Minh Chủ Hắc Hóa Rồi [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 8: bán thịt




Hành Chi Nhược hít vào một hơi thật sâu, không khí rét lạnh xâm nhập vào phổi, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác nóng rực đau đớn, bóng của ánh đèn cầy kéo dài, nàng có cảm giác như cảnh tượng đó vẫn còn đang diễn ra trước mắt, ngay cả thắt lưng sườn bụng cũng có cảm giác bị kéo căng, tựa như cánh tay của Hành Chi Thiên vẫn còn giam cầm ở nơi đó…. Cảm giác rất thật.

Hành Chi Thiên là nghiêm túc.

Lúc còn nhỏ bản thân thật ngây thơ, lại thật xem hắn như anh trai thân thiết nhất, cho dù hắn có làm ra cử chỉ thân mật gì nàng cũng chỉ xem như đó là biểu hiện sự yêu thương giữa anh trai và em gái, lại không hiểu được lòng của hắn.

Hắn hẳn rất bất lực, thống khổ.

Từ đầu chí cuối hắn đều yêu một cách cực đoan như thế, yêu đến bệnh tâm thần, lại đau khổ ẩn nhẫn, một khi bùng nổ tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho người ta sa vào, bị thiêu rụi không có lối thoát.

–|| đợi chút, lửa cháy?!

Hành Chi Nhược quỳ gối dưới đất, nắm lấy tờ giấy đưa lên mũi ngửi ngửi….

Này,

Như thế nào lại có mùi khét…. kỳ quái.

Mặt giấy sạch sẽ, có lẽ là do để lâu ngày có chút ẩm mốc, chỉ có điều ánh lửa phản chiếu qua trang giấy mỏng manh lại còn rất lớn, rọi lên giấy có vẻ trong suốt…. Chính là, ánh đèn cầy bộ lớn như vậy sao?

Ngay từ thuở bé đã tuân theo chế độ bồi dưỡng tinh thần hoài nghi, nàng cúi đầu vừa nhìn thấy,

A

A a a a

Ngọn nến không ngừng lắc lư, đầu mối nằm ở ngay bên cạnh, chính là xấp giấy ở trên đất bị gió thổi cuốn vào ánh đèn cầy bốc cháy, ngọn lửa xanh hơi ngả sang vàng đang bồng bềnh phấp phới, có vài tờ đã cháy thành tro.

Nàng phục hồi một chút tinh thần, ‘y’ lên một tiếng, ngay lập tức bật dậy.

Không nói hai lời…. đạp đạp đạp.

–|| nhưng bản thân lại đang mang dép lông mềm…. lửa càng cháy nhanh hơn.

Rốt cuộc lăn qua lăn lại hết nửa ngày, nàng cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa, đèn cầy cũng bị đạp nát bét, đôi dép lông bị hơi lửa cực nóng làm cho quắn lại, lông cũng trở nên cứng ngắc còn có dấu vết bị cháy sém.

Trong phòng….

Tối đen như mực, chỉ có ánh trăng trút xuống len lỏi qua khung cửa sổ.

Hành Chi Nhược nheo mắt, cực kỳ đau lòng, run run thu gom những trang nhật ký còn sót lại ôm vào ngực, phủi đi một chút tro tàn, lần mò dưới đất đem quyển từ điển màu đen cất trở lại vị trí cũ trong giá sách.

Phịch một tiếng…. đầu đụng vào giá sách, ai nha…. kít…. thật vất vả mới leo xuống được khỏi ghế, vừa mới di chuyển chân lại đá phải chân ghế, đau nhe răng trợn mắt.

Không còn đèn cầy…. nàng một đường mò mẫm xuyên qua hành lang tối đen như mực, rốt cuộc cũng sống sót mò được về phòng.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi,

Cả buổi tối giống như đi ăn trộm, trộm những tờ giấy cũ nát, thiếu chút nữa đem căn phòng đốt cháy rụi, ép buộc bản thân đến hơi tàn lực kiệt.

Nằm trên giường, Hành Chi Nhược bật đèn ở đầu giường lên, lấy những trang giấy mở ra xem…. thiếu chút nữa bị thiếu dưỡng khí.

Có mấy trang giấy bị cháy khét, biến thành tro quắn lại, không còn nguyên vẹn, phần giấy còn lại bị cháy vàng cũng chỉ cỡ một bàn tay…. tuy vậy chữ viết vẫn còn đọc được, chỉ có điều những chỗ bị cháy thành tro quả thật vô phương.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, cùng với tiếng ho khan cố nén của Trần thẩm, tiếng sột soạt….

Những người hầu đã rời giường rồi sao?

Hành Chi Nhược lật người, chống tay xuống giường, nhướn cổ quét mắt về phía bức tường, rạng sáng bốn giờ.

Nàng cuống quýt ngồi dậy, cầm trong tay những trang giấy đem giấu….

Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi ngã xuống giường, tùy tiện kéo chăn đắp lên người.

Không bao nữa ngoài cửa sổ trời sẽ tờ mờ sáng, Hành Chi Thiên ước chừng 6h40 rời giường…. Sau đó sẽ vào phòng của nàng vụng trộm tặng cho nàng một nụ hôn buổi sáng, đây là việc hắn vẫn kiên trì thực hiện bao nhiêu năm nay.

Mí mắt nhíu lại, nặng trĩu. Trước cứ chợp mắt một lúc, bảo dưỡng đầy đủ tinh thần, lại tiếp tục cùng hắn đấu.

Nhắm mắt lại, đầu choáng váng, một mảnh tối đen, tối nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ôm gối đầu mềm mại, tinh thần của nàng đột nhiên thả lỏng, cả người mệt đến mức muốn hư thoát, nàng chỉ cảm giác như có gì đó đang thu hút kéo nàng trầm xuống, trong đầu chấn động ong ong…. Linh hồn của bản thân tựa như thoát ra khỏi cơ thể, rõ ràng là mệt đến kiệt quệ, nhưng thần trí lại thanh tỉnh, mi mắt không mở ra được, cơ thể lại giống như đang lướt nhẹ.

Một giấc mộng….

Hành Chi Nhược làm một giấc mộng, một giấc mộng chỉ kéo dài ngắn ngủn mấy giờ cũng đủ để nàng hiểu rõ cái gì gọi là nhìn thấy mà kinh hoàng.

Trong mộng, nàng nhìn thấy chính mình trong phòng khách bị Hành Chi Thiên ôm trong lòng, rất chặt…. Hành Chi Thiên ôm lấy nàng chậm rãi bước lên lầu, quay đầu nhẹ giọng nói với một người, nàng đã điện thoại cho ngươi? Ta không biết…. chúng ta cãi nhau, tuy vậy bây giờ đã hòa hảo, nàng thật tùy hứng, cố ý để cho ngươi chạy một chuyến không công đến đây, thật có lỗi.

Trong đại sảnh, Trần thẩm đang xoa xoa hai tay, vẻ mặt vặn vẹo, ý bảo người hầu bên cạnh tiễn khách.

Chỉ lưu lại một mình Kỳ Tú Minh ở dưới lầu, ánh mắt khó hiểu mang theo chút mê mang.

Hành Chi Thiên bước lên lầu, thanh âm phát ra rất khẽ, cước bộ cũng rất nặng nề, rõ ràng không hề có tiếng động, nhưng tại sao trong đầu nàng lại bị chấn động, tiếng tim đập theo mỗi bước chân của hắn thình thịch gấp rút, nhìn theo khuôn mặt của chính mình lộ ra ở khủy tay của Hành Chi Thiên, nhắm mắt, ngủ cực kỳ an ổn.

Có một giọng nói đang gào thét, vỡ nát trong lòng, không được…. không được để cho hắn mang vào phòng.

Nhưng nàng chỉ có thể bàng quang đứng nhìn, giống như một người ngoài cuộc, nhìn theo mấy năm trước bản thân bị ca ca ôm, vào phòng…. bất lực, không thể sử dụng một chút sức, cho dù là đang ngủ say Hành Chi Nhược hay là hiện tại chính mình.

Cánh cửa lạnh như băng cản trở hết mọi tầm nhìn.

Nàng đứng ngoài cửa, chậm rãi không dám đi vào, cánh cửa không dày…. lại giống như ngăn cách cả hai thế giới, nàng biết đáp án mình vẫn luôn tìm kiếm đang ở bên trong, nhưng…. khi khi ngày này đến, nàng cuối cùng lại không dám bước thêm một bước.

Ván cửa, nàng cũng không dám chạm vào.

Không lâu sau, nàng nghe được tiếng khóc của chính mình, đứt quãng giống như đang cầu xin tha thứ.

Tiếng giãy giụa…. tựa như tiếng gì đó ngã xuống đất, thanh thúy cực kỳ chói tai, có lẽ là cái bàn….

Thanh âm của Hành Chi Thiên lại kích động, nói rất nhanh, dồn dập, nghe không rõ lắm, nhưng câu anh sẽ biến em thành người của anh, từng chữ từng chữ lại rất rõ ràng, tựa như phát ra từ phế phủ đau triệt nội tâm, từng chữ mang theo run rẩy.

Một đêm lạnh lẽo, vắng lặng….

Tòa thành u tĩnh, tiếng thét chói tai truyền ra từ cánh cửa làm cho người ta tim đập dồn dập, nhức buốt, kéo theo tiếng thở dốc nặng nề cùng với đau đớn khó dồn nén.

