Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 5: Layla




Lúc thấy Mạc Trọng Huy, hắn đang ngồi trên sofa, một tay chống tay vịn nhẹ nhàng ấn mi tâm.

“Ngài Mạc, cô An đi cùng với bạn cô ấy đến bệnh viện, bạn cô ấy hình như uống rất nhiều.” Mạc Trọng Huy mở mắt, lạnh nhạt dặn dò, “Cậu đi điều tra tài2liệu về công ty JM, cả tài liệu hợp tác lần này về xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng của công ty JM và Mạc Thị cũng sắp xếp lại hết cho tôi.” “Vâng, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi làm ngay.” Trương Húc nói xong nhưng vẫn chưa đi mà lại dè8dặt hỏi một câu, “Ngài Mạc, anh vẫn ổn chứ? Hôm nay anh uống rượu dạ dày có sao không?”

Mạc Trọng Huy xua tay, “Cậu đi làm chuyện tôi giao cho cậu đi.” Trương Húc hậm hực rời đi.

An Noãn ở bệnh viện chăm sóc cho Hứa Vĩ Thần cả đêm, ngày hôm sau6lúc cô tỉnh lại, sắc mặt anh ta đã đỡ hơn nhiều.

Cái tên này bình thường uống một chút rượu vang hay bia thì còn được, nhưng chỉ cần uống vài ly rượu trắng là sẽ phải vào viện ngay. “Tiệc xã giao bên Trung Quốc thật đáng sợ, không muốn uống cũng không3được.”

An Noãn cười chế giễu, “Thật ra anh có thể để tôi uống giúp anh, dù gì thì tôi cũng là trợ lý của anh, ở Trung Quốc cũng có thể làm vậy.”

Hứa Vĩ Thần đưa tay lên bóp mặt cô, “Tôi là đàn ông, sao có thể thể một người phụ nữ như5cô đỡ rượu cho tôi? Không nói đến lão Lâm nhà cô sẽ chém chết tôi, bản thân tôi cũng không thể để mình làm vậy được.”

“Được rồi, tôi biết rồi, anh là một quý ông, anh là anh hùng cứu mỹ nhân, rất vĩ đại, tôi vô cùng sùng bái anh, đến chết không thôi.” Hứa Vĩ Thần phụt cười thành tiếng, đột nhiên lại giở giọng trẻ con nói, “Bụng tôi đói rồi, tối hôm qua chỉ có uống rượu, cũng chẳng ăn được gì cả. Hay là chúng ta trở về khách sạn đi, cô nấu cháo cho tôi ăn.”

Sau đó Hứa Vĩ Thần gọi điện thoại bảo tài xế đến đón hai người họ về khách sạn.

An Noãn nấu cho anh ta một bát cháo trắng, vậy mà tên này ăn đến là ngon lành.

“An Noãn, ai cưới được cô đúng là có phúc, cô vừa biết nấu ăn lại vừa biết kiếm tiền.”

“Còn biết chăm sóc trẻ nhỏ.” An Noãn cười bổ sung thêm một câu.

“Đúng vậy, nếu như đối thủ không phải là lão Lâm, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô.” An Noãn cho anh ta một đấm, lên giọng mắng, “Đừng có suốt ngày trêu chọc tôi, có giỏi thì anh đi mà nói với Lâm Dịch Xuyên ấy.”

“Tôi không có cái gan đó, cho nên vẫn cứ bị lão Lâm áp bức. Sức khỏe tối trở nên như vậy, còn không phải là do bán mạng làm việc cho JM sao?”

Trong khi ăn bữa sáng, Hứa Vĩ Thần nhận được điện thoại của Mạc Thị, bảo anh ta chiều nay đến phòng tổng giám đốc một chuyến, tổng giám đốc muốn đích thân nghiên cứu và thảo luận chuyện hợp tác với anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, nét mặt Hứa Vĩ Thần tràn ngập tức giận, “Cái tên tổng giám đốc này mặt mũi cũng lớn quá đi chứ, hôm qua lúc làm thuyết trình thì anh ta không tham dự, hôm nay còn bảo tôi qua đó một lần nữa, tôi thật muốn chửi rủa cả nhà anh ta mà.”

An Noãn lau mồ hôi, câu này sao lại nghe quen tai thế?

Đến buổi chiều, dạ dày Hứa Vĩ Thần lại bị khó chịu, bị nôn nhiều lần, anh ta áy náy nói với An Noãn, “Cô trợ lý à, chắc tôi phải phiền cô giúp tôi đến Mạc Thị một chuyến rồi.”

An Noãn thấy bộ dạng anh ta như vậy cũng chẳng thể nào từ chối được. Buổi chiều, cô cầm theo tài liệu đi đến Mạc Thị. Để vào phòng tổng giám đốc, cô nghĩ thôi cũng thấy đổ mồ hôi.

Mới đầu bảo vệ chặn cô lại, bảo cô đi tới quầy tiếp tân đăng ký.

