Mình Làm Bạn Thân Nhé!

Chương 22




Hạ Mạch mệt mỏi lê thân mình đi xuống nhà, lúc này bụng cô đã rất đói, cô tiến vào phòng bếp, dì hai liền đở cô ngồi xuống bàn, đem ra những món ăn đồ bổ cho cô.

"Cảm ơn dì hai" cô mỉm cười, đón lấy cái muỗng, múc từng thức ăn đem lên miệng.

"Đã tỉnh rồi sao"

Đột nhiên xuất hiện một câu hỏi vô vị, cô không nhìn cũng biết là hắn đang đi về phía mình. Một cậu hỏi như vậy mà hắn cũng hỏi được, nếu như cô vẫn còn ngủ thì ai tỉnh mà ngồi đây.

Từ Chí Phi ngồi xuống cạnh cô, ngắm cô ăn một lúc, những lọn tóc bay phất phới trên má, hắn nâng tay đem những lọn tóc tém qua tai cô, khuôn mặt đã không còn lạnh băng nữa, cô cũng quay đầu một chút nhìn hắn. 

Cô rất sợ ánh mắt hắn nhìn cô, ánh mắt ôn nhu cô không quen nhìn. Hạ Mạch lập tức đứng lên, lại bị hắn nắm chặt tay lại.

" Em đi đâu vậy" 

" Tôi ra ngoài một chút" 

" Tôi đưa em đi"

" Không cần"

" Vậy tôi bảo người đưa em đi"

" Từ Chí Phi, tôi không phải phạm nhân, anh cũng không phải cảnh sát, anh đừng có suốt ngày giam cầm tôi" Hạ Mạch tức giận vùng tay ra, Từ Chí Phi cũng cả kinh, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô tức giận. 

"Được" 

Cô quay lưng bỏ đi, không quên đem theo ánh mắt câm giận, Từ Chí Phi cũng chỉ đứng nhìn bóng lưng cô dần biến mất.

Hạ Mạch đi đến hộp đêm, cô gặp ngay Duệ Duệ. Liền vui vẻ trò chuyện. Cao Duệ là một nghệ sĩ chơi dương cầm mà đích thân hắn mời đến, từ khi Hạ Mạch vào làm, người cô nói chuyện nhiều cũng chỉ là Duệ Duệ. 

" Mạch Mạch, em đã đi đâu vậy"

" Em bị một tên cầm thú bắt ép" 

" hả, ai mà cầm thú thế " Duệ Duệ cười đùa

" Chị đoán xem" Hạ Mạch giận dỗi, đem ly nước cam lên miệng uống một ngụm.

" Anh chàng nào nhỉ... " còn chưa nói hết, phía sau cửa đi vào vài tên đàn ông, bọn họ còn hô to. " Phi ca"

Đáng lẻ cô sẽ không thèm quan tâm ai bước vào, nhưng chữ " Phi ca" khiến cô không khỏi bần hoàng.

Có cả Từ Chí Vũ và Từ Chí Dũng cùng đến, cô ngồi bất động tại chổ, hắn cùng em và cha mình đi đến góc bên cạnh cô ngồi, chỉ ngăn cách nhau một cái màng, hắn liếc nhìn cô, cô liền chột dạ.

" Mạch Mạch, ở yên đây, tôi bàn chuyện xong cùng về" 

Cô nhẹ gật đầu, hắn mới vừa ý quay về chổ cha hắn, cô thật xuôi xẻo mà.

" Trời ạ, cái tên cầm thú mà em nói là ông chủ sao" Hạ Mạch bụm miệng Duệ Duệ, đưa ngón chỏ lên miệng.

" Suỵt, chị nhỏ thôi, chị muốn hại chết em sao" 

Duệ Duệ gật đầu mạnh, ké cô sát mình, nói nhỏ vào tai cô.

" Chuyện như thế nào kể chị nghe với" 

Hạ Mạch chần chừ, cuối xuống kể lại mọi chuyện cho Duệ Duệ nghe, cô ta liền há mồm ra, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.

" Trời ạ, thật không thể ngờ, Hạ Mạch em may mắn thật đó" 

" Cái gì mà may mắn, chị mau nghĩ cách giúp em bỏ trốn đi" 

Duệ Duệ nuốt nước bọt quan sát cô. " Mạch Mạch, em có biết có rất nhiều người phụ nữ muốn có anh ta mà không từ thủ đoạn, không đâu xa, cách đây một năm trước, có một cô gái vì muốn chiếm đoạt anh ta mà dùng thuốc.... Kết quả là..." nói đến đây Duệ Duệ bỗng ngừng, còn Hạ Mạch châm chú vào câu chuyện, thấy Duệ Duệ bỗng ngừng, cô liền hối thúc cô ta kể tiếp.

" Cô gái đó, bị mười tên đàn em của anh ta cưỡng bức đến chết không được mà sống cũng không xong. Nghe nói cô gái đó giờ hoá điên rồi, Hạ Mạch em được anh ta nhắm trúng, chị tin rằng anh ta sẽ không thả em đi được đâu" 

Hạ Mạch bổng tuyệt vọng, thật là hết cách rồi sao. 

