Minh Hôn - Cương Thi Thân Nương

Chương 353: Hối hận cũng đã muộn




Linh Tê Băng Thiền. Sở Thanh Hàn dùng Linh Tê Băng Thiền để thỉnh hắn tiến cung, đây là mời hay là ép buộc? Ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn xuống mặt đất, trầm mặc không nói, rốt cục hắn sẽ đáp ứng hay cự tuyệt, mặc dù là thị vệ đến từ trong cung cũng không thể nhìn ra một chút manh mối nào trên mặt của hắn.

Gió càng ngày càng lớn, thổi ào ào bên ngoài cửa sổ, những hạt bông tuyết thật nhỏ đập vào song cửa, phát ra tiếng vang lách tách. Trong dược trai, Hách Cửu Tiêu buông xuống lọ thuốc, Hách Thiên đi ra ngoài đã khá lâu mà vẫn chưa quay về.

“Ai?” Ngoài cửa sổ có tiếng cắt gió, Hách Cửu Tiêu tung chưởng, bên ngoài ai ôi một tiếng, có người từ cửa sổ ngã xuống.

Hắc y tóc dài, vẫn là bộ dáng lãng tử ngang ngược, đã lâu không xuất hiện, Mục Thịnh. Hắn ngã xuống đất nhưng cũng không đứng lên, cứ như vậy lười nhác nằm đó, giương mắt nhìn thấy là Hách Cửu Tiêu thì mới giật mình hô to, “Vì sao lại là ngươi?”

Hách Cửu Tiêu bước đến, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt băng hàn trong mùa đông càng làm người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương. Mục Thịnh vừa hỏi ra một câu thì liền cảm thấy không đúng, vội vàng giải thích, “Ta đến tìm Hách Thiên Thần, hắn đâu?”

“Tìm hắn có chuyện gì?” Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu so với lời nói của hắn càng lạnh hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ, đoạt đi tánh mạng của người trước mắt.

Mục Thịnh chậm rãi đứng lên từ dưới đất, mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu xuất chưởng chưa dùng toàn lực, nhưng cho dù không phải toàn lực thì hắn cũng không dễ dàng có thể chịu được, ho khan vài tiếng, dựa vào tường, bộ dáng có một chút ủy khuất, “Ta có hảo ý đến xem các ngươi, vì sao vừa thấy mặt lại giống như muốn lấy mạng của ta.”

Cho nên hắn mới tìm Hách Thiên Thần mà không phải tìm Hách Cửu Tiêu, mặc dù Hách Thiên Thần cũng không dễ đối phó, nhưng dù sao vẫn tốt hơn Hách Cửu Tiêu rất nhiều, vừa gặp mặt đã cho hắn một chưởng.

“Tìm hắn có chuyện gì?” Hách Cửu Tiêu lặp lại những lời này, vẻ mặt vẫn không có biểu tình, nhưng thần sắc vô cảm của hắn lại càng làm cho người ta sợ hãi. Mục Thịnh đã lĩnh giáo, không còn cách nào khác, nhìn khắp xung quanh, quả nhiên không thấy người mà mình muốn tìm, chỉ có thể trực tiếp hỏi Hách Cửu Tiêu.

“Nghe nói, ngươi có thể giải độc Hồng Nhan?” Mục Thịnh không biết lấy ra mấy viên thuốc từ nơi nào, ném vào miệng giống như đang ăn đường, vừa chữa thương vừa đưa mắt quan sát bên ngoài cửa sổ, tựa hồ đang tìm xem có chỗ nào thuận tiện để thoát thân hay không.

Hách Cửu Tiêu hơi nheo mắt lại, cái loại ánh mắt nhìn chăm chú này thậm chí so với sắc mặt lạnh lùng vô cảm còn khiến người ta càng thêm khủng hoảng. Động tác nhai thuốc của Mục Thịnh lập tức dừng lại, hôm nay hắn thật sự không may, sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc Hách Thiên Thần không có mặt, ho nhẹ một tiếng, hắn tự hỏi tự đáp, “Lúc trước ta muốn Hách Thiên Thần nhắn với ngươi đừng can thiệp vào độc Hồng Nhan, rốt cục thì sao?”

Hắn lắc đầu, không biết phải tiếp tục nói như thế nào, “Loại độc Hồng Nhan này chỉ nên chôn nó dưới đất cho đến khi thối rữa, vốn không nên xuất hiện trên thế gian, người chế ra loại độc này là một tai họa, có thể giải được nó…” Hắn cẩn thận nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi có biết người có thể giải được Hồng Nhan thì được xưng là cái gì hay không?”

