Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 47: Viên mãn




Bình thường mặc dù Tảo Tảo cũng thích đùa giỡn với Lâm Dịch Xuyên, không ngừng gọi anh là lão Lâm lão Lâm, nhưng lúc Lâm Dịch Xuyên thật sự nổi2giận, cậu nhóc này vẫn rất sợ anh. Điểm này An Noãn lại không làm được, cho dù An Noãn có hung dữ với nó thế nào, tên nhóc này đều8không sợ cô. Rất nhiều lúc An Noãn đều dùng lão Lâm để hù dọa nó, “Tảo Tảo, con mà còn không nghe lời, mẹ sẽ gọi lão Lâm đấy”, mỗi6lần như vậy, Tảo Tảo sẽ ngoan ngoãn hơn chút.

Thấy đứa nhỏ đã sắp rơi nước mắt rồi, An Noãn đau lòng ôm nó đặt lên đùi, dịu giọng vỗ về3nó, “Tảo Tảo nghe lời, con đến chỗ ông bà nội một khoảng thời gian, hạng mục trong tay mẹ sắp kết thúc rồi, đến lúc đó mẹ sẽ đón con5đến Trung Quốc chơi mấy ngày.”

Lúc này Tảo Tảo mới ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to cứ liếc Lâm Dịch Xuyên mãi.

An Noãn đá Lâm Dịch Xuyên ở dưới gầm bàn một cái, Lâm Dịch Xuyên mới nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tảo Tảo, thấp giọng nói, “Tảo Tảo ngoan, ba về sẽ mua đồ chơi cho con.”

Ăn cơm xong, lão Lâm dẫn bọn họ đi ghép đồ, quả nhiên là cao thủ, một chiếc xe dã ngoại vô cùng phức tạp, còn có An Noãn và Tảo Tảo làm loạn ở bên cạnh, vậy mà một buổi chiều lão Lâm đã ghép xong rồi. “Mẹ, con đã nói lão Lâm lợi hại mà, xe hơi lần trước mẹ mua cho con cũng là lão Lâm lắp đó.” Thấy mặt Tảo Tảo đầy vẻ sùng bái, An Noãn cảm thấy vô cùng ấm áp. “Lần sau em mua một cái pháo đài công chúa về, xem anh còn có thể ghép nhanh như vậy không.” Tâm tình của Lâm Dịch Xuyên rất tốt, anh cười nói, “Anh đồng ý chấp nhận bất cứ khiêu chiến nào.”

An Noãn xì một tiếng, “Lời này nghe rất giống đàn ông, chỉ là không biết lúc làm việc sao lại đàn bà như vậy.” Lâm Dịch Xuyên híp mắt lại, vòng cánh tay dài qua cổ cô, uy hiếp nói, “Em lặp lại lần nữa xem.”

“Mười lần em cũng dám nói, Lâm Dịch Xuyên đàn bà.”

“Dù có là đàn bà thì cũng là bị em làm cho nghẹn” Nói rồi anh dán miệng lên tai cô, nói bằng giọng điệu xấu xa: “Anh thật sự không biết cái đó của anh còn dùng được không nữa, mượn cầu của em thì là chưa từng thấy người đàn ông nào sống như anh, nếu để anh bị hỏng" tới lúc đó người đen đủi chỉ có mình em thôi.”

An Noãn hung hăng đâm anh một cái, quát lên: “Biển!”

Buổi tối Lâm Dịch Xuyên lái xe đưa bọn họ đến nhà ông bà nội Tảo Tảo. Mẹ Lâm Dịch Xuyên đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp, ông chủ tịch thì đang ngồi trên sofa đọc báo. Nhìn thấy Tảo Tảo, ông chủ tịch đặt báo xuống, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, ôm lấy Tảo Tảo chơi một lúc lâu. Bữa tối vô cùng phong phú, tay nghề nấu ăn của mẹ Lâm Dịch Xuyên rất cao, có lẽ chính vì vậy, bà ấy mới nắm bắt được trái tim ông chủ tịch.

Một người đàn ông thành công trên phương diện sự nghiệp như vậy, cả đời chỉ toàn tâm toàn ý đối với một người phụ nữ, tình cảm như vậy, đến cả An Noãn cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ. “Noãn, hôm nay gọi hai đứa qua đây ăn cơm là muốn hỏi xem hai đứa dự định thế nào, chuẩn bị lúc nào kết hôn, ba mẹ còn tiện sắp xếp lo liệu cho hai đứa.” An Noãn mím môi, nói rất nhỏ, “Cháu vẫn chưa suy nghĩ xong có muốn kết hôn với anh ấy không.”

Cô vừa nói như vậy, đến chủ tịch cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

“Đứa nhỏ này, nói linh tinh gì vậy, hai đứa đã như vậy rồi còn có thể không kết hôn à?”

An Noãn oán giận nói, “Cháu với anh ấy cãi nhau, suốt một tháng trời anh ấy không quan tâm đến cháu, không gọi cho cháu một cuộc điện thoại nào cả.” Bà Lâm khẽ cười ra tiếng, chỉ trích Lâm Dịch Xuyên, “Aaron, con làm như vậy là không đúng rồi, hai người cãi nhau, sao có thể cả tháng không gọi điện thoại cho Noãn Noãn được? Tốt xấu gì con cũng là một người đàn ông, không thể để cho phụ nữ cúi đầu trước được.”