Ngực của nàng cứng lại, không chút suy nghĩ đưa tay chạm vào cánh cửa, một cỗ sức mạnh từ bên trong truyền ra, giống như có một sức hút vô hình kéo nàng vào bên trong phòng.

Giường hỗn độn, tản mác ra hỗn loạn mùi vị hoan ái, trên tấm nệm trắng tinh loang lỗ lạc hồng, làm cho người ta kinh hãi.

Hành Chi Thiên trần trụi, một tay giam giữ hai cổ tay đang giãy giụa của nàng, tay còn lại dùng sức ôm chặt nàng vào trong lòng, vẻ mặt của hắn lại cực kỳ ôn nhu, ngữ điệu mang theo tuyệt vọng, thật tốt…. cuối cùng chúng ta cũng thân mật kết hợp cùng một chỗ, không ai có thể so với anh càng yêu em, Chi Nhược em hãy nhớ thật kỹ…. không còn bất luận kẻ nào…. có thể chạm vào em.

Tóc của nàng ẩm ướt…. bởi vì nước mắt của hắn, nóng rực, tuyệt vọng lại mang theo chút mỏng manh chờ đợi khao khát, sa vào trong thống khổ yêu say đắm…. sâu nặng như thế.

Không, không cần như vậy, Hành Chi Nhược nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt.

Tiếng kẽo kẹt phát ra từ giường, rất có tiết tấu….

Nàng đột nhiên nhìn thấy Hành Chi Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mình đang đứng, ánh mắt chuyên chú, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt của hắn sáng ngời giống như ngôi sao bị vỡ vụn, tươi cười mang theo ưu thương, yêu sâu đậm đến mức không tiếc kiên quyết giục giã phá hủy…. nặng nề khiến cho những ý nghĩ bị áp lực đè nén phát tiết đi ra.

Trên thực tế…. Hành Chi Nhược cũng thế.

Giật mình bừng tỉnh, nằm ở trên giường, vừa mở mắt ra đập vào mắt chính là khuôn mặt phóng đại của Hành Chi Thiên làm nàng sợ tới mức đứng tim, nửa ngày mới hồi lại thần, đưa một tay lên xoa trán,

Cả người đều nhớp nháp mồ hôi, áo ngủ dán vào da thịt thật không thoải mái…. Hành Chi Thiên mím môi cười, nhẹ giọng nói, “Bị ác mộng?”

Đồng hồ treo tường chỉ tám giờ….

Lúc này hắn chẳng phải là đến công ty sao.

Nàng mỉm cười ôm lấy chăn, ngồi dậy, “Không…. ừ, chỉ một chút. Ca…. anh đến lâu rồi sao?”

Hành Chi Thiên ngồi ở trên giường, cũng không đáp lời, giống như có chút đăm chiêu vô ý lướt mắt qua đôi dép lông dưới sàn, “Dép… bị cháy?”

Rèm cửa màu trắng bằng lụa mỏng theo gió lay động, thảm trải sàn đỏ sẫm, còn có cánh cửa phòng đen ngòm làm cho người ta hoa mắt choáng váng, phòng ngủ thật tĩnh lặng.

“Dép…. bị cháy?”

Trong phòng thực yên tĩnh, Hành Chi Nhược mỉm cười ngượng ngập xoay người nhướn cổ lên nhìn về phía đôi dép nằm ở dưới sàn, đêm qua tối đen như mực, nhìn không được rõ lắm, lúc này cả căn phòng tràn ngập ánh sáng ban mai, nhìn thấy rõ đôi dép lông bị quắn lại vô cùng thê thảm, — —|| nếu sớm biết lộ rõ như vậy đêm qua nàng nên đem nó vứt bỏ cho đỡ phiền phức.

“Ừm, cái này…. là….” Hành Chi Nhược cúi đầu, cân nhắc xem nên giải thích như thế nào.

Nhưng tục ngữ nói, giải thích chẳng khác nào che đậy.

Im lặng là vàng….

“Chi Nhược cũng sắp mười tám rồi ha.” Vẻ mặt của Hành Chi Thiên điềm tĩnh, dịu dàng nói.

A….

Chuyện này cùng với chuyện kia thì có gì liên quan, vị này đổi đề tài cũng quá nhanh đi.

“Ừ, còn mấy tháng nữa là đến sinh nhật.” Hành Chi Nhược ngẩng đầu lên, ôm gối đầu, cười tủm tỉm giống như một bé mèo ngoan.

“Thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt một cái em đã trưởng thành rồi.” Hắn gục gặt đầu, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt nóng rực nhìn nàng.

Đột nhiên một bàn tay chui vào chăn bắt lấy mắt cá chân của nàng, nàng cả kinh, phản xạ có điều kiện giật người về sau, bàn tay kia giống như một cái cùm sắt khóa chặt cổ chân của nàng, “Đừng nhúc nhích.”

Đừng nhúc nhích….

