Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 39: Thương Hội Địa Trung Hải Giống Như Vợ Chồng




Chuyện Tô Họa bị Thời Sênh ném ra khỏi trang trạng không biết thế nào mà bị truyền đến huyện Bạch Hà. Lúc Tô Họa quay lại, người trong Huyện Bạch Hà đều chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.

Tâm tính Tô Họa đã thay đổi, hôm nay bị Thời Sênh đâm cho một kích như vậy, có chút xấu hổ biến thành phẫn nộ, nên đã cho người của mình đánh mấy người.

Đa số mọi người đều thanh đổi tâm tính tùy theo hoàn cảnh, sự thay đổi của Tô Họa phù hợp với quy luật bình thường.

Nàng ta không phải người phụ nữ duy nhất của Độc Cô Tu, chung chồng với nhiều người khác, trước nay luôn khiến trong lòng nàng ta cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng bản thân đã có một vị trí cao hơn so với Thời Sênh, nhưng cuối cùng vẫn bị Thời Sênh giáo huấn, làm sao nàng ta có thể chịu đựng được.

Nhưng bản thân lại không thể đấu lại được với Thời Sênh.

“Nương nương, có người cầu kiến.”

“Không gặp.” Tô Họa bực bội cáu gắt.

Người đứng ngoài cửa do dự một lúc, rồi lên tiếng bẩm báo, “Người đó nói là cha mẹ thân sinh của người.”

“Không gặp.”

Từ lâu, nàng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, cha mẹ thân sinh gì nữa chứ.

Chuyện Tô Họa bây giờ có vinh hoa phú quý nên không thèm gặp cha mẹ thân sinh của mình cũng nhanh chóng truyền khắp huyện Bạch Hà, Tô Họa tức giận đập vỡ chiếc ly.

Cuối cùng, không chịu nổi sự dây dưa của Tô gia nên Tô Họa buồn bực hồi kinh.

Muốn áo gấm về làng ai ngờ rằng kết quả lại như thế này.

Sau đó, Tô Họa không biết, thực tế sau khi hồi kinh mà nàng ta phải đối diện lại càng thảm hại hơn.

Em gái của nàng ta, sau khi nàng ta rời cung một thời gian, đã được phong vị, lại còn mang thai.

“Xin lỗi tỉ tỉ.” Tô muội quỳ dưới đất, gương mặt nho nhã giờ tràn đầy sự hổ thẹn, áy náy, “Bệ hạ… Bệ hạ nhầm muội thành tỉ, muội… muội không thoát thân được, thực xin lỗi tỉ tỉ…”

Tô Họa cười lạnh nhìn Tô muội. Nàng ta đã đấu tranh để có được nó từ trong tay của Tô phụ Tô mẫu rồi đưa nó đến đây, vậy mà nó lại báo đáp nàng ta như vậy?

“Cút, cút ra ngoài!” Tô Họa mất kiểm soát.

Tô muội nước mắt lã chã ngước nhìn Tô Họa, vô cùng đáng thương, “Tỉ tỉ…”

Tô Họa nhìn bộ dạng của nó liền nghĩ tới tưởng tượng ra cảnh nó ở dưới thân Độc Cô Tu. Nàng ta liền vơ lấy đồ ở bên cạnh rồi ném thẳng lên người Tô muội.

Cuối cùng, cung nữ bên cạnh Tô muội vội vàng kéo cô ta rời đi.

Tô muội quỳ bên ngoài cung của Tô Họa, ai khuyên cũng không đi, cho đến khi thân thể của cô ta không chịu được nữa thì Độc Cô Tu đến rồi đưa cô ta hồi cung.

Tô muội quỳ quá lâu, suýt chút nữa đữa bé trong bụng không giữ được.

Gương mặt Độc Cô Tu trầm lặng đi gặp Tô Họa, “Tô Họa, sao bây giờ nàng lại thành ra như vậy? Nàng ấy là muội muội của nàng, lại còn đang mang thai.”

Tô Họa ngồi, gương mặt trầm như nước, “Cướp người đàn ông của tỉ tỉ, lại còn muốn ta cười để chúc mừng nó sao? Độc Cô Tu, trước đây chàng đã hứa với ta như thế nào?”

Nói rằng, đợi sau khi hắn đăng cơ Hoàng vị sẽ chỉ có một người phụ nữ là nàng ta.

Nhưng bây giờ, có thể thấy, trong hậu cung của hắn liên tục có người được đưa vào. Lần nào hắn cũng lấy lý do ngôi vị không vững, không thể từ chối đám đại thần này, nên đã giữ những người phụ nữ đó lại, sủng ái bọn họ.

“Nhưng nàng ấy là muội muội của nàng, ta cũng chỉ vì nhầm nàng ấy thành nàng nên mới…” Thần sắc Độc Cô Tu rất phức tạp.

“Hừ…” Tô Họa cười nhạt.

Nụ cười này có lẽ đã chọc giận Độc Cô Tu, hắn tiến lên trước nâng cằm Tô Họa, ép ả ta ngẩng đầu lên, “Trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Ta là Hoàng đế, chẳng được tự do, lẽ nào nàng không thể bỏ qua cho ta?”

Tô Họa đại nghịch bất đạo, gạt tay Độc Cô Tu ra, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, “Đừng động vào ta.”

Tay Độc Cô Tu bị gạt ra, hắn nhìn chằm chằm Tô Họa vài giây, đáy mắt bốc lên lửa giận hừng hực, “Tô Họa.”

