Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 37: Sa vào lưới tình




An Noãn còn chưa kịp nói gì, Hứa Vĩ Thần đã đi ra ngoài tìm cô.

Thấy Thẩm Thần Phong kéo tay cô, Hứa Vĩ Thần lập tức sầm mặt lại.

An Noãn rút tay về, thản nhiên nói với Thẩm Thần Phong, “Em đi vào trước, ngày khác hãy nói.” Tối hôm đó trở2lại khách sạn, sắc mặt Hứa Vĩ Thần rất kém, nhưng anh ta vẫn không phát tiết ra ngoài.

An Noãn không nhịn được giải thích đơn giản, “Tôi và Thẩm Thần Phong không có gì với nhau cả, anh đừng hiểu lầm” “An Noãn, có phải là người đàn ông nào cô cũng8có thể cầm tay, còn có thể đường hoàng nói không có gì không?”

“Thật sự không phải như anh nghĩ đâu.”

Hứa Vĩ Thần khoát tay, “Không cần giải thích với tôi, tôi không phải là gì của cô, chỉ là đôi khi tôi thấy bất bình thay cho lão Lâm thôi.”

An Noãn biết6có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, rồi một ngày chân tướng sẽ rõ ràng.

Buổi tối ngày hôm sau, tài xế của Thẩm Diệc Minh tới đón An Noãn, An Noãn lên xe mới phát hiện Thẩm Diệc Minh đích thân tới đây.

Hai người đối mặt với nhau, An Noãn lí3nhí gọi một tiếng “bác”.

Thẩm Diệc Minh cười, nắm chặt hai tay cô.

Người cảnh vệ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, cười nói với An Noãn, “Cô An, ngài Thẩm mới từ vùng khác về đây, còn chưa về nhà đã tới gặp cô rồi. Theo tôi thấy cô vẫn nên cho5ngài Thẩm một bức ảnh đi, để cho lúc ngài Thẩm ở vùng khác bớt nhớ nhung cô.”

An Noãn lúng túng cúi đầu, loại cảm giác được cưng chiều này thật tốt.

Bọn họ đến một nhà hàng tư nhân lịch sự tao nhã, nhìn từ bên ngoài không giống nhà hàng, không có biển hiệu, không có ký hiệu. Đi vào đại sảnh cũng trống trơn, tất cả đều là phòng bao. Có lẽ ông chủ và bà chủ đã sớm nhận được thông báo, hai người đang nơm nớp lo sợ chờ đợi. Thấy Thẩm Diệc Minh dắt tay một cô gái, hai người đều hơi ngớ ra, sau đó rất cung kính nói, “Ngài Thẩm, phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi. Lưu Uy cũng đã tới đây từ sớm, đang đợi ngài ở phòng khác.” Thẩm Diệc Minh vẫn mỉm cười hiền lành, dắt tay An Noãn lên tầng. Đến phòng rồi, bên trong trang hoàng rất trang nhã, Thẩm Diệc Minh bảo cô ngồi xuống, đích thân rót trà cho cô.

An Noãn được ông quan tâm không khỏi giật mình, sau đó cô bình tĩnh lại hỏi, “Bác hẹn Lưu...” “Ừm, nghe nói lần trước hắn để cho các cháu đợi một tiếng, hôm nay bác để cho hắn đợi cả đêm thì thế nào?”

Thẩm Diệc Minh giống như đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại có mấy phần nghiêm túc.

An Noãn bĩu môi, thấp giọng gọi một tiếng, “Bác.”

Ông giơ tay xoa đầu cô, “Được rồi, đùa cháu thôi, bác chỉ muốn ở riêng với cháu một chút, đợi lát nữa mới đi gặp hắn.” Thẩm Diệc Minh bảo tất cả mọi người đợi ở bên ngoài, còn ông thì ngồi uống trà với An Noãn ở trong. Khoảng thời gian này còn có ai bắt nạt cháu nữa không?”

An Noãn cười nói, “Không có, thật ra thì không có ai bắt nạt cháu cả, là Thần Phong nói quá lên thôi.” Thẩm Diệc Minh thở dài một tiếng, “Con bé này, ở bên ngoài bị bắt nạt cũng không biết gọi điện thoại cho bác, bác từng nói sẽ không để cho cháu bị tủi thân nữa, lời này là để nói chơi hả? Có phải là muốn bác phải tìm người hàng ngày đi theo cháu không?”

An Noãn mím môi, “Bác, bác đừng tìm người đi theo cháu, sau này có chuyện gì cháu nhất định sẽ gọi điện thoại cho bác.”

Lúc này Thẩm Diệc Minh mới hài lòng cười một tiếng.

“Gần đây ông có tìm cháu không?”

An Noãn lắc đầu, “Chỉ gọi mấy cuộc điện thoại thôi.”

“Nghe nói gần đây sức khỏe của ông không tốt lắm, lớn tuổi rồi, trên người còn có một đống bệnh cũ, ông bị bệnh tiểu đường nhẹ, còn cao huyết áp nữa, ngày nào cũng uống rất nhiều loại thuốc. Mỗi lần trời mưa, tay chân đều sẽ đau nhức. Dạo này, hình như huyết áp của ông hơi cao, bác sĩ không cho ông ra ngoài.”

