Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 44: Doãn kiệt, sao lại nhắc tới hắn?




An Noãn gật đầu.

Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn dẫn cô đến chào hỏi với từng nhà một.

“Đây là bác cả Thẩm Diệc Bái của con, bác dâu cả Đậu Nhã Quyên, anh trai Cả Thẩm Thần Dật, chị dâu Cả Du Hạ, thằng nhỏ này là cháu trai lớn Thẩm Tử Mặc của cháu, nó nghịch ngợm2vô cùng, trong nhà không có ai có thể trị nổi nó hết.”

Bác cả, bác dâu, anh họ, chị dâu đều phát phong bao dầy cho An Noãn, An Noãn cũng cho Thẩm Tử Mặc một cái. Thẩm Tử Mặc lớn hơn Tảo Tảo một chút, nó di truyền vẻ mặt xinh đẹp của anh họ và chị dâu8nên rất đáng yêu. Nhìn thấy nó, An Noãn bắt đầu nhớ Tảo Tảo. Ông lại dẫn cô đi đến trước mặt Thẩm Diệc Minh, giới thiệu, “Đây là bác hai Thẩm Diệc Minh của cháu, bác dấu Tiết Ngọc Lan, anh họ Thẩm Thần Bằng, ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn chưa tìm được một người vợ6đàng hoàng.”

Cả nhà bác hại cũng tặng phong bao cho cô. Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa đầu An Noãn, cười nói, “Mừng cháu về nhà, sau này cố gắng đừng ở khách sạn nữa, về nhà ở đi, ở nhà đồng người náo nhiệt.”

Cuối cùng ông dẫn cô đến trước mặt cả nhà Thẩm Thần Phong, “Đây là3bác ba Thẩm Diệc Bác, bác dấu Miêu Dung, anh họ Thẩm Thần Phong”. Thẩm Diệc Bác và Miêu Dung đưa phong bao, Thẩm Thần Phong thì lưu manh nói với cô, “Anh từng tặng em một hạng mục lớn rồi, gần đây hơi nghèo, còn đang định mượn em ít tiền tiêu đây.”

Thẩm Thần Phong nói xong bị5Thẩm Diệc Bác đánh cho một cái. “Được rồi được rồi, con đùa chút thôi mà, có nghèo thế nào cũng không thể để em gái bảo bối của anh chịu thiệt được.” Thẩm Thần Phong hào sảng tặng phong bao.. “Ông nội, chúng con đều tặng phong bao, ông tặng cái gì thế?”

Ông cụ Thẩm trầm giọng nói từng tiếng một, “Tất cả của ông đều là của Noãn Noãn, bao gồm ngôi nhà này, sau khi ông chết đi, toàn bộ đều sẽ thuộc về Noãn Noãn hết.”

An Noãn kinh ngạc, những người khác thì lại rất bình tĩnh.

“Ông ngoại, không thể được, cháu không cần”

Ông khoát tay, “An Noãn, cháu không cần phải nói gì hết, những thứ này vốn dĩ là của hồi môn ông chuẩn bị cho mẹ cháu. Các bác các anh của cháu bây giờ ai cũng đều rất khá giả, không thiếu chút tiền này đâu.”

Thẩm Diệc Minh cười nói, “Đâu chỉ có vậy, đợi Noãn Noãn kết hôn, các bác cũng đều có quà lớn muốn tặng cho cháu nữa.” Thẩm Thần Phong vòng tay ôm lấy bả vai An Noãn, lưu manh nói, “Noãn Noãn, anh bắt đầu hâm mộ em rồi đấy, nếu không hai chúng ta hòa hợp đi, của em chính là của anh.” “Thần Phong, ở trước mặt ông mà con nói linh tinh cái gì thế hả?” Thẩm Diệc Bác quát anh ta. Ông cụ dẫn cô đi tham quan ngôi nhà, ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, là phong cách An Noãn thích.

Phòng của cô là ở tầng hai nơi có nhiều ánh sáng nhất, nghe nói trước đây là phòng của mẹ cô, sau đó sửa sang lại lần nữa. Tham quan nhà xong, cả nhà cùng ngồi ăn cơm trong phòng ăn, ông mừng đến phát khóc, “Cuối cùng cả nhà cũng đoàn viên. Viên mãn rồi.” Bữa cơm này giống như bữa cơm đoàn viên ngày Tết, vô cùng ấm áp. Trước kia lúc đón Tết, chỉ có hai ba con An Noãn ăn cơm đoàn viên, từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

Ăn cơm xong, ông kéo tay An Noãn đến phòng sách, lấy một album ảnh dầy từ trên giá sách xuống.

“Trong này đều là ảnh của mẹ cháu, những năm nay mỗi lần ông nhớ mẹ cháu đều sẽ xem lại những bức ảnh này.”

An Noãn đặt album ảnh trên đùi, lật giở từng trang.

Có ảnh đen trắng lúc mẹ cô còn nhỏ, dần dần biến thành ảnh màu. Mẹ cô thật sự là một đại mỹ nhân, còn rất có khí chất.

