Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Chương 23: Đáng nghi(2)




Hôm nay Tống Tiềm nhận được thư nhà từ Tiểu Ngọc, ngay lập tức hôm sau đã mở tiệc đầy tháng con trai cưng của mình tại Minh Châu lâu.

Lúc này, hắn đang rất kích động, câu nói luôn vang vọng trong đầu là: Mình đã được làm phụ thân!

Phía cuối bức thư còn có một dấu chân nho nhỏ, vừa nhìn là đã biết do chân của tiểu hài tử bôi mực lỏng đạp lên.

Cũng chỉ có Tiểu Ngọc mới có thể làm ra loại chuyện độc đáo như thế này!

Trong thư, nàng nói cho hắn biết, kẽ chân con trai hơi xòe. Hiện tại chưa được gặp mặt thì nhìn dấu chân con trai trước đã.

Nhìn dấu chân nho nhỏ, Tống Tiềm cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Thê tử của mình đúng là một nữ tử có suy nghĩ cũng như cách làm thật sự rất độc đáo.

Từ lúc đến Lâm An, Tống Tiềm luôn sinh hoạt ở Tống phủ. Lúc Tống Tiềm đỗ Trạng nguyên thì được Đương kim Thánh thượng ban cho tòa phủ đệ này, không thể nói là nó bề thế nguy nga nhưng từng cành cây ngọn cỏ đều được bố trí sắp xếp một cách tỉ mỉ, qua đó có thể thấy được con mắt nghệ thuật tinh tế của nữ chủ nhân.

Người hầu thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện xưa, bảo rằng trước kia phu thê bọn họ thích nhất là buổi tối cùng nhau đọc sách luyện chữ tại thư phòng. Từ đó về sau, mỗi đêm Tống Tiềm cũng sẽ ở thư phòng cho đến khuya, hắn sẽ lật từng tờ từng tờ những tập giấy trong đó. Xem một chút liệu mình có thể tìm thấy chút bút tích nào của nàng còn sót lại hay không.

Bây giờ hắn vẫn không nhớ nổi hầu hết những câu chuyện trước kia. Vốn Thích Thăng muốn mời Tần thái y tới chữa trị cho hắn bởi vì thuật châm cứu của Tần gia tiếng tăm vang xa, dùng kim châm kích thích huyệt vị trên đầu Tống Tiềm mới hy vọng có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ.

Nhưng mà bởi vì còn một số chuyện quan trọng liên quan đến chuyện này nên Thích Thăng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa muốn tiết lộ bí mật là Tống Tiềm mất trí nhớ.

Mặc dù có Hoàng đế che chở nhưng trên chốn quan trường đầy rẫy thị phi, nhiều thế lực ngấm ngầm tranh đấu này, Tống Tiềm không thể bị nắm thóp.

Bởi vì chuyện hắn cưới tỳ nữ làm vợ, đã có bao nhiêu lời ra tiếng vào châm chọc phê phán hắn, tóm lại hắn cũng không phải là không có kẻ địch. Có thể bớt đi một chuyện khiến người khác lấy cớ công kích vẫn tốt hơn.

Cho nên hiện tại Thích Thăng đang cố gắng nghiên cứu các loại dược thư cổ, học tập phương pháp châm cứu, tính toán tự mình trị liệu cho Tống Tiềm.

”Ai, nếu như cha ta ở đây, nói không chừng ông ấy sẽ nghĩ ra cách tốt nhất. Không hiểu sao lão Tổ phụ nhà ta lại chẳng thèm ngó tới loại thuật châm cứu này nhỉ, ta có mấy vấn đề không hiểu bèn đi tìm lão nhân gia kết quả là chẳng nhận được câu trả lời nào cho nên hồn, mất bao thời gian công sức.” Phụ thân Thích Thăng, thần y Thích Phong đang cùng phu nhân của mình đi du ngoạn cảnh đẹp khắp nơi. Đã gần hai năm nay chưa trở về. Thích Phong là một thầy thuốc giỏi, lại còn đam mê tìm hiểu về y lý, đã từng soạn rất nhiều y thư.

