Trên môi có cảm
giác áp bách vô cùng, cô dốc sức tránh né, nhưng vẫn bị anh chế trụ cằm
cạy mở hàm răng đang cắn chặt vì ngượng ngùng, trong nháy mắt, khi Nam
Cung Kình Hiên tiếp xúc với đầu lưỡi mềm mại của cô, Dụ Thiên Tuyết cảm
giác có một dòng điện trí mạng vọt qua toàn thân, ngay sau đó là những
nụ hôn tới tấp như cuồng phong mưa bão!
Khí lực của anh kinh
người, hôn điên cuồng đến như thế, cô liều mạng vùng vẫy đổi lại chỉ là
bị anh ôm càng chặt hơn, thậm chí cô gần như không hô hấp được!
Khuôn
mặt nhỏ nhắn nóng hổi, Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm giác khuất nhục
như thủy triều nhấn chìm bản thân, cô hung hăng cắn môi anh.
“Á…..
Á!” Đang chìm đắm trong ngọt ngào khiến người ta run rẩy, không hề được
báo động trước, Nam Cung Kình Hiên bị cắn mạnh một cái, bất ngờ bị cắn
đau, anh chợt buông cô ra, sự say đắm trên gương mặt tuấn tú giờ chỉ là
thanh tỉnh cùng nổi giận.
“Đáng
chết….. Cô dám cắn tôi!” ‘Phanh’ anh hung hăng đẩy ngã thân thể mỏng
manh mềm mại của cô lên cánh cửa, rồi hung dữ chống hai tay lên đó.
“Cút!
Nam Cung Kình Hiên, anh là đồ điên, buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết giằng
co giống như điên, hai tay hai chân liều mạng xô đẩy, đánh đấm người
đàn ông khôi ngô trước mắt, đau đớn, nghẹn ngào nức nở lớn tiếng la to.
Thanh
âm bén nhọn của cô như kim châm vào thần kinh của anh, Nam Cung Kình
Hiên bị đánh trúng vài cái, bàn tay siết chặt cổ tay trắng như tuyết của
cô đặt lên đỉnh đầu, trên trán nổi gân xanh: “Dụ Thiên Tuyết, cô muốn
chết phải không?!”
“Tôi
chính là muốn chết thì sao! Nam Cung Kình Hiên, tên khốn kiếp này, ai
cho anh chạm vào tôi!! Người có tiền thì giỏi lắm sao? Khi dễ tôi như
thế vẫn chưa đủ sao! Anh đã ép Thiên Nhu đến đường cùng anh còn muốn như
thế nào nữa!” Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, đè nén nước mắt,
gắt gao nhìn chằm chằm anh, tức giận run giọng mắng!
Nam Cung
Kình Hiên bị chọc tức gần chết, gương mặt tuấn tú xanh mét kìm nén,
trong khoang miệng bị cô cắn đau nhói, đau đến muốn chết!
“A…..”
Anh cáu tiết, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, nạt nhỏ: “Chạm vào
cô? Con mẹ nó cô có biết phụ nữ tôi chạm qua đều là những người như thế
nào không? Dụ Thiên Tuyết, tôi chạm vào cô là để mắt tới cô!”
“Bệnh
thần kinh…..Thả tôi ra!” Bị anh tùy tiện làm nhục khiến cô uất ức đến
mức rơi nước mắt, Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, nhấc chân đá về phía
hạ thân của anh.
Nam Cung Kình Hiên bất ngờ, bắp chân bị cô hung
hăng đá trúng, đau nhức đến mức làm anh nhíu chặt mày, gương mặt tuấn
tú cũng trắng bệch.
“Tôi thật sự đúng là đã quá nhân từ với cô,
người phụ nữ đáng chết!” Anh ngước mắt thì thầm, trong ánh mắt là gió
bão đột kích, đột nhiên kéo thân thể mỏng manh của cô vào trong ngực,
cúi đầu hung hăng cắn cái cổ trắng như tuyết, bàn tay to xé rách cổ áo
của cô!
“Á.....!” Cô ngửa đầu thét chói tai, thanh âm suýt nữa thì xé rách màng nhĩ của anh.
Gương
mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên ửng hồng, anh dùng sức cắn cổ của
cô, bàn tay không tốn chút sức nào xé rách áo sơ mi mỏng manh, nặng nề
xoa nắn bờ vai trần trụi cùng xương quai xanh: “….. Kêu cái gì? Cô cho
rằng sẽ có người đi vào sao?!”
“Nam Cung Kình Hiên, tên cầm thú này!!” Dụ Thiên Tuyết cũng nhịn không được nữa, khóc đến cả người run rẩy.
“Cầm
thú thì cầm thú! Còn dám chửi tôi, đừng trách tôi thực sự làm ra chuyện
cầm thú với cô!” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ, gương mặt tuấn tú ửng hồng
từ trên cổ cô dời đi, nhìn chằm chằm vào mắt của cô.
“Buông tôi
ra….. Nam Cung Kình Hiên, anh buông ra!!” Dụ Thiên Tuyết giãy giụa càng
lúc càng yếu, toàn thân kịch liệt run rẩy, mặt đầy nước mắt.
Ánh
mắt của Nam Cung Kình Hiên dịu xuống, tay vẫn không nỡ từ bỏ da thịt
non mềm như tơ lụa của cô, anh chậm rãi cau mày: “Tại sao cô cứ không
nghe lời như vậy? Tất cả những chuyện này đều là cô tự chuốc lấy!!”
Cúi đầu tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ, anh lạnh lùng ép hỏi: “Biết sai lầm rồi chứ?”
Lồng
ngực của Dụ Thiên Tuyết kịch liệt rung động, chậm chạp hít thở, thừa
lúc anh không để ý đột nhiên đẩy anh ra, trong lòng ngập trời chua xót
cùng ủy khuất khiến cho cô một lần nữa tát ‘Chát’ thẳng vào má anh một
bạt tai vang dội!