Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 39: Né tránh




An Noãn hất hết bọn họ ra, “Mọi người đừng cản tôi, nếu đã muốn uống thì phải uống cho vui vẻ. Cuối cùng JM cũng lấy được hạng mục này nhờ vào thực lực của chúng ta rồi, hôm nay tôi rất vui, không say không về.” - “Sao nhìn lại giống như mượn rượu giải sầu thế nhỉ?”

“Không phải là cãi nhau với đại Boss chứ?”

Tất cả mọi người bàn luận sôi nổi.

An Noãn không2nghe được gì, vào giờ phút này, cô chỉ muốn say khướt một lần. Lâm Dịch Xuyên gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, nhưng vì trong phòng bao quá ồn, An Noãn không nghe cuộc nào cả. Sau đó vẫn là người khác thấy điện thoại của cô rung lên, đưa cho An Noãn.

Uống nhiều rượu như vậy, cô lại vẫn có thể nhìn ra là Lâm Dịch Xuyên gọi tới, nhìn chữ “lão Lâm” sáng8lên trên màn hình, An Noãn thật sự muốn lỗi người từ đầu bên kia điện thoại tới đánh cho một trận.

Tiếng chuông dừng lại, rất nhanh lại vang lên, hiếm khi Lâm Dịch Xuyên kiên nhẫn như vậy.

Sau đó An Noãn mơ mơ màng màng ấn nút nghe. Tiểng gào từ đầu kia truyền tới, “Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?”

An Noãn say bí tỉ nói, “Tại sao phải nghe điện thoại của6anh? Anh là cái gì chứ?”

Lâm Dịch Xuyên mắng ở đầu kia, “Người phụ nữ điên này, có phải em uống rượu không hả? Bảo Hứa Vĩ Thần nghe điện thoại cho anh!” “Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần là ai? Nơi này ồn ào quá, em phải ra ngoài nói chuyện với anh.”

An Noãn cầm điện thoại loạng choạng đi ra ngoài.

Có người đi theo sau lưng, cô gào lên một câu, “Đừng có ai đi3theo tôi, đợi tôi trở lại tiếp tục uống.”

Ra đến bên ngoài, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Giọng của Lâm Dịch Xuyên càng rõ ràng hơn. “An Noãn, em uống bao nhiêu rượu rồi?” “Không nhiều, mấy chai chăng.”

Lâm Dịch Xuyên ở đầu kia bị chọc tức, “Em mau quay về phòng bao cho anh, tìm người đưa em về khách sạn.”

“Lâm Dịch Xuyên, lão Lâm, sao đột nhiên em lại cảm thấy em là một5người xấu, đi giành đồ của người khác thế nhỉ?”

“An Noän.”

Cho dù Lâm Dịch Xuyên ở đó có gào to thể nào, An Noãn ở đầu này cũng không bị khống chế. “Lão Lâm, em không cần anh nữa, anh làm hòa với vũ nữ đó đi, cô ấy là mẹ của Tảo Tảo, em không phải.”

Lâm Dịch Xuyên hít một hơi, anh thật sự có một loại kích động muốn lập tức bay đến Trung Quốc, đánh chết Hứa Vĩ Thần.

Anh làm thật, bảo tài xế đưa Tảo Tảo về nhà ba mẹ rồi lái xe chạy tới sân bay.

“An Noãn, bây giờ em đừng nghĩ gì hết, mau bảo người đưa em về khách sạn đi, anh sẽ qua đó ngay.”

“Anh đừng tới, lão Lâm anh đừng tới, em không cần anh nữa rồi.”

An Noãn nói rồi cúp điện thoại, trong tay vẫn cầm chai rượu, cô ngửa đầu lên uống. Trợ lý Trương ra cửa đón một người, thấy An Noãn đứng ở góc tường, tóc tai lộn xộn, sắc mặt đỏ ửng, còn đang uống rượu, có thể thấy rõ là đã uống nhiều rồi. Cậu ta vội chạy vào phòng tìm Mạc Trọng Huy.

Mạc Trọng Huy vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn cau chặt mày lại.

Hắn tiến lên đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào trong lòng.