Chỉ ba chữ đơn giản, dễ hiểu lại làm cho đôi mắt xinh đẹp của Hành Chi Nhược trừng thật to, vẻ mặt lo lắng quan sát ca ca.

Hành Chi Thiên xốc lên chăn, cầm lấy chân nàng tựa như một bảo bối trân quý nhất nhẹ nhàng đặt ở giữa hai chân hắn, cúi đầu tỉ mỉ quan sát, động tác tuy thô bạo nhưng vẻ mặt hắn lại ôn nhu vạn phần, “May mắn không làm bị thương chân.”

Hắn vén tóc của Hành Chi Nhược lên, sau đó ấn một nụ hôn lên trán nàng, “Chào buổi sáng, Chi Nhược của anh. Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa, sau này không nên chạm vào lửa.”

Tay hắn dùng sức, cảm xúc trong mắt hắn dần dần trở nên đông đặc, ngữ điệu cường ngạnh có thể xem như uy hiếp.

“Biết rồi.” Hành Chi Nhược cười, ngồi ở trên giường, xoay người duỗi hai tay ra ôm lấy Hành Chi Thiên, cọ nhẹ môi vào sườn mặt của hắn, nụ hôn nhợt nhạt, “Ca, chào buổi sáng.”

Hành Chi Thiên giật mình sửng sốt, cánh tay không tự giác xoa xoa khuôn mặt của mình, nhưng chỉ hoảng thần trong nháy mắt liền khôi phục lại thần thái trầm tĩnh, ung dung ngày thường.

Nàng đã lâu không đối xử thân mật như thế với hắn.

Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn mỗi buổi sáng đều hôn trộm nàng, ngắm nhìn vẻ mặt ngủ say thương tâm, ảm đạm của em gái, rồi sau đó một mình lặng yên rời khỏi phòng nàng.

Lần này, lần này….

Hắn nhịn không được lại đưa tay chạm vào mặt, cảm giác đôi môi ấm áp của muội muội tựa như vẫn còn lưu lại ở trên mặt…. bảo bối thật biết cách tàn nhẫn tra tấn người.

Hành Chi Nhược chống cằm, ngồi ở trong chăn, quan sát vẻ mặt thất thần của Hành Chi Thiên, khóe môi nhếch lên, tươi cười, nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạnh lùng, ca….

Anh muốn em đối xử như thế với anh đúng không.

Em sẽ làm thật tốt.

“Hách xì.”

Hành Chi Thiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, nàng mang theo bộ dạng ngoan ngoãn, ủy khuất nhìn mắt cá chân trơn bóng của mình vẫn còn bị hắn nắm, ôm chặt lấy gối đầu, xăn tay áo không ngừng quẹt mũi.

“Là do anh sơ ý, bị lạnh,” hắn xoay người giống như đi lấy cái gì, “Mang giày vào.”

Nàng muốn rút chân về….

Lại bị hắn nắm quá chặt, một chút cũng không nhúc nhích được, hắn dùng hơi ấm của lòng bàn tay phủ ấm chân của nàng, sau đó chậm rãi mang tất vào cho nàng, tiếp đó xỏ giày vào.

Nhẹ nhàng vỗ về nàng, đợi cho nàng hoàn hồn, Hành Chi Thiên mỉm cười, “Trần thẩm hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng cho em, mau xuống lầu ăn sáng đi.”

Không đợi Hành Chi Nhược trả lời, liền lôi kéo tay nàng đi xuống lầu.

Bàn tay đang nắm chặt tay nàng kia truyền đến hơi ấm, xâm nhập vào trái tim của Hành Chi Nhược, ấm áp.

Hoàn hồn, hoàn hồn.

Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, suy nghĩ, bàn tay vừa mới nắm chân mình, bây giờ lại không biết liêm sỉ nắm lấy tay mình….

— —| | thật bẩn.

Rửa mặt xong.

Ầm ĩ một hồi đã đến 8 giờ rưỡi, phòng ăn đơn giản bài trí vài ly sữa, Yêu Chi đánh ngáp một cái, điệu bộ cực kỳ tao nhã ngồi ở trên ghế, có vẻ như hắn cũng vừa mới thức dậy không bao lâu. Tuy nhiên không nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Trần thẩm trong phòng….

“Trần thẩm….” Hành Chi Thiên ngồi xuống ghế dựa, trên bàn chỉ có sữa là món duy nhất hắn có thể rót cho em gái uống, hắn nhíu mi, vẻ mặt có chút tức giận, cao giọng hô to, “Trần thẩm, buổi sáng tại sao còn chưa dọn ra?”

Trần thẩm cũng không biết từ nơi nào xông tới, hoang mang lúng túng, chỉ tay ra ngoài, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Sao lại như thế này?”

“Thiếu gia, tối qua hình như có trộm vào nhà, tôi vừa mới định bưng khay đồ ăn ra, thì nhìn thấy căn phòng trước kia của phu nhân….”

