Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 40: Nghe thấy




“Tốii hôm qua em nói em không cần Lâm Dịch Xuyên nữa, chuyện này là sao? Hai người cãi nhau à? Hay là chia tay rồi?”

An Noãn cười lạnh, “Chia tay? Mạc Trọng Huy, anh nằm mơ đi! Chúng tôi chỉ vì chút chuyện nhỏ mà mẫu thuẫn thôi, làm sao tôi có thể không cần anh ấy được, cơ thể và trái tim của tôi đã sớm thuộc về anh ấy rồi.” Mạc Trọng2Huy nheo mắt lại, gân xanh nổi đầy trên trán.

“Mạc Trọng Huy, không phải anh luôn ưa sạch sẽ sao?”

Mạc Trọng Huy hé đôi môi mỏng, nói rất nhỏ từng chữ một, “Anh từng nói anh chỉ ưa sạch sẽ với người khác, không phải với người mình.”

Cô hừ lạnh, “Tôi vẫn là người của anh à? Tôi đã sớm là người của Lâm Dịch Xuyên rồi.”

Mạc Trọng Huy dùng ánh mắt bị thương nhìn8cổ, thản nhiên nói, “Tối hôm qua thấy em uống nhiều ở quán bar nên anh bế em về đây, em nôn hết lên người anh, bản thân cũng nhếch nha nhếch nhác, anh lau rửa cho em, trong nhà không có quần áo nữ nên mặc cho em cái áo sơ mi của anh. Yên tâm đi, không xảy ra cái gì cả, em có thể tiếp tục giữ trinh tiết vì hắn.”

Mạc Trọng6Huy đi ra ngoài, cầm quần áo của cô vào, vứt lên giường.

“Khô rồi, thay đi.” An Noãn đợi hắn đi rồi, cẩn thận thay đổi

Đi từ phòng ngủ ra ngoài, cô thấy Mạc Trọng Huy đang bận rộn trong phòng bếp.

An Noãn nhẹ chân đi tới cửa, định thay giày chạy đi, nhưng Mạc Trọng Huy đã bắt được cô.

“Ăn chút gì đi đã, đợi lát nữa anh đưa em về.”

“Không cần, tôi không3đói.”

“Anh nấu xong hết cả rồi, ăn chút đã rồi hãy đi.”

Hắn kéo An Noãn ngồi xuống bàn ăn, bốn món mặn một món canh đơn giản.

Bốn năm, Mạc Trọng Huy đã thật sự thay đổi rất nhiều, đã biết nấu nướng, khẩu vị cũng không tệ lắm. Cô nhớ lần đầu tiên hắn nấu mì cho cô, còn làm cho tay bị bỏng hai chỗ.

“Mùi vị thế nào?” Hắn có chút mong đợi hỏi..

“Không5tệ lắm, có điều không ngon bằng lão Lâm nhà tôi làm.”

Mạc Trọng Huy hơi sững lại, ngực co rút.

Lịch sự ăn vài miếng, An Noãn ăn xong liền buông đũa xuống. “Đúng rồi, lần trước vợ chưa cưới của anh tặng tôi một cái túi xách, tôi vẫn luôn muốn tặng lại cô ấy một món quà nhưng không biết cô ấy thích gì, anh có thể nói cho tôi biết, bình thường cô ấy đặc biệt thích gì không?”

“Anh không biết.”

An Noãn bĩu môi, “Vậy bình thường anh tặng cô ấy cái gì?”

“Chưa từng tặng gì cả.” “Bỏ đi, người có tiền mấy người bình thường đều là đưa thẻ, tùy tiện quẹt sao thì quẹt.”

An Noãn nói vô cùng châm biếm.

“Tôi đi đây, ngày khác tôi nghĩ xong tặng cô ấy quà gì, anh đưa cho cô ấy giúp tôi.” “Để anh đưa em về.”

Mạc Trọng Huy đứng lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Hắn mặc quần áo ở nhà, không thay âu phục nghiêm chỉnh. Mạc Trọng Huy ăn mặc thế này, có lẽ cũng chỉ có An Noãn từng nhìn thấy. An Noãn dừng bước ở cạnh cửa, Mạc Trọng Huy quay đầu lại, trêu chọc, “Sao thế, không muốn đi à?” “Anh mặc như vậy sao?” “Có sao không? Rất khó coi hả?”

An Noãn lắc đầu, “Rất năng động, rất đẹp trai, rất rực rỡ.”