Hách Cửu Tiêu vốn không bận tâm đến câu hỏi ra vẻ thần bí của Mục Thịnh, giọng nói không có nhiệt độ hòa vào những cơn gió lạnh ở bên ngoài, “Hồng Nhan đến từ tái ngoại, là sở hữu của Vạn Ương tộc, nay Vạn Ương tộc và đương kim nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn liên thủ, những người trúng độc trong chốn giang hồ đã chết, giải độc hay không giải độc thì có gì khác nhau.”

Biết được Sở Thanh Hàn và dị tộc tái ngoại liên thủ, lai lịch của Hồng Nhan cũng càng thêm xác định, hơn nữa phương thức bào chế Hồng Nhan lại ở trên người Diễm Hoa, mẫu thân Diễm Âm của hai huynh đệ bọn họ lại chính là tỷ muội của Diễm Hoa, cùng đến từ tái ngoại, vì vậy Hồng Nhan chỉ có thể là của Vạn Ương tộc.

“Các ngươi đã biết?” Mái tóc của Mục Thịnh bị thổi tung bên cửa sổ, nhưng hắn cũng không bận tâm, mà chỉ ôm ngực dựa vào tường, tiếp tục nói về vấn đề lúc trước, “Hồng Nhan ở Vạn Ương tộc là loại dược được hoàng thất sử dụng, người bình thường căn bản không thể đụng vào, đó là Thánh Y chế ra, được xưng là khó giải, nếu có người giải được nó, thì trừ phi người nọ chính là Thánh Y.”

Cũng không nói tiếp, Mục Thịnh đột nhiên hỏi Hách Cửu Tiêu, “Y thuật của ngươi học được từ ai?”

Nếu là Hách Thiên Thần, đối với bất cứ nghi vấn gì thì Hách Cửu Tiêu cũng đều trả lời, nhưng bây giờ là Mục Thịnh, vì vậy vấn đề này chỉ được trả lời bằng một câu hừ lạnh. Ánh mắt của Mục Thịnh lóe lên, Hách Cửu Tiêu có thể phát giác được điều gì đó từ trong lời nói của hắn, lại càng thêm xác định lai lịch của Mục Thịnh không đơn giản.

Xuất chưởng, vô thanh vô tức giống như quỷ ảnh, khi y mệ màu tử kim nâng lên trong nháy mắt thì Mục Thịnh đã vận khí để khinh công thoát ra bên ngoài, nhưng hắn không ngờ là mình lại bị nắm chặt cổ y bào, sắc mặt đột biến, hắn không biết nếu dừng trong tay của Hách Cửu Tiêu thì hắn còn có thể giấu diếm được những chuyện không nên nói hay không?

“Cốc chủ? Bên ngoài Thiên Cơ Các có người đến, bảo là muốn gặp ngươi!” Những tiếng bước chân lạnh lẽo vội vàng kéo đến trước cửa, có thể nghe ra sự lo lắng trong ngữ điệu, “Có rất nhiều người đang bao vây Thiên Cơ Các!”

Mục Thịnh chỉ cảm thấy cổ y bào được thả lỏng, trong phòng chợt nảy lên một cỗ sát ý, mà ngay cả gió đông giá rét bên ngoài cũng không thể sánh bằng. Hách Cửu Tiêu xoay người mở cửa, “Người đến là ai?”

“Là Thiên La Minh.” Trả lời chính là Vong Sinh, đứng ngoài cửa, hắn khom người làm lễ, bẩm báo tin tức vừa nhận được, “Thất Phương Kiêu Phách của Thiên La Minh đều đến đây, từ khi bọn họ ẩn cư thì chưa bao giờ tề tụ như lúc này.”

Thiên La Minh cơ hồ đã bị người đời lãng quên, nhưng chỉ cần có ai nhắc đến thì lập tức sẽ bị gợi lại toàn bộ trí nhớ. Thiên La Minh từng có một đoạn lịch sử rất dài, dùng máu viết nên, từ miệng những người cùng thời kể lại, đó là một cơn ác mộng, cũng là một quãng thời gian huy hoàng, bao gồm bảy tên thủ lĩnh hắc đạo liên minh, ước hẹn cùng tiến cùng lui.

“Còn có ai?” Hách Cửu Tiêu nghe thấy Thiên La Minh cũng không hề biến sắc, nay võ lâm không phải võ lâm lúc trước, không có Ôn Thiết Vũ, càng không có Thiên La Minh.

“Còn có một người xưng là Phương Thiên Nhai.” Xá Kỷ từ bên ngoài gấp gáp chạy đến, hơi thở hổn hển, “Các chủ đi ra ngoài, Phương Thiên Nhai đến tìm không phải là Các chủ mà là Huyết Ma Y.” (Phương Thiên Nhai là cái bạn ôm Yểu Nương chết ở dưới chân núi Ngọc Điền Sơn ấy)

Đồng tử của Hách Cửu Tiêu đột nhiên rút lại, lớn tiếng hỏi, “Các chủ của các ngươi đi đâu?”