“Nói rõ ràng, đừng dài dòng.”

“Cửa phòng của phu nhân đã mở, hơn nữa bên trong còn có dấu vết có người, tôi đang kiểm tra…. xem có bị mất trộm thứ gì hay không.”

Hành Chi Thiên đột nhiên đứng dậy, đá văng ghế ra, vội vàng vừa muốn chạy đi xem, đột nhiên hắn xoay người lại, nhìn thoáng qua hai kẻ đang vùi đầu chuyên tâm mút sữa, châm biếm nói, “Ngày thường có chuyện gì náo nhiệt hai người các ngươi đều tranh nhau đi xem, lúc này lại im lặng khác thường.”

Mồ hôi lạnh….

Lời nói mang tới cảm giác giống như có một trận gió lạnh thổi quét qua, hai người chỉ cảm thấy cả người đều run cầm cập.

Hành Chi Nhược dồn sức nốc cạn ngụm sữa cuối cùng, dùng khăn lau miệng, chỉ chớp mắt công phu liền giựt giựt tay áo của Hành Chi Thiên, “Ca, anh không phải không cho em bước vào phòng của cha mẹ sao, bây giờ muốn em đi cùng với anh thì cứ việc nói thẳng, đừng ngượng ngùng dùng lời nói đó để lấp liếm.”

Nàng vò vò tay áo của Hành Chi Thiên, tinh quái giảo hoạt cười, sau đó bổ thêm một câu, “Bất quá, Yêu Chi mới thật quái lạ nha, khó mà nhìn thấy được hắn không nói tiếng nào.”

Một tiếng cười khẽ câu hồn người bật ra.

“Trong tòa thành thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, sợ là người bên ngoài không cách nào vào được, vạn nhất bị trộm gì đó nhất định là nội tặc.” Yêu Chi câu môi lên, hơi có chút ngẫm nghĩ nhìn Hành Chi Nhược, lười biếng tựa người vào ghế, không vội không hoãn nói, “Việc xấu trong nhà không thể ngoại truyền, ta là ngoại nhân cũng không tốt xen vào quấy rối.”

— —|| Tên yêu nghiệt này, miệng lưỡi lúc nào cũng độc như vậy.

Hành Chi Nhược bĩu môi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Cánh cửa sườn phía tây, phòng của cha mẹ.

Khóa cửa lỏng lẻo bị cạy bung ra.

Trần thẩm chỉ vào nó nói, “Lần trước bị rỉ sét, tôi đã cho thay một cái khóa mới, nhưng sáng nay lại nhìn thấy nó bị cạy ra.”

Hành Chi Thiên chỉ liếc mắt một cái liền đẩy cửa đi vào.

Nhìn khóa cửa bị cạy liền biết thủ pháp của người này thật sạch sẽ lưu loát.

Đầu của Hành Chi Nhược lại bắt đầu choáng váng, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Trần thẩm, đêm qua lúc nàng đốt đèn rõ ràng không có khóa, nàng nhớ rất rõ…. nhất định không hề nhìn lầm, lúc nàng đẩy, cửa liền mở ra.

Tại sao lúc này khóa cửa lại là bị cạy hư.

Là Trần thẩm sợ Hành Chi Thiên trách tội, mất bò mới lo làm chuồng cố tình xếp đặt…. hay là có người đã mở khóa chờ nàng đi vào, sau đó phá hư khóa để ngụy trang….

Hy vọng là tình huống trước,

Nếu là tình huống sau, quả thật rất khủng bố.

Phòng coi như cũng sạch sẽ, không có dấu vết bị lục lọi, đồ vật bày trí trong phòng không có gì khác so với thời điểm đêm qua nàng rời đi.

Hành Chi Nhược không được tự nhiên đảo mắt một chút về phía giá sách, mặt kính được lau sạch sẽ, bóng loáng, đêm qua lúc đứng trên ghế lật xem sách, nàng đã rất cẩn thận không lưu lại dấu vân tay ở trên kính.

Trần thẩm còn dẫn Hành Chi Thiên đảo một vòng xem xét, không biết đang thì thầm cái gì…. thanh âm rất nhỏ.

Hành Chi Nhược quả thật không có lá gan theo sát bọn họ để nghe, nàng thật ra là hơi có tật giật mình.

Yêu Chi lười biếng tựa cả người vào giá sách nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên tựa như cười mà lại như không.

Nàng toàn thân phát lạnh, tránh đi luồng mắt của hắn, làm bộ ngoảnh đầu xem xét chung quanh.

Hỉnh ảnh mờ nhạt lướt qua mặt kính sáng bóng….

Rèm cửa sổ màu tím tử la lan, bức họa quen thuộc, bóng phản chiếu cũng rất rõ ràng…. tựa như một tầng xuyên thấu qua mặt gương.