" À đúng rồi, chị còn nghe nói, năm năm trước có một cô gái luôn bám theo anh ta, nhiều lần cho cô ta tự do, nhưng vẫn một mực bám theo anh ta, cuối cùng thì.... chết" 

Hạ Mạch lại kinh ngạc nhìn Duệ Duệ. Cô thầm nghĩ con người Từ Chí Phi, có bao nhiêu điều cô không thể ngờ đến, anh ta tàn ác đến thế sao.

" Mạch Mạch, chị cảm thấy anh ta có tình cảm với em đó" Duệ Duệ từ tốn nhìn cô, theo như cô cảm nhận, và những gì cô hiểu biết thì ông chủ cô chưa thấy hắn yêu ai, và rất ghét phụ nữ, nhưng Hạ Mạch thì khác, không những ông chủ cô phá bỏ nguyên tắc còn bắt ép cô bên mình chiếm đoạt, thì Duệ Duệ cũng tin chắc rằng là ông chủ mình đã yêu Mạch Mạch rồi.

" Chị đùa chẳng vui, em lại không nghĩ anh ta yêu em, anh ta chẳng qua biến thái thích giam cầm người khác" 

" Được rồi được rồi, bà chị của tôi ơi" Duệ Duệ cười đùa nhéo mũi cô.

" Đến giờ chị biểu diễn rồi" Duệ Duệ vừa đứng lên, Hạ Mạch liền kéo tay cô nói.

" Hay để em chơi thay chị" 

" Mạch Mạch, em biết chơi dương cầm sao" 

" Lúc nhỏ em có học" cô nhớ lại khoảng thời gian mình và chị gái cùng chơi, khi đó có lẻ cô còn là đứa trẻ hạnh phúc khi có cả cha mẹ lẫn chị.

" Hạ Mạch em làm chị bất ngờ quá, em định chơi bài gì" 

Hạ Mạch cười cười, tiến lại trên khán đài, ngồi bên cây dương cầm, đánh lên những tiếng đàn.

Từ Chí Phi đang thảo luận cùng cha hắn, lại bị tiếng đàn của cô mà ngừng lại, hắn nhìn về phía cô, tim hắn bổng đập loạn, dáng vẻ cô ngồi bên cây đàn rất giống Tiểu Ngọc, nhưng tại sao hắn lại nhìn ra có lại đẹp hơn Tiểu Ngọc, nếu nói Tiểu Ngọc là bông hoa bỉ ngạn thì Hạ Mạch chính là bông hoa tường vi, hắn say đắm lòng người nhìn cô bên cây dương cầm.

" Anh hai, anh Hai" hắn đã nhìn cô quá lâu, không để ý rằn mình còn đang nói chuyện.

" Ừ" 

"Nói tiếp đi" Từ Chí Dũng cũng lên ông Cather muốn đích thân qua xem, khoảng chừng 10 ngày nữa ông ta đến" Hắn quay trở lại vấn đề nói tiếp.

" Đặt cọc bao nhiêu" Từ Chí Dũng gõ gõ tay xuống bàn, thưởng thức âm nhạc của cô.

"$5000.00" hắn từ tốn trả lời, khuôn mặt đầy ẩn ý, quay lại phía khán đàn tiếp tục ngắm cô.

" Được, hay lắm" ông tỏ vẻ vừa lòng đem ly rượu từ bàn lên cụng vào ly hắn.

Hắn cười nhẹ cũng đem ly rượu lên uống.

" Ở lại mà chờ cô ta đi, cha đi trước" ông đứng dậy đem theo cả một đám người theo sau, Từ Chí Vũ cũng đi theo, để một mình hắn ở lại tiếp tục thưởng thức bản nhạc của cô.

Bản nhạc vừa kết thúc, xung quanh mọi người oà vỗ tay, cô cũng đứng dậy cuối gập người chào. Hắn đi về phía cô, ôm eo cô, cuối xuống vào tai cô nói. " Không nghĩ tới em biết chơi dương cầm, lại còn chơi hay đến vậy"

Hơi nóng phả vào trong tai cô, liền khó chịu đẩy hắn xích ra, nhưng hắn là vẫn ngoan cố sờ soạn trên lưng cô, khuôn mặt đầy ý đùa cợt. " Nếu em thích tôi sẽ lập tức mua dương cầm về cho em chơi" 

Cô đẩy hắn ra tức giận la lên " Từ Chí Phi, anh có thôi đi không" 

Cô giận dữ bỏ ra khỏi cửa, hắn đi theo sau cô, ngay bây giờ cô đã nghĩ rằng, nếu giết người không ở tù, cô lập tức đi vào thẳng trong quầy rượu đem một con dao, cứ vậy đâm thẳng vào ngực hắn. Nhưng nghĩ vẫn là nghĩ, nếu giết hắn dễ như vậy thì kẻ thù của hắn đâu dễ dàng cho hắn sống đến bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.