Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 8: Đình thượng sát ky [sát khí trên triều]




Nhưng khi Trần Lạc gọi biến dị chi linh ra rồi, Thất Dạ mới ý thức được kết giới mình bố trí vẫn còn quá nhỏ, bởi vì biến dị chi linh của Trần Lạc quả thực đang như biển dung nham đang cuồn cuộn rít gào lao ra.

Sương mù màu đen như dung nham cuồn cuộn điên cuồng gầm thét lên trong kết giới, Thất Dạ vừa chú ý gia tăng kết giới, trong lòng thì chấn động, bởi vì hắn hoàn toàn không biết rõ được Trần Lạc lấy ra thứ đồ chơi này là vật gì, uy lực dung nham cuồn cuộn kia càng khiến cho hắn giật mình không nhỏ, thăm dò xong một lát mới phát hiện, nó không hề kém so với biển lửa màu xám dưới thâm uyên.

- Chuyện này… Quả thực…

Thất Dạ căn bản không thể nào hiểu được, càng khiến cho hắn kinh thán chính là, biến dị chi linh như dung nham cuồn cuộn kia dĩ nhiên không có trong Đại tự nhiên, nói cách khác là nó đã thoát khỏi phạm trù Đại tự nhiên? Điều này cũng quá thần kỳ đi? Thân thể Trần Lạc ở trong Đại tự nhiên, Linh Hải cũng hòa tan vào, nhưng biến dị chi linh rõ ràng ở trong Linh hải, nhưng thế nào lại thoát khỏi phạm trù Đại tự nhiên? Thất Dạ đột nhiên cảm giác tư duy bản thân có chút hỗn loạn, không đủ dung.

- Ngươi làm cách nào để nó thoát ra khỏi Đại tự nhiên?

- Cái này… Biết nói thế nào đây, xem như là có người hỗ trợ đi, ta cũng không biết là ai, lúc đó Đại Thương Thiên giáng lâm thẩm phán xuống, tình huống rất nguy cơ, ta cũng không có nghĩ nhiều như thế, người kia vốn định để cho ta thoát ra khỏi Đại tự nhiên, nhưng gan mật ta hơi nhỏ, không dám nhảy ra, thế nên trước hết để cho biến dị chi linh thử thăm dò sâu cạn.

Sau khi thu hồi biến dị chi linh, Trần Lạc cẩn thận nói lại tình huống một năm trước chính mình lấy Vu pháp độ Đại Thương Thiên thẩm phán, hắn tin tưởng cảm giác của mình, cũng tin tưởng Thất Dạ, cũng thực sự coi đối phương là đại ca của mình, bất quá sau khi nghe xong, Thất Dạ chỉ biết cau chặt long mày, bởi vì tình huống Trần Lạc nói tới quá mức quỷ dị, khiến hắn có chút không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

- Quên đi, mọi thứ đều đã rồi, không hiểu được thì cứ không hiểu, sau này rồi nói tiếp.

- Lão đệ, như vậy lần trước ngươi lấy Vu pháp độ Thương Thiên thẩm phán, tu vi cũng không có mất hết?

- Có phải thế không, năm đó Thương Thiên thẩm phán chỉ là nguyên thân bảy mày của ta, ta hàn tan phân thân vào hố đen, cũng khiến cho biến dị chi linh thoát ra khỏi Đại tự nhiên, linh tượng không hiểu sao cũng tránh khỏi được một kiếp.

- Linh tượng của ngươi cũng không bị thẩm phán đánh tán loạn?

Thất Dạ nghe được một năm trước lúc Trần Lạc độ Đại Thương Thiên thẩm phán, đúng lúc gặp linh tượng ngưng diễm, có người nói vẫn dẫn phát ra thiên triệu, nhưng cuối cùng thì giống như linh tượng bị thẩm phán, làm sao…

- Nếu không ta lại nói tình huống lúc đó khá là phức tạp đây, đặc biệt là linh tượng, thứ đồ chơi này quả thực cùng một dạng với quái thú. Đúng rồi đại ca, ngươi hẳn là thong hiểu về chuyện linh tượng, nhìn thử giúp ta xem chuyện gì xảy ra.

Thất Dạ tự cho mình tương đối hiểu rõ linh tượng, nhưng khi Trần Lạc hỏi hắn, hắn cũng không dám nói là mình hiểu biết, bởi vì trải qua chuyện Linh Hải giới thần bí, vòng xoáy hố đen quỷ dị, biến dị chi linh cường hãn, Thất Dạ bắt đầu hoài nghi về số tri thức mình tích góp được trong vô số năm qua.

- Có muốn ta bố trí trước một cái linh giới hay không?