Thích Thăng biết bản lĩnh của phụ thân, nếu để ông ra tay trị liệu, nói không chừng Tống Tiềm thật sự có thể khôi phục trí nhớ.

Nhưng mà Thích Thăng trị liệu cũng không phải là việc làm vô dụng. Hắn vừa nghiên cứu y thư vừa tiến hành châm cứu, kích thích huyệt vị trên đầu Tống Tiềm. Mặc dù Tống Tiềm thường xuyên bị hắn châm đến nỗi rú lên thảm thiết, nhưng cảm giác đầu óc quả thật là thông thoáng hơn nhiều.

”Bây giờ nhìn thấy nhiều nơi, đều có cảm giác rất quen thuộc….” Sau khi bị Thích Thăng dùng làm vật thí nghiệm châm cứu nhiều lần, trong đầu Tống Tiềm bắt dầu hiện ra một số hình ảnh lờ mờ giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đấy, một số người, một số chuyện, một số vật hay lời nói thỉnh thoảng lại xuất hiện bất chợt kéo đến như thủy triều. Những thứ này đều là chuyện hắn đã từng trải qua hay đã nhìn, đã nghe sao?

Thích Thăng nghe nói vậy thì rất hưng phấn: “Điều này chứng tỏ việc ta châm cứu cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ta quả nhiên là thầy thuốc thiên tài nha, ha ha ha!”

Tống Tiềm không mặn không nhạt nói một câu khiến hắn bí tị: “Thiên tài, trong đầu ta, những thứ này giống như là…. Nói như thế nào đây? Giống như là một quyển sách hoàn chỉnh nhưng bị chia cắt thành nhiều phần. Ngươi có thể đem toàn bộ những mảnh vụn này ghép thành một quyển sách hoàn chỉnh giúp ta thì mới lợi hại đấy.”

Thích Thăng bị Tống Tiềm dùng một câu đả kích, bả vai lập tức lại xịu xuống.

”Dùng phương pháp châm cứu để kích thích cũng không đem lại lợi ích quá lớn. Ta thấy trong một bản y thư cổ có nói, chứng mất trí nhớ có đôi khi là do bị kinh sợ quá mức mà ra, nếu như muốn lấy lại trí nhớ thì sẽ phải hù dọa người bệnh một lần…” Hắn vừa nói vừa tà mị nhìn Tống Tiềm cười cười, “Lần đó, ngươi bị mất trí nhớ còn không phải là do bị đánh vào đầu, bị ngã ngựa, cuối cùng rơi xuống vách đá nên mới mất trí nhớ. Chúng ta có nên tái diễn màn này một lần nữa hay không?”

Tống Tiềm chỉ dùng một câu đã hoàn toàn tỏ thái độ khinh bỉ với tên lang băm như Thích Thăng: “Làm như vậy một lần nữa, đoán chừng ta không phải mất trí nhớ mà là mất mạng đấy!”

Thích Thăng im lặng, không thể làm gì khác hơn là trở về tiếp tục nghiên cứu y thư, xem một chút có thể tìm ra biện pháp nào hữu hiệu hơn không.

Nhưng hắn cũng đề xuất thêm một biện pháp khác, mà biện pháp này lại lấy được sự đồng ý của Tống Tiềm.

Thích Thăng nói Tống Tiềm nên thường xuyên đến những địa phương hắn cảm thấy quen thuộc trong phủ, tỷ như chỗ ở cũ của hắn, thư viện Trúc Lâm, đường phố Lâm An… có lẽ trong lúc lơ đãng thật sự sẽ nhặt được chiếc chìa khóa mở ra trí nhớ của mình.

Giống như bây giờ hắn đang tìm tòi trong đống sách sử trong Tàng thư các cũng bởi vì lẽ đó.

Chỉ là Tiểu Ngọc dường như không có thói quen ghi mấy lời nhận xét lên mép trang sách đã đọc như hắn. Nhìn những bút tích chi chít của chính mình trên mép sách nhưng lại chẳng thấy bút tích của ai khác. Sau rất nhiều lần nhận được thư từ quê nhà, bút tích của Tiểu Ngọc hắn đã sớm nằm long, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Nhưng bất ngờ trong một quyển “Dị An Cư Sĩ văn tập” lại có một vệt đỏ nhàn nhạt. Là dấu son môi của nàng sao?