Cơ thể An Noãn mềm nhũn, rũ cả người xuống, Mạc Trọng Huy không còn cách nào khác, ném chai rượu trong tay cô đi, bề ngang cô lên. Lúc này An Noãn đã say lắm rồi, ở trong lòng Mạc Trọng Huy, cứ lặp đi lặp lại một câu nói, “Lão Lâm, em không cần anh nữa.” Cô đang uống say vìmột người đàn ông khác, trái tim Mạc Trọng Huy thắt lại đau đớn. Người của JM ai cũng uống không ít, bọn họ đợi ở phòng bao một lúc, thấy An Noãn chưa quay lại, tất cả đều chạy ra ngoài tìm, quán bar lớn như vậy, một đoàn người bọn họ gần như tìm hết từng tầng cũng không tìm được An Noãn.

“Xong rồi xong rồi, lần này sự thật xong rồi. Đại Boss sẽ đuổi hết chúng ta đi mất.”

Bọn họ tìm Hứa Vĩ Thần, nhưng lúc này Hứa Vĩ Thần đã ngủ như heo chết.

Gọi điện thoại cho An Noãn, đầu kia thông báo tắt máy. Cuối cùng tìm giám đốc, giám đốc chỉ bình thản nói, có thể cô đi về trước rồi, bảo bọn họ tìm thêm xem.

Mạc Trọng Huy bế An Noãn lên tầng cao nhất, phòng bao dành riêng cho hắn. Nhưng ngay khi vừa vào đến phòng, An Noãn đã nôn lên người hắn. Mạc Trọng Huy cau chặt mày, nhưng về mặt cũng chỉ bình thường không biết làm sao, không có biểu tình chê ghét.

“Ngài Mạc, có cảm tìm người tới lau dọn cho cô An không?”

Mạc Trọng Huy khoát tay, “Không cần, cậu cũng đi đi, để tôi chăm sóc cô ấy.” Trợ lý Trương nhìn cửa phòng khép lại, thầm thở dài. Lần này cô An đúng là lành ít dữ nhiều rồi. Mạc Trọng Huy ném thẳng cô lên sofa, vào phòng tắm vặn nước nóng, rồi quay trở lại bế cô vào phòng tắm. Cô nhóc này say đến bất tỉnh nhân sự, ngược lại cũng yên phận hơn rất nhiều, làm gì cô cô cũng không phản kháng. Hắn cẩn thận lau sạch sẽ người cho cô. Cho dù có muốn cô thế nào, hắn cũng sẽ không nhân lúc người khác gặp khó khăn mà ra tay.

Ngày hôm sau An Noãn tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở trên một cái giường xa lạ, trên người chỉmặc độc một chiếc áo sơ mi đàn ông rộng lớn, bên trong không mặc gì cả.

“A!”

Cô hét chói tai, không ngờ tình tiết máu chó tình một đêm diễn trong ti vi lại xảy ra với cô.

Cô vừa kêu vừa khóc, giây phút đó, cô thật sự chỉ muốn chết cho xong. Mạc Trọng Huy ở phòng bếp thở dài, tắt bếp, đi vào phòng ngủ.

Thấy Mạc Trọng Huy đi vào, An Noãn lập tức yên tĩnh lại.

“Mạc Trọng Huy, lại là anh, anh đã làm gì tôi rồi hả?” An Noãn vừa gào, vừa dùng chăn che kín thân thể mình.

Mạc Trọng Huy bước từng bước tới cạnh giường, lạnh lùng nói, “Cô nam quả nữ trong cùng một phòng, em nghĩ chúng ta đã làm gì?”

Hắn vừa dứt lời, An Noãn đã hung hăng tát hắn một cái, sức lực lớn, trên mặt hắn lập tức hiện lên dẫu bàn tay đỏ.

“Mạc Trọng Huy, tên khốn kiếp này! Anh dám nhân lúc tôi say cưỡng bức tôi, tôi phải giết anh!”

An Noãn nhào tới bóp cổ hắn, cố gắng bóp mạnh hết sức.

Mạc Trọng Huy chửi thề một tiếng, đẩy nhẹ một cái đã đẩy được cô lên chiếc giường lớn. Cả hai người cùng đổ ập xuống giường, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám và kỳ lạ khó nói thành lời.

“Mạc Trọng Huy, buông tôira.” An Noãn thở dốc.

“An Noãn, em căng thẳng gì chứ?”

Tay hắn mò lên ngực An Noãn, cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của cô. “Tim đập nhanh thế này, em vẫn còn cảm giác với anh đúng không?” “Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra!” Cô gằn từng chữ cảnh cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.