằng còn vì vấn đề của Triệu Tử Tu tức giận không thôi, Triệu Tử Tu đã thu được tin tức từ kinh thành.

Bạch Hiểu Tình xem tờ giấy trong tay Triệu Tử Tu, trên mặt cũng mỉm cười, kinh thành biết được tin tức, hai kẻ luôn cùng Tử Tu đối nghịch kia chỉ sợ sẽ tức chết đi.

"Bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Lần này vấn đề giặc cỏ ở Thuận thành được giải quyết, thế lực bọn họ gia tăng không ít, nhưng vẫn còn chưa đủ, hẳn là còn muốn làm chút việc gì đi.

"Tạm thời còn không biết, đi một bước tính một bước, mặc kệ nói như thế nào, nhất định phải cẩn thận, không chừng hai người kia sẽ lại làm ra chuyện gì khác, đến lúc đó sẽ bị đánh đến trở tay không kịp."

Hơi nhíu mày, nhớ tới hai người ở kinh thành kia, trong lòng Triệu Tử Tu có chút không vui, hơn nữa hai người kia cũng khiến Triệu Tử Tu phi thường lo lắng.

Tất nhiên lo lắng này không phải lo lắng bọn họ sẽ tìm phiền toái đến cho hắn, mà là lo lắng bọn họ có ý đồ với Bạch Hiểu Tình, phải biết rằng, ở trong lòng Triệu Tử Tu Bạch Hiểu Tình so với cái gì đều quan trọng hơn.

Gật đầu tỏ vẻ nàng đã biết, Bạch Hiểu Tình lo lắng phải làm như thế nào mới có thể mời chào thêm người mới về phe nàng.

Nhìn Bạch Hiểu Tình suy nghĩ sâu xa, Triệu Tử Tu nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo ôn nhu rõ ràng.

"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không thành công, hiện tại ở đô thành ta có người dám sát bọn hắn, một khi có chuyện gì, sẽ có người nói với ta."

"Ta biết, ta hiện tại chỉ suy nghĩ, làm sao để có thể mời chào người tài, " hiện tại Bạch Hiểu Tình càng ngày càng nhận thức được tầm quan trọng của nhân tài, "Mấy ngày nay chúng ta ở trong thành tuần tra nên chú ý một chút đi."

"Được." Nàng nói cái gì thì là cái đấy, hơn nữa Triệu Tử Tu cũng cảm thấy bây giờ hẳn là lúc nên mời chào một ít nhân tài, dù sao ba ngàn người của thái tử nếu không có người có bản lĩnh sẽ không giải quyết được.

"Hiện tại khan hiếm nhân tài nên chúng ta chế tạo vũ khí đi, đây là thời đại vũ khí lạnh*, vũ khí là rất trọng yếu, cho nên lập một mục tiêu là vũ khí chế tạo đi."

(* vũ khí lạnh: các loại vũ khí thời cổ đại có lực sát thương lớn)

Ở đây không giống như thời đại của nàng, tay không giết người đều có thể, ở thời đại này nếu như không có vũ khí phòng thủ, cho dù là võ lâm cao thủ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

" Thời đại vũ khí lạnh? Là có ý gì?"

Đối với từ mà Bạch Hiểu Tình nói ra làm Triệu Tử Tu có chút không hiểu, hiện tại Triệu Tử Tu phát hiện có đôi khi Bạch Hiểu Tình nói vài điều hắn thật đúng là nghe không hiểu.

Đương nhiên hắn không rõ là đúng, dù sao không có trải qua thời đại của nàng hắn căn bản sẽ không biết cái gì là thời đại vũ khí lạnh.

"Không có gì, hôm nay thời điểm tuần tra mang ta đến tiệm vũ khí đi. Ta muốn nhìn xem có tốt không, để có thể làm ra binh khí thích hợp."

Hiển nhiên Triệu Tử Tu cũng biết đạo lý này, cho nên lập tức đồng ý.

Bởi vậy dọc theo đường bọn họ tuần tra, đi không ít tiệm vũ khí, tuy rằng mỗi lần vào cửa lão bản đều nhiệt tình hoan nghênh, thế nhưng lại không tìm được vũ khí nào làm cho nàng tâm động.

Một nơi lại một nơi, Bạch Hiểu Tình đều có chút thất vọng rồi, bỗng nhiên nàng vô cùng hi vọng gặp được một người cũng xuyên việt giống nàng ở thời đại này, như vậy, vũ khí có thể sẽ được cải tiến rất nhiều.

Tuy rằng Bạch Hiểu Tình trước kia cũng học qua thiết kế vũ khí, nhưng cũng chỉ là sơ sơ mà thôi, để uy lực vũ khí làm ra tuyệt đối sẽ không quá lớn, quan trọng nhất là nàng không biết nàng thiết kế ra bản vẽ, lấy kỹ thuật ở cổ đại liệu có thể chế tạo ra không.

Lại lần nữa, vào bên trong một cửa hàng, Bạch Hiểu Tình đăm chiêu nhìn những thứ kia, như trước vẫn là trường kiếm và chủy thủ, cung tiễn linh tinh gì đó, hoàn toàn không có gì có thể hấp dẫn nàng.

Bỗng nhiên, ngay tại thời điểm nàng muốn xoay người rời đi, nàng bị một cái hòm màu đen đặt ở góc xó hấp dẫn ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.