An Noãn cúi đầu nghe.

“Sức khỏe kém như vậy, ông vẫn luôn muốn tới Giang Thành thăm mẹ cháu, làm cho người nhà cuống hết cả lên. Không ai dám khuyên ông, ai khuyên ông ông sẽ nổi giận với người đó, trong nhà cũng chỉ Thần Phong không sợ ông, thỉnh | thoảng dám cãi lại ông thôi.”

Ý của Thẩm Diệc Minh, An Noãn rất rõ ràng.

“An Noãn, bác nói những lời này đúng là có ý riêng, nếu như không bận, hôm nào cháu tranh thủ thời gian đi về thăm ông một chút đi. Chắc vì bị ảnh hưởng bởi chuyện ông cụ nhà họ Mạc, ông nội của Huy mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, cháu biết đúng không, ông nhà chúng ta luôn nghĩ có một ngày mình cũng sẽ bị bệnh nặng. Nghĩ cũng thật đáng thương, ông muốn trong mấy năm còn lại đi thăm con gái mình, cho dù chỉ là đến trước mộ mẹ cháu dâng nén hương thôi cũng được. Chỉ là Giang Thành quá xa, sức khỏe của ông lại không tốt, sắp làm mọi người lo chết rồi.”

An Noãn hít sâu một hơi, nói rất nhỏ, “Bác, có thời gian cháu sẽ đi thăm ông.”

Thẩm Diệc Minh nghe thấy vậy lập tức cười, cưng chiều vuốt tóc cô, “Bác biết cháu là đứa trẻ hiểu chuyện ma, bác đang đợi những lời này của cháu đây.”

Từ trước đến nay An Noãn chưa từng nghĩ, có một ngày cô vẫn có thể có người nhà, hơn nữa đối với người nhà mà nói, cô còn quan trọng như vậy. Thẩm Diệc Minh nói chuyện với An Noãn một lúc lâu, bọn họ mới chuyển tới một căn phòng khác. Lưu Uy đang ngồi thẳng, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, ông ta vội vàng đứng lên, dáng vẻ cúi đầu khom lưng quả thực quá không giống với hôm đó chút nào.

“Ngài, mời ngài ngồi.” Ngay cả nói chuyện cũng ấp úng. Thẩm Diệc Minh thu xếp cho An Noãn ngồi xuống trước, còn mình thì ngồi ở bên cạnh An Noãn, từ đầu đến cuối tay đều nắm chặt tay An Noãn.

Lưu Uy nhìn thấy vậy hơi ngớ ra, lại cảm thấy hình như cô gái này nhìn rất quen mắt, nhưng ông ta không dám hỏi gì, thậm chí còn không dám nhìn thêm cái nữa.

“Hôm nay tôi mời anh tới dùng cơm, thật ra thì không có chuyện gì quan trọng cả, cũng không phải chuyện công, chỉ là muốn giới thiệu với anh một người thôi.”

“Ngài, xin ngài dặn dò.”

Thẩm Diệc Minh chỉ An Noãn, “Đây là An Noãn, cháu gái của tôi, lưu lạc bên ngoài ba mươi năm, gần đây nhà họ Thẩm chúng tôi mới tìm được cháu nó về, nó là miếng thịt trong lòng cụ ông, cũng là bảo bối của mấy người bác chúng tôi. Nghe nói trước đó An Noãn từng ăn cơm với anh, vẫn hy vọng trong tương lai anh quan tâm tới cháu nó nhiều hơn một chút.”

Lúc này Lưu Uy mới nhớ ra cô là nhà thiết kế của JM, mấy ngày trước mới ăn cơm cùng nhau.

Ông ta bị dọa hai chân run rẩy, ấp a ấp úng nói, “Xin ngài yên tâm, cô An là nhà thiết kế nổi tiếng của JM, tôi đã từng xem tác phẩm của cô ấy, gần đây vừa vặn có một hạng mục lớn, đang tính hợp tác với cô An nữa.”

Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nói, “Thật ra thì hạng mục gì đó, tôi không tán thành cháu nó đi làm, người nhà hy vọng cháu nó ở nhà với ông nhiều hơn, có điều nhóc con này rất bướng bỉnh, rất mạnh mẽ, người làm bác tôi đây cũng hết cách rồi, chỉ có thể mặc cháu nó thôi. Thấy mấy ngày nay tâm tình cháu nó không tốt lắm, tôi khó chịu trong lòng, cháu gái mới tìm lại được, không thể để cho cháu nó ở Bắc Kinh bị bắt nạt đúng không?”

Chân Lưu Uy hoàn toàn mềm nhũn, ông ta không ngừng run rẩy. “Ngài... ngài yên tâm, ở Bắc Kinh chúng ta, không ai dám ức hiếp cô An cả.” Thẩm Diệc Minh cười nói, “Có câu này của Thị trưởng Lưu thì tôi yên tâm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.