Tô Họa lạnh lùng trừng mắt đáp trả.

Độc Cô Tu cười nhạt, ôm lấy ả ta rồi ném lên giường, lật người đè xuống dưới, không thèm quan tâm đến sự phản kháng của Tô Họa. Hắn ta căn hận làm liên tục mất lần, cho đến khi Tô Họa ngất đi, Độc Cô Tu mới buông tha cho nàng ta.

Sau đó, Tô Họa càng phát sinh nhiều mâu thuẫn với Độc Cô Tu, đến mức nàng ta muốn xuất cung. Nhưng tiến cung thì dễ, xuất cung thì khó, làm sao Độc Cô Tu có thể thả nàng ta đi.

Tô muội cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt Tô Họa, vô tình cố tình tiết lộ thời gian mà Độc Cô Tu ở cùng mình, chăm sóc mình.

Khi Tô muội chuẩn bị lâm bồn, Tô Họa và Tô muội cãi nhau, Tô Họa đẩy Tô muội một cái, khiến Tô muội sinh non, đứa bé không giữ được.

Lần này Độc Cô Tu thực sự tức giận, trừng phạt Tô Họa rất nặng.

Tô Họa sa sút, nhiều người càng ra sức đánh chó rơi xuống nước. Hoàng hậu cho người hủy hoại dung mạo của Tô Họa. Hoàng hậu có Trấn Bắc Tướng Quân chống lưng, Tô Họa bị hủy hoại dung mạo, Độc Cô Tu dù biết ai làm những cũng chỉ có thể giả như không biết.

Tô Họa bị hủy hoại dung mạo, tính tình càng trở lên nóng nảy, nhìn Độc Cô Tu giống như kẻ thù của mình vậy. Độc Cô Tu là một đế vương, chịu đựng một thời gian đã thấy quá giới hạn.

Khi Tô Họa bị phát điên, lại một lần nữa khiến một người phụ nữ khác trong hậu cung của hắn sinh non mà chết.

Hắn cho người đưa Tô Họa trở về huyện Bạch Hà.

Lần này Tô Họa trở về thôn Bạch Hà đâu đó oai nghiêm như lần trước, chỉ có một ma ma già đi theo chăm sóc.

Mặc dù Độc Cô Tu cho nàng ta một số ngân lượng đủ dùng, nhưng ma ma kia thấy Tô Họa lúc tỉnh lúc điên, sau khi đưa cô ta về huyện Bạch Hà đã lấy hết ngân lượng rồi bỏ đi.



“Tiểu thư, cô xem người phía dưới, sao lại thấy hơi giống Tô Họa?” Thu Thủy kéo cánh tay Thời Sênh, chỉ vào người phụ nữ đang bị mọi người xúm lại xem.

Thời Sênh vén rèm cửa sổ lên, chẳng phải là nữ chính đại nhân sao.

Còn bị người khác hủy hoại dung mạo, trong cung quả nhiên là một nơi thật đáng sợ.

Tô Họa ăn mặc không tệ, nhưng nửa bên mặt bị hủy hoại nên nhìn hơi đáng sợ.

Có người nhận ra nàng ta, tin Tô Họa quay về cứ một truyền mười, mười truyền một trăm, người đến xem càng lúc càng đông.

Thu Thủy tò mò hỏi, “Tiểu thư, sao Tô Họa lại thành ra như vậy?”

Lần trước, lúc quay về còn cao quý, oai phong, mới chỉ có mấy tháng trôi qua, sao lại thành ra bộ dạng như vậy được chứ?

“Ai biết được.” Thời Sênh quay người vào trong, đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ vọng vào.

Thu Thủy lập tức đi mở cửa, hơi cúi người, “Hầu gia.”

Người đàn ông đứng bên ngoài cửa chừng 30 tuổi, áo gấm cao sang, gương mặt cười tươi tắn, lịch sự gật đầu, “Thu Thủy cô nương.”

Thu Thủy nghiêng người, “Tiểu thư đang ở trong đợi ngài.”

Người đàn ông cho người hầu phía sau lui xuống, chỉ một mình đi vào phòng, Thu Thủy cũng đi ra rồi đóng cửa phòng lại.

Thu Thủy ngẩng đầu liền nhìn thấy một hán tử đang làm mặt quỷ với mình.

“Thu Thủy.” Người đó bước tới trước mặt Thu Thủy, “Lần này tiểu thư nhà cô kêu Hầu gia của chúng ta tới đây làm gì? Có phải là…”

“Chuyện này ta không biết.” Cho dù có biết cũng không được tùy tiện nói.

“Bây giờ chúng ta giống như những con châu chấu trên cùng một cái dây, Thu Thủy cô nương không cần đề phòng ta như vậy?” Người đàn ông có chút khó chịu.

Thu Thủy trợn trắng mắt, “Ai là châu chấu trên cùng một cái dây với ngươi?”

Tiểu thư nhà ta chẳng thèm cùng đội với các ngươi.

Thu Thủy sùng bái mù quáng, nên không thèm để ý đến người đàn ông đó.

Người đàn ông không thăm dò được tin tức nên đành hậm hực quay lại tổ đội.

Đứng một lúc, hắn thấy chán lại đi tìm Thu Thủy nói chuyện.

Thu Thủy rất ghét hắn, nhưng hắn vẫn không biết, cứ luôn miệng nói, cho đến khi cửa phòng mở ra, Thu Thủy chẳng nói một lời mà bước thẳng vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.