Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 17: Hồng Hạnh Vượt Tường




Không khí trong trường học hôm nay vô cùng quái dị, Lạc Thiên Vy có thể cảm nhận rõ ràng thái độ khác thường của mọi người khi vừa nhìn thấy cô.

Nữ sinh thì nhìn cô với ánh mắt hả hê  xen chút hưng phấn cùng thương hại, còn ánh mắt nam sinh nhìn cô lại mang theo một chút gì đó giống như không thể tin cùng nghi ngờ. 

Xung quanh Lạc Thiên Vy lúc này tràn ngập tiếng xì xào bàn tán, thậm chí còn có người lén lút chỉ trỏ sau lưng cô, nhưng mỗi khi cô vừa liếc mắt qua thì tất cả lại không hẹn trước mà đồng thời ngậm miệng, biểu hiện trên mặt có chút chột dạ.

Không cần suy nghĩ cũng biết, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ chính là cô. Mà dường như câu chuyện này cũng không hề mang ý tốt.

Mặc dù bọn họ che lấp rất khá, nhưng với thính giác hơn người của cô, một vài từ mấu chốt vẫn có thể dễ dàng lọt vào tai:

Bao nuôi...

Kỹ nữ...

Giả bộ thanh cao...

Tình nhân...

Bạch Nhu Nhi...

Đuôi lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong mắt là một mảnh thản nhiên lạnh lùng. 

Bạch Nhu Nhi, để tôi nhìn xem... trò hề của cô!

oOo

" Mau lên, mọi người mau tới đây, có người muốn nhảy lầu tự tử "

Câu nói này vừa vang lên, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả học sinh, dòng người đông đúc nhanh chóng kéo tới địa điểm sắp xảy ra án mạng - tầng bốn của thư viện trường.

Trên lan can sân thượng của tòa nhà, một cô gái mặc váy dài màu trắng đang đứng lung lay trước gió. 

Trên mặt cô ta tràn đầy nước mắt, dáng vẻ giống như thực sự không muốn sống nữa. Người này không phải ai xa lạ đối với Lạc Thiên Vy, bạn khuê mật suốt hai năm cấp ba của cô - Bạch Nhu Nhi.

Lạc Thiên Vy vừa xuất hiện, một cô gái đứng phía dưới giống như bắt được tín hiệu, lập tức trưng ra khuôn mặt lo lắng cùng căm giận. Rõ ràng, lo lắng là dành cho Bạch Nhu Nhi, còn căm giận là nhằm vào Lạc Thiên Vy cô.

Cô ta ngước mắt lên nhìn Bạch Nhu Nhi đang đứng trên cao, trên mặt tuôn ra hai hàng lệ, nghẹn ngào nói:

- Nhu Nhi, cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, trong lòng cậu có đau khổ uất ức gì cứ nói hết ra, mọi người ở đây nhất định sẽ giúp đỡ cậu!

Tất cả mọi người đều phụ họa theo:

- Đúng vậy, đúng vậy, cậu vẫn còn trẻ như vậy, còn cả tương lai tươi đẹp ở phía trước, sao có thể dại dột đánh mất sinh mạng như thế được.

- Cho dù có gặp phải khó khăn thế nào chúng ta cũng phải kiên cường sống tiếp, cậu phải tin tưởng thế giới này vẫn có rất nhiều điều tốt đẹp.

........

Khuôn mặt cô gái sau khi nghe mọi người khuyên nhủ chậm rãi lộ ra một chút do dự, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lạc Thiên Vy, đột nhiên lại nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tôi thật sự không muốn sống nữa, cha mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ có một người bạn thân nhất, tôi đã coi cô ấy như người thân duy nhất của mình, vậy mà cô ấy lại cướp mất người yêu của tôi, bây giờ lại muốn lấy mạng của tôi, tôi còn sống làm gì nữa chứ.

Nói xong, Bạch Nhu Nhi lại lùi về phía sau một chút, gót chân đã rời khỏi lan can, chỉ cần nghiêng người một cái là nhất định sẽ rơi xuống.

Trái tim mọi người bị nhấc tới cổ họng, chẳng ai muốn nhìn thấy một cô gái còn thanh xuân chết trước mặt mình, nhất là nếu rơi xuống dưới kia, khẳng định là máu thịt be bét, tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ rồi. 

Bây giờ quan trọng nhất là phải giải quyết khúc mắc trong lòng cô ấy, khiến cho cô ấy tự mình bỏ đi ý định tự sát, nếu không cho dù cứu được lần này cũng không nhất định sẽ cứu được lần sau. Vì vậy mà mọi người đều chú tâm vào câu nói giãi bày vừa rồi của cô, mà trọng tâm chính là cô gái được gọi là bạn thân kia.

Một nam sinh đeo kính tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi:

- Bạn thân của cậu là ai? Có thể nói cho chúng tôi biết được không?

Vừa nghe thấy hai chữ bạn thân, cô gái dường như bị hoảng sợ, liên tục lắc đầu:

- Tôi không thể nói, tôi không muốn mọi người chán ghét cô ấy!

Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Nhu Nhi càng thêm thương tiếc, đúng là một cô gái thiện lương, cho dù bị đẩy vào đường cùng cũng không muốn nói ra tên người bạn thân xấu xa kia, còn muốn bảo vệ cho cô ta nữa. Tức thì lòng chính nghĩa trong tất cả mọi người đều được nhấc lên, hận không thể mang kẻ độc ác kia ra để trừng trị trước công lí.

Chính khoảnh khắc mọi người đang phẫn nộ, không hề hay biết trong mắt cô gái được coi là "thiện lương" kia đang tràn đầy ác độc. Bạch Nhu Nhi liếc mắt vào một góc khuất, giống như ra hiệu cho người nào đó. Một âm thanh chói tai đột ngột vang lên trong đám đông, phá tan không gian tĩnh lặng:

- Kẻ đó chính là Lạc Thiên Vy, chính cô ta đã hại Nhu Nhi đến bước đường cùng!!!

Lạc Thiên Vy, tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt, đây là do cô nợ tôi trước!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.