Xá Kỷ thiếu chút nữa đã chịu không nổi hơi thở lạnh đến thấu xương này, còn chưa kịp đi đến trước mặt Hách Cửu Tiêu thì đã vội vàng đáp lại, “Các chủ không cần thuộc hạ đi theo, bảo rằng tiến cung, rất nhanh sẽ quay về.”

Rất nhanh là bao lâu, Lương Châu cách hoàng cung ít nhất hai ngày lộ trình, trong lòng của Hách Cửu Tiêu rất rõ, nhất định là có cái gì làm cho Hách Thiên Thần không thể không đi, mà duy nhất có khả năng chính là Linh Tê Băng Thiền, Hách Thiên Thần đi gặp Sở Thanh Hàn.

Ngày đó Hách Thiên Thần đã nói…. Cho dù trộm cắp chém giết, thì cũng phải tìm cho bằng được. Hách Thiên Thần là vì hắn mà tiến cung.

Trong lòng của Hách Cửu Tiêu lo lắng, nhưng người khác chỉ nhìn thấy hơi thở tử vong âm u lạnh lẽo đang bao bọc toàn thân của hắn. Hắn nhìn thoáng qua trong phòng, Mục Thịnh đương nhiên đã sớm biến mất, chắp tay sau lưng, hắn chậm rãi hướng ra bên ngoài. Gió lạnh phất qua cẩm y, mỗi bước chân của hắn lại làm cho băng hàn trong không khí càng nặng thêm một phần.

“Nghênh địch.”

Hách Thiên Thần rời đi là vì yên tâm có Hách Cửu Tiêu trấn thủ Thiên Cơ Các, chỉ cần có hắn ở đây thì hắn sẽ không để cho Thiên Cơ Các có nửa điểm xây xát

Gió đông gào thét, cuồn cuộn thổi tung những chiếc lá khô héo, trong thiên địa giống như chỉ còn bầu trời bao la trên đỉnh đầu, vẫn là ban ngày nhưng sắc trời lại u ám, cho dù trong hoàng thành là tường đỏ ngói xanh, lan can được chạm trỗ, bậc thềm bằng ngọc thạch, thì sắc trời trên không vẫn là âm u.

Khi Hách Thiên Thần bước vào hoàng cung thì không hề kinh động bất luận kẻ nào, không đi tìm thái tử, cũng không đi tìm Lý đại nương có phải đang ở đây hay không, mà chỉ trực tiếp đi theo tên thị vệ vào Thanh Hà cung gặp Sở Thanh Hàn.

Nhuyễn tháp rộng rãi, y bào hoa lệ, bên ngoài khoác áo lông chồn, mái tóc cột cao dường như không cẩn thận để ý mà hơi rối một chút, nhưng lại cực kỳ tương xứng với hắn. Hắn vẫn cầm lấy ly ngọc giống như lần trước, màu đỏ sẫm óng ánh xuyên qua ly rượu trong suốt, căn phòng không có noãn lô sưởi ấm, không khí thanh khiết, bên trong sự lạnh buốt ẩn chứa hương rượu ấm áp thấm nhập lòng người.

Sở Thanh Hàn không đứng lên, xuyên qua ly rượu mà nhìn chắm chú người đang tiến vào cửa.

Hắn nhìn một thân thanh y, thật sự không hiểu vì sao màu sắc đơn điệu như vậy nhưng khi khoác lên người của Hách Thiên Thần lại hoàn toàn bất đồng với người khác. Người nam nhân mặc thanh y với mái tóc đen vừa vào cửa thì hết thảy những thứ hoa lệ quý giá trong phòng đều trở nên ảm đảm thất sắc, cho dù chỉ là mới phất y mệ một cách hờ hững

Hờ hững đến mức cũng không hề đặt Sở Thanh Hàn vào mắt.

Hách Thiên Thần sau khi tiến vào thì liền tự mình ngồi xuống, nhìn Sở Thanh Hàn, không thể hiện sự cao hứng cũng không thấy mất hứng. Sở Thanh Hàn bĩu môi, chậm rãi đứng lên từ nhuyễn tháp, “Hách Thiên Thần, ta muốn gặp ngươi, ngươi có thể đừng lộ ra vẻ không tình nguyện như vậy có được hay không? Bản hoàng tử tìm ngươi quả thật là có việc.”

“Nếu đã làm cho nhị hoàng tử hiểu lầm như vậy thì đó là lỗi của tại hạ.”

Hách Thiên Thần đặt áo choàng lên tay, màu đen tuyền kia hiển nhiên không phải phong cách của hắn. Sở Thanh Hàn có thể nhìn thấy, khẽ nhíu mày.