Mạc Trọng Huy tươi cười, đi thẳng ra khỏi chung cư.

Mạc Trọng Huy lái xe đưa cô về khách sạn, ở trên đường, hắn thành khẩn nói với cô, “Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, không phải lần nào cũng có thể gặp phải anh, nếu như gặp phải người đàn ông khác, em sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu.”

An Noãn bĩu môi, châm biếm nói, “Tôi cảm thấy đụng phải anh đã là nguy hiểm nhất rồi.” Mạc Trọng Huy cũng đùa, “Xem ra tối qua anh không làm gì, đúng là bị thiệt rồi.”

“Mạc Trọng Huy, anh nên vui mừng vì anh không làm gì, nếu không có lẽ bây giờ tôi đã đồng quy vu tận với anh rồi.”

“Em thật sự yêu hắn đến vậy sao?

“Ừm, yêu vô cùng.” An Noãn thản nhiên nói, “Bây giờ mẹ ruột của con anh ấy xuất hiện, tôi rất sợ sẽ mất anh ấy.” Đầu ngón tay cầm vô lăng của Mạc Trọng Huy trắng bệch. Sau đó Mạc Trọng Huy không nói gì nữa, tăng tốc, rất nhanh đã tới khách sạn. Xe dừng hẳn, Mạc Trọng Huy dịch tới trước mặt cô, giọng nói trầm mạnh nghiêm túc hỏi, “Rốt cuộc là em yêu Lâm Dịch Xuyên hay là yêu đứa bé kia?”

An Noãn suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời hắn, “Yêu cả hai người, yêu ai yêu cả đường đi.”

“Cút!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi rít lên.

An Noãn xuống xe không quay đầu lại.

An Noãn mở cửa đi vào phòng, Hứa Vĩ Thần vốn ngồi ở trên sofa lập tức nhảy lên, chạy đến trước mặt An Noãn, “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về rồi.” “Xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”

Hứa VĩThẩn khoa trương nói, “Không phải tôi lo lắng, là lão Lâm nhà cô đến rồi, ở trong phòng đối diện, anh ta giận kinh khủng lắm, bây giờ không ai dám đến gần anh ta hết, cô mau đi chịu đòn nhận tội đi.” An Noãn hít một hơi, bị Hứa Vĩ Thẩn kéo đến phòng đối diện.

Lâm Dịch Xuyên yên lặng ngồi ở trên sofa, sắc mặt tái nhợt.

Hứa Vĩ Thần đẩy An Noãn vào, nhắc nhở một câu bên tai cô, “Bọn tôi đã xem camera rồi, cho nên cô hãy nên nói thật với anh ta thì hơn.”

Hứa Vĩ Thần nói rồi chạy trốn.

An Noãn cẩn thận đi tới trước mặt Lâm Dịch Xuyên, cô ngồi xuống bên cạnh anh, kéo cánh tay anh nhỏ giọng nói, “Em xin lỗi, để anh lo lắng rồi, hôm qua em uống nhiều, có điều không xảy ra chuyện gì cả.”

Lâm Dịch Xuyên híp mắt lại, giơ tay đến bên cổ cô, kéo cổ áo thấp xuống. An Noãn vội vàng hất tay anh ra, chỗ đó bị Mạc Trọng Huy cắn để lại dấu vết.

Lâm Dịch Xuyên vẫn nhìn thấy, con người anh co rút lại, ánh mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm cô, bàn tay dùng sức nắm chặt cằm cô.

“Không xảy ra cái gì, cổ nam quả nữ ở bên nhau cả đêm, không xảy ra chuyện gì?”

An Noãn nói chuyện hơi trầy trật, nhưng cô vẫn giải thích, “Lâm Dịch Xuyên, thật sự không có chuyện gì cả, anh tin em, em không phản bội anh.”

“Anh chưa từng có được em, không gọi là phản bội được.”

An Noãn dời khỏi tay anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, “Lão Lâm, đừng giận được không? Em thật sự không có gì với anh ta cả.”

Lâm Dịch Xuyên dùng sức đẩy cô ra, khiến An Noãn ngã ngồi xuống sofa. “Anh có thể dung túng cho em phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể chấp nhận em cùng người đàn ông khác cắm sừng anh. Mẹ kiếp, dù có không tự trọng thể nào, cũng không đến nỗi nhục nhã tới mức như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.