Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 27: Cầu Xin




Trong lòng sớm đã biết rõ, lúc này từ miệng Hứa Ôn, nói thẳng thắn nghiêm túc như vậy, trong lòng Ngô Hạo như bị xé hỏng một lỗ lớn, máu đỏ chảy ra, mang theo nỗi đau kịch liệt.

Cho dù hắn khi đó, đã có tính toán, nhưng khi chuyện đến, hắn vẫn có chút không nỡ, không nỡ cứ như vậy mà xa khỏi bầu trời của cô, không xuất hiện cùng nhau.

Ngô Hạo gian nan nuốt nước miếng một cái, vẫn gắng gượng hỏi một câu: "Ôn Ôn, anh nghe thấy em gọi điện thoại cho hắn, hắn rõ ràng đối xứ với em tàn nhẫn như vậy, vì sao em còn có thể yêu hắn?"

"Đúng vậy, anh ấy đối xử với em cực kỳ tàn nhẫn, nhưng Ngô Hạo, anh có biết? Hơn bốn trăm ngày vào lúc rạng sáng đúng ba giờ anh ấy đã từng, gửi cho em một mẩu truyện cười, để cho em vào lúc bất lực nhất, biết có người cùng..." Có chút tâm sự, cô biết đến quá muộn, nhưng vẫn không tâm sự với người khác, nhưng vừa mới nói với Ngô Hạo xong, giống như cô đang mở lòng, nói liên tục không ngừng, từ bờ môi nói ra: "... Anh ấy thật sự đã mang đến cho em rất nhiều bóng tối, nhưng người kéo em từ trong bóng tối cũng là anh ấy, anh ấy làm em thống khổ, nhưng anh ấy có thể làm em cảm thấy càng thêm ấm áp..."

"Anh ấy không có ở bên cạnh em những ngày đó, nhưng trước giờ cũng chưa rời khỏi em, chỗ hội sở, là anh ấy đầu tư."

Ngô Hạo là người thông minh, chỉ cần nói không quá rõ, chỉ cần chỉ một chút, hắn đã biết rõ ràng toàn bộ.

Hội sở là do Lục Bán Thành đầu tư, hiện tại Hứa Ôn an nhàn giàu có, cũng là Lục Bán Thành dùng một mặt khác cho cô.

Khó trách cô ấy muốn tạm rời cương vị công tác, là vì cô biết mình và Lục Bán Thành không còn hi vọng, muốn rời khỏi thế giới của hắn sao?

"Mà còn, quan trọng nhất là, Ngô Hạo anh có biết, lúc trước tâm lý em có vẫn đề, không đơn thuần chỉ vì lúc ấy anh ấy và em xảy ra những chuyện không thoải mái, mà còn có nguyên nhân từ anh."

Nguyên nhân từ hắn? Cho nên lúc cô bị bệnh tâm lý, là do hắn phản bội sao?

Ngô Hạo mấp máy môi, không nói chuyện.

"Là anh và anh ấy biến em thành bộ dáng đó, nhưng cũng là anh ấy biến em trở thành như bây giờ."

Một câu đơn giản như thế, nhưng hắn biết hắn và Lục Bán Thành khác biệt nhau rất lớn.

Mình và hắn đều làm cô thống khổ, nhưng chỉ có hắn mới muốn giảm đi thống khổ của cô.

Hắn nên chết tâm thôi, người đàn ông kia yêu cô, cô cũng yêu hắn, bọn họ đều yêu nhau, là một đôi, đi cùng một chỗ, mà hắn, đã từng là nhân vật chính, hiện tại cũng đã trở thành một vai phụ không quan trọng.

Đúng vậy, hắn sớm nên chết tâm, sớm nên rời đi, là do hắn không cam lòng, nhớ mãi không quên mười năm hắn và cô đã từng, vọng tưởng có thể quay lại thế giới cô một lần nữa, mới khiến cho mọi chuyện, phát triển trở thành như bây giờ "Cô và Lục Bán Thành đi không tới nơi, hắn và cô cũng không thể tới được".

Hắn thật sự muốn tiếp tục cố chấp như vậy sao?

Hắn không hạnh phúc, cô cũng sẽ không hạnh phúc, Lục Bán Thành lại càng không hạnh phúc...

Nghĩ tới đây Ngô Hạo, nhẹ nhàng giơ tay, mò mẫn về túi áo, hắn cách một lớp áo, nhấn lên cái đồng hồ bên trong, hầu kết lên xuống hai lần, sau đó mới nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cạnh.

Có thể là do nhắc tới Lục Bán Thành, đáy mắt cô nhìn về ngọn đèn phía xa, nổi lên nước mắt.

Trong đầu Ngô Hạo bỗng nhiên nhớ tới, thời trung học hắn và cô cãi nhau lần đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.