Sau khi nghe thấy Hách Thiên Thần xưng hô như vậy thì Sở Thanh Hàn chỉ thở dài một tiếng, “Ta biết khi đó lợi dụng ngươi đi Ngọc Điền Sơn là ta không đúng, nhưng thân ở hoàng thất, ta không thể không làm như vậy, tuy rằng ta dùng thân phận giả, nhưng ngươi cũng biết, khi làm Thanh Diện Hổ Hàn Thanh để hành tẩu giang hồ thì ta thật sự cảm thấy rất sung sướng.”

“Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ. Giang hồ và triều đình bất quá chỉ là từ chỗ này đến chỗ kia, không có gì khác nhau.”

Hách Thiên Thần nói không nhanh cũng không chậm, không hề giống bộ dáng của một người có việc khẩn cầu,cũng không hề nhắc tới Linh Tê Băng Thiền.

Hách Thiên Thần cười khẽ, “Không cần giả vờ trước mặt ta, ngươi trà trộn vào giang hồ bất quá chỉ vì dễ dàng liên hệ với người của Phiêu Miễu Lâu, dễ dàng khống chế những môn phái bị ngươi nắm trong tay, thuận tiện xác nhận dược tính của Hồng Nhan mà thôi.”

Sở Thanh Hàn vén những sợi tóc rối ở trên trán sang một bên, bình tĩnh nhìn Hách Thiên Thần, sau đó vung tay, ly rượu đập vào tường vỡ vụn, rồi hắn cười to, “Hách Thiên Thần a Hách Thiên Thần, ngươi bảo ta làm sao lại không thích ngươi? Nếu ngươi cảm thấy phiền phức thì cứ khiến cho chính mình bị người ta chán ghét nhiều một chút, như vậy ta mới có thể thẳng tay hạ thủ đối với ngươi, nửa điểm cũng không hề luyến tiếc.”

Giọng nói càng lúc càng trầm thấp, những câu cuối cùng lại lộ ra sự nguy hiểm đầy thú tính, hàm răng trắng đều giống như lóe lên hàn quang, Hách Thiên Thần làm như không thấy, vẫn mỉm cười lạnh nhạt như cũ, “Nhị hoàng tử muốn trừ khử ta thì phải cố gắng, nếu không ta không dám cam đoan không cùng ngươi đối địch, ngươi nên biết ta và thái tử có nhận thức.”

“Ta biết.” Thân là nhị hoàng tử, tai mắt ở trong cung rất nhiều, Sở Tĩnh Huyền cũng đã từng ra khỏi cung, có quen biết với Hách Thiên Thần, Sở Thanh Hàn làm sao lại không biết?

Hắn kéo lỏng cổ y bào của mình, chỉ vào một vết hồng ấn mảnh như sợi tóc, “Có nhìn thấy không, đây là ngươi lưu lại, ngày đó ngươi thả ta ra, trước đó lại từng giúp ta, ta đều nhớ rõ.”

“Cho nên cho dù ngươi giúp hoàng huynh của ta thì ta cũng sẽ không trách ngươi.” Sở Thanh Hàn dùng Hồng Nhan làm cho giang hồ hỗn loạn, chuyện Ngọc Điền Sơn khiến triều đình rung chuyển, nhưng hắn hành xử lại tuyệt đối rõ ràng, công bằng.

“Dường như ta nên cảm tạ ngươi.” Hách Thiên Thần chỉ mỉm cười, mới vừa rồi thử một chút thì có thể xác định, Sở Thanh Hàn vẫn chưa biết về chuyện song sinh của thái tử, hắn không biết mình còn có một hoàng huynh là Sở Tĩnh.

“Ta không cần ngươi cảm tạ, nếu ngươi thật sự muốn giúp hắn thì nhớ rõ đến lúc đó thủ hạ lưu tình đối với ta là được.” Cổ y phục rộng mở, Sở Thanh Hàn duỗi thắt lưng, “Ngọc bội ta đưa cho ngươi đâu?”

“Ở trong hồ.” Hách Thiên Thần nói rõ ràng, nhìn thấy Sở Thanh Hàn bất mãn trừng mắt, hắn chỉ điềm nhiên nói tiếp, “Quá mức rêu rao sẽ khiến người hoài nghi, ngươi cho ta ngọc bội là vì để cho ta sử dụng khi tiến cung, nay ta đã ở đây.”

Có nghĩa vật đó chỉ là vô dụng.

Sở Thanh Hàn chỉ có thể nhìn hắn, không hề nói một tiếng, qua một lúc lâu thì mới mỉm cười, “Hách Thiên Thần, nếu ta không dùng thứ này để dẫn ngươi đến, thì e rằng ngươi sẽ không chịu tiến cung gặp ta.” Sở Thanh Hàn lấy ra một vật từ trong ngực rồi đặt trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.