Lâm Dịch Xuyên hung hăng trừng An Noãn một cái.

Bà Lâm lại hỏi An Noãn, “Chỉ vì chuyện này mà cháu không muốn kết hôn à?”

An Noãn gật đầu.

Bà Lâm cười nói, “Vậy thì không sao, đã qua rồi thì bỏ đi, lần sau nó còn bắt nạt cháu, cháu cứ gọi điện thoại nói cho bác biết, bác sĩ nói nó. Hai đứa bàn bạc xong thời gian kết hôn thì nói cho hai bác biết. Đúng rồi Noãn Noãn, cháu có thân thích gì bên đó không, bác và bác trai đích thân đi thăm hỏi một chút.”

“Cháu không còn ba mẹ, chỉ còn ông ngoại thôi ạ.”

“Vậy hả, vậy nhất định phải đi thăm hỏi một chút, cháu xem lúc nào tiện, hai bác đến Trung Quốc một chuyến.”

Gần đây sức khỏe ông ngoại cháu không tốt lắm, để qua một thời gian nữa đi ạ.” “Cũng được, lúc nào tiện, cháu gọi điện thoại cho bác, dù sao bác và bác trai lúc nào cũng rảnh cả.” Ý của bà Lâm là bọn họ đã hoàn toàn chấp nhận An Noãn rồi. Ăn cơm xong, đến ông chủ tịch cũng nói với An Noãn, “Chuyện lần trước bác đề nghị cháu rời khỏi JM, cháu cứ coi như bác chưa nói gì, chỉ cần hai đứa vui vẻ là được rồi.”

An Noãn rất cảm động. Có được ba mẹ chồng như vậy cũng là một loại hạnh phúc.

Sau đó lúc bọn họ ngồi uống trà cùng nhau, ông chủ tịch lại nói, “Bây giờ dù sao Aaron cũng là CEO của JM rồi, nó đại diện cho hình ảnh của JM, hôn lễ của hai đứa nhất định phải làm lớn, cho nên hai đứa xác định thời gian xong thì nói sớm cho ba mẹ biết, bình thường hai đứa cũng tương đối bận, chuyện hôn lễ cứ giao cho ba mẹ đi, mặc dù ba đã về hưu, nhưng chút chuyện này ba vẫn có thể làm tốt được, hai đứa cứ yên tâm.”

Bác trai nói chuyện luôn khách sáo, vô cùng thân sĩ, điều này làm cho An Noãn rất ngại ngùng.

Hôn lễ, hình như cô và Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa nghĩ đến bước này, nhưng bây giờ lại giống như cưỡi lên lưng hổ khó xuống rồi. Tức giận nhất là Lâm Dịch Xuyên không nói câu gì, giống như là ngầm thừa nhận.

“Noãn, về chuyện con cái, bác và ba Aaron đều ủng hộ hai đứa cưới rồi phải sinh con, nói cho cùng Jim vẫn không phải là con ruột của cháu, không sinh con sẽ không công bằng với cháu. Cháu không cần suy nghĩ đến cảm nhận của Jim, đến lúc đó Jim lớn rồi cũng sẽ hiểu chuyện, hai bác về hưu ở nhà cũng có thể chăm con giúp cháu.”

Ngay cả chuyện sinh con bọn họ cũng đã nghĩ đến rồi, An Noãn lau mồ hôi, lén nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, người này đang cười toe toét.

“Bác gái, bọn cháu vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con.”

Bà Lâm cười nói, “Hai bác hy vọng hai đứa sớm sinh con, nhân lúc còn trẻ hai bác sẽ trông con giúp cháu, đợi già rồi thì có lòng cũng không có sức mà làm nữa. Mời bảo mẫu gì đó, nói thế nào cũng không yên tâm bằng mình tự chăm” Suy cho cùng bà Lâm vẫn là người Trung Quốc, lớn lên ở Trung Quốc, tư tưởng rất truyền thống. Cuối cùng Lâm Dịch Xuyên cũng ra tay, anh thân mật khoác tay lên vai An Noãn, cười nói, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng những chuyện này vội, chúng con còn chưa nghĩ xong chuyện kết hôn nữa.”

“Đứa nhỏ này, hai đứa đều không còn nhỏ nữa rồi, tình cảm lại tốt như vậy, còn không nhanh kết hôn đi.”

Lâm Dịch Xuyên muốn thế, nhưng vẫn chưa qua thời gian một năm anh đã đồng ý với cô. “Mẹ, mẹ nói như vậy, chúng con quyết định sẽ suy nghĩ thật kĩ, trở về bàn bạc.”

Để Tảo Tảo ở lại đó, Lâm Dịch Xuyên và An Noãn cùng trở về, sáng sớm ngày mai họ còn phải bay đến Bắc Kinh.

May mà trước đó bà Lâm đã dỗ cho Tảo Tảo ngủ rồi, mới tránh được không bị cậu bé khóc nháo.

Trên đường trở về, Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh hỏi cô, “Chuyện kết hôn em nghĩ thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.