Nàng cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nó.

Có chút quái dị, lại không thể nói rõ quái ở chỗ nào.

Mặt kính thủy tinh hơi chấn động, lung lay làm cho người ta mê mang, hai bên huyệt thái dương ẩn ẩn đau, tình trạng này cùng với tối hôm qua lúc nằm mơ rất giống nhau, nàng cố chịu đựng cơn khó chịu trong người, nhắm chặt hai mắt, cả người suy yếu tựa vào tủ.

Trái tim đập thình thịch….

Trong đầu hỗn loạn, giống như có rất nhiều giọng nói đang ở bên tai nàng lầm bầm, nhưng nàng cố hết sức vẫn không thể nghe rõ được.

Rất ầm ĩ, câm miệng…. tất cả câm miệng.

Tối đen như mực.

Tiếng thở dốc nặng nề.

Ánh sáng trong căn phòng tựa hồ đột nhiên tắt ngúm, bức rèm cửa màu tím tử la lan trở nên cực kỳ ảm đạm, một chút ánh sáng lóe qua, nàng nhìn thấy cả căn phòng trống rỗng không còn một ai, cách bày trí cũng không giống.

Tiếng khóc nức nở mỏng manh từ trên giường truyền đến….

Nàng nhìn thấy chính mình, tuổi có vẻ nhỏ hơn hiện tại, mặc rất ít, áo ngủ phong phanh, bên ngoài da thịt lõa lồ đầy những dấu vết xanh tím cùng với hồng ấn…. dường như là dấu hôn ngân cùng với ngược đãi không thể tiêu trừ….

Nàng giống như đã bị xâm phạm, ánh mắt ảm đạm mất đi sức sống.

Cửa phòng gia tăng thêm một tầng cửa sắt, bị xích lại.

Nàng nhìn thấy chính mình té xuống giường, giống như phát điên, điên cuồng lôi kéo dây xích sắt, thả em ra ngoài, van cầu anh.

Van cầu anh….

Đây….

Là bốn năm trước?

Nàng bị nhốt…. trong phòng của cha mẹ?

Một bóng đen bỗng nhiên phủ xuống, tiểu Chi Nhược suy sụp tê liệt ngồi dưới đất, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, túm chặt lấy cửa, vô lực phe phẩy đầu…. Ca, đừng lại đây.

Ca?

Cảm giác sợ hãi chân thật như thế, tuyệt vọng xâm nhập vào trong cốt tủy.

Ca đem nàng bí mật giam giữ, nhốt ở trong phòng của cha mẹ, sau đó…. ba năm?

Hành Chi Nhược toàn thân đều cứng lại, đột nhiên ngay lúc đó một bàn tay chụp lên vai nàng làm cho nàng bừng tỉnh, mở mắt ra…. toàn bộ hoang tưởng đều biến mất, những hình ảnh trong đầu nổ tung ong ong chấn động.

Hành Chi Nhược thân mình hoàn toàn cứng lại, đột nhiên ngay lúc này một bàn tay chụp lên vai nàng làm cho nàng bừng tỉnh, mở mắt ra…. Toàn bộ hoang tưởng đều tan biến, đôi bích đồng của Yêu Chi phóng đại chiếu vào đồng tử của nàng, khóe miệng hắn hơn nhếch lên, giống như đang cười mà lại như không phải, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt toát lên vẻ tà nịnh cùng yêu mị, vẻ mặt của hắn rõ ràng đang nói, Chi Nhược, đang vui vẻ xem thứ gì đó sao….

Đầu của Hành Chi Nhược căng ra đau đớn, nàng có chút hoảng thần nhìn người trước mắt, muốn biết rõ hắn rốt cuộc đã làm gì chính mình, một trận đầu váng mắt hoa lại ập đến, hai bàn chân di động lại có cảm giác lâng lâng, đứng cũng không vững, trong đầu giống như nổ tung ông ông….

Bàn tay của Yêu Chi đang đặt ở đầu vai nàng kịp thời dùng sức, âm thầm đỡ lấy nàng, trên mặt hắn phá lệ xuất hiện một tia lo lắng, hắn lặng lẽ cúi người xuống, nhẹ giọng nói, “Phát ngốc cái gì, ca em đang gọi em kìa.”

Hành Chi Thiên….

Trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên bóng đen kia, cùng với sợi xích thô dày khóa lại cánh cửa vĩnh viễn không thể phá mở, giống như một cái vực không đáy cắn nuốt cả linh hồn nàng, trong lúc nhất thời nỗi sợ hãi đánh sâu vào trong tim, sau lưng tựa như bị giá rét ngấm vào cực kỳ giá buốt.

Hành Chi Thiên đưa lưng về phía nàng, đang cùng Trần thẩm nói gì đó, cũng không phát hiện sự khác thường của nàng.

