Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 43: Thương Hội Địa Trung Hải Chỉ Muốn Tham Lam Chiếm Lấy Em Làm Của Riêng




"Nếu như con giải được, sau này ba sẽ không nhắc chuyện phụ đạo nữa. Nếu như con không giải được thì tiếp tục học phụ đạo, con không được chống đối ba. Mỗi ngày học cái gì đều phải nghe ba sắp xếp, không được có ý kiến."

"Ngộ nhỡ đề ông ra căn bản là kiến thức tôi chưa được học thì sao? Ông nham hiểm như vậy, chắc chắn sẽ tính kế tôi."

Hạ An Lan lắc đầu cười nói: “Mặc dù con người ba nhân phẩm không ra gì. Nhưng, chuyện này ba không nhất thiết phải giở trò với con như vậy. Câu hỏi ba ra chính là câu hỏi ba đã làm năm xưa khi ba bằng tuổi con, sẽ không quá khó.”

“Được.” Nhạc Thính Phong nghĩ rằng như thế sau này có thể không cần nhìn thấy bản mặt của Hạ An Lan, bất cứ giá nào cũng phải thử, cũng đáng giá.

Hạ An Lan viết câu hỏi ra: “Được rồi, con làm thử đi.”

Nhạc Thính Phong cầm quyển vở luyện tập lên, xem qua đề bài, lông mày cậu bé cau lại. Không phải chứ! Đề bài này sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Cậu bé chưa từng nhìn thấy dạng câu hỏi kiểu này. Câu hỏi này đan xen rất nhiều câu hỏi nhỏ, muốn giải phải tốn rất nhiều thời gian, công sức.

Nhạc Thính Phong chăm chú đọc đề bài 10 phút, cầm bút lên tính 10 phút, cậu bé tính toán theo tư duy của mình, nhưng… càng tính càng cảm thấy không đúng.

Cậu bé đặt bút xuống, hỏi: “Ông chắc chắn đây là câu hỏi ông đã giải khi ông 12 tuổi?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đương nhiên, trí nhớ của ba rất tốt. Đề này có chút kỷ niệm đặc biệt với ba, ba nhớ rất rõ ràng. Thế nào? Có thể giải được không?”

Nhạc Thính Phong cầm chặt bút, đề này tạm thời cậu bé tính không ra, cậu bé hỏi: “Ông… khi đó mất bao nhiêu lâu để tính ra?”

Hạ An Lan đưa ra một câu trả lời gây sốc với cậu bé.

Anh nói: “10 phút.”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong co rút: “Ông… Tôi không tin…”

“Con có thể không tin. Nhưng ba không cần thiết phải lừa con. Câu hỏi này ba thực sự giải ra trong vòng 10 phút. Đây là một câu toán Olympic năm xưa, giáo viên của ba giao cho ba.”

Vừa nghe Hạ An Lan nói như vậy, tâm trạng Nhạc Thính Phong càng khó chịu.

Vậy mà lão hồ ly này chỉ mất có 10 phút đã giải ra, trong khi cậu bé ngay đến đề bài cậu bé cũng không hiểu rõ.

Điều này khiến Nhạc Thính Phong có cảm giác bị thất bại, đồng thời cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu bé.

Hạ An Lan vỗ nhẹ đầu Nhạc Thính Phong: “Buổi học phụ đạo hôm nay đến đây thôi. Ba cho con thời gian một buổi tối, nếu như sáng sớm ngày mai con vẫn chưa giải được, vậy… sau này con phải nghe sự sắp xếp của ba.”

Nhạc Thính Phong căn bản không đáp lại lời anh, vùi đầu trong đề bài, cậu bé muốn giải ra, nhất định phải giải ra được. Cậu bé không thể để lão hồ ly Hạ An Lan này coi thường cậu bé được.

Khóe môi Hạ An Lan cong lên, xoay người rời đi.

Đóng cửa xong, anh cười rất gian.

Nhóc con, từ từ giải đi.

Đề này chứa lượng tính toán vô cùng lớn, đợi cậu bé giải xong cũng đã sang tuần sau rồi.

Anh dám đánh cược ván này với Nhạc Thính Phong, đương nhiên dám hoàn toàn chắc chắn là mình sẽ thắng, nếu không sao anh có thể đi đánh cược với cậu bé được.

Nhóc con, vẫn còn non lắm!



Cả đêm nay Nhạc Thính Phong vùi đầu tính toán, mấy quyển vở luyện tập đều đã bị tính kín, nhưng vẫn chưa tính ra.

Còn Hạ An Lan thì đã sớm trở về phòng ngủ.

Đúng, lần này anh không vào phòng khách nữa mà anh đường đường chính chính, quang minh chính đại, không cần dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đi vào… phòng của nữ chủ nhân.”

Đẩy cửa tiến vào trong, Hạ An Lan nhìn thấy Tô Ngưng Mi đã ngủ rồi, đèn trong phòng vẫn còn sáng, chứng tỏ… để chờ anh.

Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng trở nên dịu dàng, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh giường.

Đồ ngủ trên người Tô Ngưng Mi có chút mở rộng, lộ ra “cảnh xuân” bên trong. Hạ An Lan mặt đầy bối rối thở dài: “Em quyến rũ anh như vậy, anh cũng không chống cự nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.