“An Noãn, cháu rất giống mẹ cháu, nhìn là biết ngay người nhà họ Thẩm chúng ta.” An Noãn cười nói, “Mẹ cháu đẹp hơn cháu nhiều.”

Ông xoa đầu cô cười nói, “Noãn Noãn nhà chúng ta rất đẹp, sau này người đàn ông nào cưới được Noãn Noãn nhà chúng ta thì chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Trong đầu An Noãn hiện lên hình ảnh Lâm Dịch Xuyên, người đàn ông đáng ghét này, lâu như vậy rồi mà không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào cả. An Noãn ở nhà họ Thẩm một đêm, vốn dĩ tưởng là ở nơi xa lạ sẽ mất ngủ, nhưng ngược lại, An Noãn nằm xuống là ngủ tới tận lúc trời sáng, hiếm khi ngủ ngon vậy. Có lẽ tâm tình tốt nên ngủ cũng ngon hơn.

An Noãn đánh răng rửa mặt xong xuống tầng, bác dâu út đang làm bữa sáng trong phòng bếp. “Noãn Noãn, sao lại dậy sớm thể: Cháu không ngủ thêm chút nữa đi.”

“Cháu còn phải đến công ty làm việc ạ.”

Miêu Dùng cười nói, “Đợi lát nữa bác bảo Thần Phong đưa cháu đi, tối qua nó cũng ngủ lại đây. Cháu đi thăm ông trước đi, giờ này chắc ông cũng dậy rồi.” An Noãn gật đầu, đi đến phòng ông cụ Thẩm.

Bác dâu cả đang mặc quần áo giúp ông, bác dâu thứ thì chuẩn bị nước rửa mặt. Cả nhà vô cùng ấm áp, An Noãn nhìn mà cảm động. “Noãn Noãn, cháu đến rồi, qua đây, ngồi cạnh ông ngoại nào.”

Ông cụ Thẩm vẫy tay với cô, kéo cô ngồi lên giường. “Nói ông ngoại xem tối qua cháu ngủ có ngon không?” An Noãn cười nói, “Cháu đặt lưng là ngủ tới tận lúc trời sáng, từ trước đến nay chưa từng ngủ ngon như vậy.”

Ông cụ Thẩm nghe thấy thế thì mừng lắm, “Sau này ngày nào cũng ở nhà đi, đi làm thì bảo Thần Phong đưa đón, hoặc là mua cho cháu một cái xe để tự cháu đi làm.”

An Noãn từ chối, “Ông ngoại, đợi cháu hoàn thành hạng mục này xong cháu sẽ nghỉ ngơi một thời gian, ở bên ông nhiều hơn.” Ông cụ Thẩm cũng không ép cô, dù sao cũng mới nhận lại cháu gái bảo bối này, không thể dọa cho cô chạy mất được.

Chớp mắt lại qua nửa tháng nữa, hạng mục thư viện luôn tiến hành rất thuận lợi, hôm nay An Noãn đến tòa thị chính họp, Thị trưởng đích thân gặp cô, thái độ đối với cô vô cùng tốt. “Cô An, hạng mục này không gấp, cô có thể thiết kế từ từ, ông cụ Thẩm đã đích thân gọi điện thoại cho tôi, trách tôi bóc lột thời gian của cô, hại cô không có thời gian ở bên ông ấy. Cô giải thích giúp tối trước mặt ông cụ Thẩm một chút được không?”

An Noãn bặm môi, ông ngoại cô thật là, gần như cách một ngày An Noãn lại về thăm ông một lần, thế mà ông lại vẫn chưa vừa lòng.

“Ngài yên tâm đi, tôi sẽ giải thích với ông tôi.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Lưu Uy lau mồ hôi.

Ông cụ Thẩm đột nhiên gọi điện thoại cho ông ta, không hiểu tại sao tự dưng đùng đùng tức giận một trận, làm cho trái tim nhỏ bé của ông ta lo lắng quýnh hết lên. Ông ta vội vàng gọi An Noãn qua đây họp, cho cô thời gian dư dả. Đi ra khỏi tòa thị chính, An Noãn vốn định đi thăm ông nhưng cô lại nhận được một cuộc điện thoại từ Luân Đôn, mà không phải là số điện thoại của Lâm Dịch Xuyên.

“An Noãn, chào cháu, bác là mẹ của Dịch Xuyên.”

An Noãn hơi ngớ ra, nơm nớp lo sợ chào hỏi, “Bác gái, cháu chào bác.”

“Là thế này, Jim bị bệnh rồi, không biết cháu có thời gian về đây thăm nó một chút không?” “Tảo Tảo bị bệnh ạ?”

“Bác sĩ nói là sốt vi rút, cứ sốt cao mãi không hạ, mệt mỏi buồn ngủ, mỗi lần tỉnh lại nó đều khóc đòi cháu. Bác không biết giữa chảu và Dịch Xuyên xảy ra mâu thuẫn gì, bác muốn nhờ cháu trở về thăm Jim một chút, thằng bé này cứ đòi cháu suốt thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.