Nàng chậm rãi lê từng bước tới phía sau hắn, không tình nguyện liếc Yêu Chi một cái, người ở phía sau chính là tựa vào giá sách, hứng thú nhìn hai anh em bọn họ, Hành Chi Nhược mím môi, hừ một tiếng, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của tên yêu nghiệt kia, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhìn bóng dáng của Hành Chi Thiên, sợ hãi đan hai bàn tay vào nhau vặn vẹo, tiếng ‘ca’ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Hành Chi Thiên cũng không quay đầu lại liền chuẩn xác nắm chặt tay nàng, giống như đã dự đoán trước nàng sẽ đứng phía sau hắn... ——||

Tay hắn nắm rất chặt, giống như sợ nàng né tránh, cánh tay cũng thuận thế kéo về, đem nàng thuận lý thành chương vòng tới trước ngực của hắn. Trốn cũng không kịp rồi, Hành Chi Nhược ngẩng đầu lên ngượng ngùng cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ca ca.

Hắn hé miệng nhưng không nói tiếng nào, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói, “Sắc mặt của em sao lại tái nhợt như thế, có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Rất thoải mái, chỉ có điều anh ôm em hơi chặt.”

Đôi mày xinh đẹp của Hành Chi Thiên nhíu lại, cúi đầu nhìn muội muội ở trong lòng, trong mắt hiện lên ý cười, “Hôm nay em đối xử với anh thân thiết hơn rất nhiều, nhưng càng như vậy….” Hắn hạ giọng, hơi thở ẩm ướt nong nóng phất qua vành tai của nàng, mang lại cảm giác vô cùng ngứa, “Em đối với anh càng thân mật, anh lại càng cảm thấy trong lòng em có quỷ.”

——||

Tên này tên này, trực giác cũng quá chuẩn đi.

Hành Chi Nhược ho nhẹ một tiếng, bảo trì sự im lặng trước sau như một, ngó đông ngó tây….

Trần thẩm đang đứng ở một bên ném cho nàng ánh mắt tràn ngập lo lắng, tựa hồ như muốn nói gì đó.

Hành Chi Nhược giật mình sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tràng cười khẽ.

Hành Chi Thiên ôm lấy nàng nghiêng người tựa vào bàn, một tay chặt chẽ giam cầm nàng, tay còn lại thì gõ vào mặt bàn, “Nhưng anh thật ra muốn biết chỗ này như thế nào lại bị cháy….”

Trên mặt bàn bóng loáng có một mảng màu đen bị cháy, còn rải rác vài vụn sáp đèn cầy.

“Thật rõ ràng a, nến ngã, bị ngọn nến đốt cháy.” Hành Chi Nhược mím môi, liếc xéo hắn, một bộ rõ ràng đang nói ngươi thật ngu ngốc.

Hành Chi Thiên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cảm xúc trong mắt tựa như có mà lại tựa như không, trong vô ý lại mang theo một chút cố ý liếc xuống đôi dép lông của Hành Chi Nhược, khóe miệng lơ đãng cười, nhẹ giọng nói, “Anh đã cảm thấy kỳ quái, giày của em như thế nào bị cháy sạch, nguyên lai là do nến ngã, như thế nào dập lửa? Em mang giày rồi dùng chân đạp đúng không?”

Ô….

Rất có năng lực suy một ra ba nha.

——|| Rét lạnh Hành Chi Nhược run run trong một lúc.

Bề mặt bị cháy lớn như vậy không có khả năng là do chính mình lưu lại, đêm qua nàng đã rất cẩn thận…. cánh cửa thần bí bị cạy, vết cháy ở trên bàn, bằng chứng này…. tối hôm qua sau khi nàng rời đi nhất định đã có người đến sau.

Hành Chi Nhược đột nhiên toàn thân đều không thoải mái, kẻ ẩn nấp trong bóng tối nhất định là cố ý châm ngòi ly gián cảm tình giữa hai anh em bọn họ, để Hành Chi Thiên phát hiện cửa phòng bị cạy, làm cho hắn hoài nghi nàng….

Thật sự đủ độc ác.

“Ca, từ nhỏ anh đã mời thầy về dạy cho em, nhưng chưa bao giờ dạy em cạy khóa, anh cứ khẳng định em lẻn vào phòng này, có phải rất không có căn cứ?”

Hành Chi Thiên chỉ cười không nói, ôm nàng càng chặt, thanh âm rất nhẹ, “Kỳ thật gian phòng này cũng không có gì quý giá, chỉ có điều trước kia em không thích nó lắm, cho nên từ sau khi em mất trí nhớ, anh liền khóa nó lại, sợ em ngẫu nhiên nhìn đến, dẫn đến thương tâm bệnh lại tái phát.”

Không thích….

Đúng vậy, cực kỳ không thích.