Trải qua biến dị chi linh vừa rồi, lần này Thất Dạ chuẩn bị một linh giới thật lớn, tránh khỏi tình cảnh nháo ra chuyện cười gì đó. Nhưng tại thời điểm hắn chuẩn bị bố trí, Trần Lạc lại lắc đầu một cái, nói:

- Bố trí linh giới lớn hơn nữa cũng vô dụng.

- Nói thế là soa?

Thất Dạ không hiểu.

- Linh tượng kia của ta có chút lớn.

- Lớn?

Thất Dạ sửng sốt một chút, hỏi:

- Có chút lớn? Lớn cỡ nào? Còn có thể lớn hơn Thiên sao?

- Gần như bằng nửa Thiên!

Trần Lạc dứt tiếng, thần tình Thất Dạ hơi ngưng lại, giống như không thể tin vào tai mình, hỏi lại một lần nữa:

- Ngươi nói lại xem nào, lớn bao nhiêu?

- Một nửa Thiên!

Lần này Thất Dạ vững tin mình không có nghe lầm, nhưng cả người lại ngây ra như phỗng. Hắn được xưng là Tông sư Vu pháp, biết được đạo linh tương cũng phân ra làm ba bảy loại, đại đa số mọi người đều là một vài linh tượng phổ thông, là Thiên Kiêu Môn là có thể ngưng tụ ra bảy mươi hai Địa Sát, Thiên Kiêu trong Thiên Kiêu thì có thể ngưng tụ ra ba mươi sáu Thiên Cương, vạn người chưa chắc có được một linh tượng như chin đại chân linh chi tượng trong truyền thuyết.

Cũng mặc kệ bảy mươi hai Địa Sát hay ba mươi sáu Thiên Cương, ngay cả chin đại chân linh chi tượng, chưa từng nghe nói qua có một loại linh tượng nào có thể lớn bằng nửa Thiên, đừng nói tới nửa Thiên, chính là một phần vạn của Thiên cũng không có. Hơn nữa, căn cứ theo Thất Dạ biết, linh tượng cũng không có khả năng lớn như vậy, nếu thực sự có, vậy linh tượng còn là linh tượng sao? Gọi trực tiếp là Thiên được rồi.

- Huynh đệ, không phải ngươi bắt ta làm trò cười chứ?

Thất Dạ có chút nghi ngờ.

Trần Lạc bất đắc dĩ cười cười, hỏi một câu:

- Chung quanh đây có tiểu linh giới nào không?

- May là có!

Thất Dạ giơ cánh tay lên, đánh ra một quyền, trực tiếp nghiền nát hư không. Trần Lạc nhìn xem trân trối tới độ há hốc miệng, còn chưa kịp kinh than, đã bị Thất Dạ trực tiếp lôi đi vào. Sauk hi phản ứng lại, dĩ nhiên đã xuất hiện bên trong một mảnh sa mạc.

- Vừa nãy ngươi dung thủ đoạn gì thế? Một quyền hạ xuống phá nát Thiên?

Trần Lạc nhớ rất rõ ràng, vừa nãy Thất Dạ đánh ra một quyền, bầu trời trực tiếp phá tan ra một cái hố đen, nhìn rất chân thực, đó cũng không phải là dạng trận pháp không gian nào đó.

- Trước không cần nói tới cái này, ngươi cứ gọi ra linh tượng của mình để ta nhìn xem, ta không tin linh tượng của ngươi lại lớn như thế.

- Được rồi! Nơi này hẳn là không có người nào chứ?

Không biết đây là nơi nào, nhìn qua xung quanh một lượt, chỉ thấy một mảnh sa mạc như không có điểm cuối.

- Yên tâm đi, nơi này là một tiểu linh giới hoang phế bị vứt bỏ, đừng nói là người, ngay cả chim cũng không có một con, ngươi cứ việc lấy ra linh tượng đi.

Trần Lạc gật đầu, không do dự nữa, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng linh tượng của chính mình.

Một phút trôi qua, hai phút, ba phút… Không có động tĩnh gì.

- Cái đồ chơi này có chút không chịu ta không chế, chờ thêm một chút.

Trần Lạc tiếp tục cảm ứng, tuy nói cảm ứng được linh tượng, nhưng căn bản không thể nắm quyền khống chế, nhất thời khiến hắn căm tức, gọi quát lên:

- Đi ra chơi một chút?

- Mẹ, gọi ngươi không nghe thấy đúng không?

- Nhất định phải chờ lão tử đánh mới chịu à?

Cách đó không xa, Thất Dạ nhìn một màn này, vẻ mặt vô cùng quái lạ, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người gọi ra linh tượng kiểu này, nói là gọi nhưng thực là mắng chửi, vị huynh đệ này cũng thực quá quỷ dị. Không biết linh tượng của hắn đến tột cùng là cái dạng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.