“Chào cô, cô có hẹn trước không?” An Noãn nghĩ một lúc rồi nói, “Chắc cũng xem như là có đi, tôi là nhà thiết kế của công ty JM, quản lý cấp cao của công ty các cô gọi điện thoại bảo tôi đến phòng tổng giám đốc, muốn nghiên cứu và thảo luận về hạng mục hợp tác lần này.” “Xin hỏi cô tên là Hứa Vĩ Thần ạ? Xin cô lấy chứng minh thư cho chúng tôi xem một chút.” An Noãn hít một hơi, “Tôi không phải là Hứa Vĩ Thần, tôi là trợ lý của anh ta, giám đốc Hứa bị bệnh, không thể tự mình qua đây được, nên cử tôi qua đây một chuyến.” “Vậy xin cô đợi một chút, chúng tôi cần gọi điện cho phòng thư ký để xác nhận thân phận của cô.”

An Noãn đợi mười phút, tiếp sau đó lại là một loạt các loại kiểm tra xác nhận đăng ký khác nhau, cả quá trình từ đầu đến cuối tốn đến nửa tiếng đồng hồ.

Có người đưa cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc, người đó gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói nặng nề, “Mời vào.” An Noãn hơi chần chừ, cô đẩy cửa ra rồi bước vào.

Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế trong phòng làm việc, có thể nào hắn cũng không ngờ JM lại phái An Noãn tới. Trợ lý Trường cũng không ngờ đến, cậu ta cũng rất kinh ngạc. An Noãn không hề quan tâm đến vẻ mặt sửng sốt của họ, cô đi thẳng đến trước bàn làm việc của Mạc Trọng Huy, trên gương mặt cô là một nụ cười chuyên nghiệp, cô nghiêm túc giới thiệu bản thân, “Chào ngài Mạc, tôi là trợ lý của nhà thiết kế Ethan Xu ở JM, bởi vì hôm nay anh ấy bị bệnh không thể qua đây, cho nên để tôi đến thay anh ta giới thiệu cho ngài về thiết kế của hạng mục lần này.”

Khóe miệng trợ lý Trương co rút, Mạc Trọng Huy chỉ vào vị trí ở đối diện, “Mời ngồi.”

An Noãn ngồi xuống, sau đó đưa tài liệu đến trước mặt hắn. Trương Húc nhanh chóng nói, “Cô An, tôi đi rót cho cô tách trà.” Cậu ta kiếm một cái cớ rồi đi ra ngoài. Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại hai người họ, An Noãn ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút không thở nổi.

Cô đi thẳng vào vấn đề chính, “Ngài Mạc, tài liệu trên tay anh là kế hoạch sơ bộ do đội ngũ thiết kế của công ty chúng tôi đưa ra...” “Có phần của em không?” Mạc Trọng Huy nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý lật một trang tài liệu rồi ngắt lời cô.

An Noãn lạnh nhạt trả lời, “Tôi cũng là một thành viên trong đó, quan niệm thiết kế của chúng tôi là tính hiệu quả, cấu tạo không gian không chỉ có kết cấu chặt chẽ mà còn tiện nghi, đồng thời phối hợp với phương thức quản lý của khách sạn nghỉ dưỡng, vận dụng sao cho phù hợp với từng hoàn cảnh...”

“Mấy năm nay sống tốt không?”

Phần trình bày của An Noãn lại một lần nữa bị cắt ngang. Cô ngẩng đầu lên tức giận nhìn Mạc Trọng Huy, cô nhẫn nhịn, bình tĩnh nói, “Ngài Mạc, tôi nghĩ hôm nay chúng ta đến là để bàn chuyện công, chứ không phải là đến ôn chuyện cũ.”

“Được, em tiếp tục đi.”

An Noãn khó chịu mím môi, tiếp tục trình bày.

Vậy mà mới trình bày được một nửa, Mạc Trọng Huy lại cắt ngang cô, “Tại sao lại muốn trở về?” An Noãn hoàn toàn nổi giận, cô đứng dậy, gằn nói từng câu từng chữ, “Ngài Mạc, tổng giám đốc Mạc, nếu như ngài không hài lòng với phần trình bày của tôi, vậy thì ngài hãy chờ ông chủ của tôi khỏe lại rồi để anh ấy đích thân đến trình bày cho ngài.”

“Người đàn ông đó là bạn trai em sao?”

An Noãn tức đến mức muốn vò đầu bứt tóc, “Ngài Mạc, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”

“Được rồi, tiếp tục bàn công việc, mời em ngồi.” An Noãn lại ngồi xuống một lần nữa, lần này Mạc Trọng Huy không cắt ngang cô, An Noãn trình bày rất rõ ràng kế hoạch sơ bộ của hạng mục lần này cho hắn.

Mạc Trọng Huy yên tĩnh ngắm nhìn cô, thời gian bốn năm, cô thật sự đã thay đổi rồi, dáng vẻ bắt tay vào làm việc rất nghiêm túc, trình bày cũng rất chuyên nghiệp. “Ngài Mạc, đây là kế hoạch sơ bộ của chúng tôi, anh thấy còn vấn đề gì nữa không?”

“Thật ra có hai vấn đề.”

Mạc Trọng Huy hời hợt đưa ra hai vấn đề lại khiến An Noãn á khẩu.

Thấy An Noãn không trả lời được, gương mặt nhỏ bị bí đến đỏ bừng, Mạc Trọng Huy mới nói, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, không phải cố ý muốn làm khó cho cô An, cô cứ xem như tôi chưa hỏi gì đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.