Có lẽ vào một buổi chiều nào đó trong quá khứ, nàng ngồi một mình ở trong thư phòng đọc thơ. Ngoài cửa sổ trời xanh trong, có những tia nắng ấm áp, có bươm bướm bay rập rờn như múa, nàng bỗng cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt gối đầu lên tập thơ này, nhẹ nhàng chìm vào cõi mộng. Cánh môi mềm mại ửng đỏ, chạm nhẹ lên mặt giấy, lưu lại vệt đỏ này.

Vệt đỏ này vừa vặn dính vào ngay bài Hoán Khê sa:

Tú mạc phù dung nhất tiếu khai,

Tà ổi bảo áp sấn hương tai,

Nhãn ba tài động bị nhân sai.

Nhất diện phong tình thâm hữu vận,

Bán tiên iều hận ký u hoài,

Nguyệt di hoa ảnh ước trùng lai.

Trướng vóc phù dung nhoẻn miệng cười,

Nghiêng ôm bảo áp má hồng tươi,

Sóng mắt vừa chuyển người hiểu sai.

Một mặt phong tình tràn đầy vận,

Mảnh thư kiều hận gửi u hoài,

Bóng hoa trăng xế hẹn trùng lai.

****Bài dịch thơ của dịch giả Nguyễn Chí Viễn.

Ngón tay Tống Tiềm nhẹ nhàng mơn trớn vệt son đỏ mờ mờ trên trang sách, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã, càng giống như có thể mường tượng hình ảnh một nữ tử có nụ cười thật đẹp gọi tên hắn rất thân thiết: “Thiên Thành, Thiên Thành….”

Tiểu Ngọc không biết, trong khoảng thời gian mất đi trí nhớ này, Tống Tiềm lại một lần nữa yêu nàng, thê tử mà tạm thời hắn không còn nhớ nữa.

Tống Tiềm vừa định đặt tập thơ xuống, chợt có một mảnh giấy nho nhỏ rớt ra. Hắn nhặt lên, vừa liếc nhìn một cái là có thể nhận ra là bút tích của Tiểu Ngọc:

Đắc thành bỉ mục hà từ tử,

Cố tác uyên ương bất tiện tiên.”

Được thành như mắt từ nào mất

Thà làm uyên ương chẳng làm tiên

Sau khi Minh nhi tròn một tháng tuổi, thân thể Tiểu Ngọc đã tốt hơn, lại rất muốn trở về Lâm An nên quyết định khởi hành.

Tần Xuân Nhạn nghe nói nàng muốn về Lâm An nên một mực đòi đi theo, hài tử của nàng còn quá nhỏ, không có thầy thuốc theo bên người cũng không an tâm. Huệ Nương, Ngưu Bưu, Trần Phú cùng Tiểu Trân dĩ nhiên là muốn đi theo nữ chủ nhân, nhưng mà….

Thanh Tranh thì sao?

”Ta…Nếu như đến cả ta cũng rời đi, chẳng phải Hải Đường muội muội sẽ rất cô đơn.” Thanh Tranh nhìn mặt mày ủ rũ của Hải Đường bên cạnh, không đành lòng rời đi một mình. Lại nói…. người kia, hắn lúc nào thì có thể trở về?

Nghĩ tới Thanh Tranh vừa mới mở cửa hiệu không lâu, Tiểu Ngọc cũng không miễn cưỡng. Tần Xuân Nhạn dùng mấy ngày an bài tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Tần gia trang, thu thập xong hành lý, sau đó tìm một thương thuyền có uy tín, đoàn người nhanh chóng khởi hành về Lâm An.

Còn có hai ngày nữa là sẽ về đến Lâm An rồi!

Tiểu Ngọc ôm hài tử Tiểu Minh nhi đang cười khanh khách trong ngực, khó tránh khỏi hưng phấn.

Nhưng nàng không biết, nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong đã gặp phải chuyện không may nên không nhớ nổi dáng dấp của nàng nữa rồi.

Sau khi trở về Lâm An, còn phải đối mặt với…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.