Nếu cánh cửa sắt cùng với dây xích là thật, vậy những hoang tưởng kia là có thật, bất luận là ai cũng không thích bị giam cầm trong căn phòng của chính mình.

Hành Chi Nhược giãy giụa muốn cách hắn xa một chút, độ ấm từ lòng bàn tay của hắn ngấm vào lưng nàng nóng rực, tuy cách một lớp vải áo nhưng vẫn khiến cho nàng có cảm giác như một chiếc bàn ủi đang dán vào da thịt nàng, nóng rực như thế, thít chặt như thế, sự phản kháng của nàng cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể.

“Chi Nhược, chúng ta đính hôn đi.”

Hành Chi Nhược mãnh liệt hớp một ngụm khí, ngẩng đầu lên vẻ mặt thất kinh nhìn hắn, ánh mắt giống như ngày tận thế đã đến.

Hành Chi Thiên bật cười, trên tay hơi dùng sức, véo nàng bên hông tê rần, hắn tức giận nói, “Đính hôn với anh khiến cho em khó xử như vậy? Quên rồi sao, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em.”

——|| Chỉ sợ đây mới chính là mục đích thật sự của hắn, lúc trước làm ra chuyện đó, chính là bước đệm cho hôm nay…. Chịu trách nhiệm, ước gì người nào đó không cần chịu trách nhiệm thì quá tốt.

Đương nhiên những lời này chỉ có thể giữ lại oán thầm, không dám nói ra khỏi miệng.

Hành Chi Nhược ngượng ngập cười, túm lấy vạt áo hắn, lắc nhẹ, “Ca, anh không cần chịu trách nhiệm với em, em đã muốn tốt lắm rồi, em cũng không còn là Hành Chi Nhược yếu ớt chỉ chút chuyện cũng chịu không nổi trước kia, anh không cần vì một đêm mà đối với em chịu trách nhiệm, thật đó.”

Hành Chi Thiên nhìn vạt áo bị nàng túm nhăn, vẻ mặt hiện lên chút bi thương, có chút tự giễu nói, “Em đây là đang uyển chuyển cự tuyệt sao.”

“Ca, em vẫn còn nhỏ, phòng của cha mẹ không biết có phải bị trộm hay không, anh không quan tâm, lại đột nhiên đề cập chuyện này với em.”

Hành Chi Thiên dường như phát cáu, nắm chặt tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng, gằn từng tiếng nói, “Anh mỗi ngày mỗi đêm đều lo sợ hãi hùng, sợ em đột nhiên nhớ ra chuyện gì, sợ em rời khỏi anh, phòng cha mẹ bị cạy anh cũng không sợ bị mất này nọ mà là sợ em lại tìm được cơ hội rời xa anh, lại đối xử với anh như người xa lạ, cùng với như vậy, anh nghĩ thông rồi, tuy rằng em còn chưa đến tuổi kết hôn nhưng chúng ta có thể đính hôn, anh muốn làm cho em vĩnh viễn ở cùng anh, Chi Nhược, chuyện này không liên quan đến vấn đề trách nhiệm hay không trách nhiệm, anh yêu em.”

Yêu mà như thế thương tổn.

“Ca….” Hành Chi Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt ưu thương nhìn người trước mắt, bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt hắn, dịu dàng nói, “Sợ em rời đi, anh sợ em nhớ ra điều gì.”

Có liên quan đến chuyện giam lỏng….

Dùng danh nghĩa yêu để thương tổn muội muội tuổi nhỏ khờ dại vô tri sao.

Nếu đây chính là tình yêu mà hắn luôn miệng nói, như vậy cũng quá cố chấp, quá tàn nhẫn.

Hành Chi Thiên ngoảnh mặt đi, có chút không được tự nhiên, trong mắt tựa như đang ẩn nhẫn gì đó, cuối cùng hắn cũng không nói gì. Di động trong áo vest của hắn rung lên, hắn nhíu mày không kiên nhẫn tiếp điện thoại, cánh tay vẫn như trước bám riết không tha ôm lấy nàng, bá đạo không nói đạo lý.

Âm thanh truyền ra từ di động rất lớn, ồn ào, mơ hồ nghe được ba chữ “Kỳ tập đoàn”, vẻ mặt của Hành Chi Thiên hơi biến đổi, Hành Chi Nhược nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, di động cúp, “Chi Nhược, công ty có việc, chuyện chúng ta về sau lại nói tiếp.”

Ngài đi mạnh khỏe, tốt nhất cả đời cũng không cần nói tiếp.

Hành Chi Nhược nhìn hắn tủm tỉm cười.

“Thiếu gia, vậy căn phòng này….” Trần thẩm do dự, ngó xung quanh.

“Bà kiểm kê sửa sang lại một chút, nếu không mất vật gì quý giá cũng không cần báo cảnh sát, đổi lại cái khóa khác kiên cố hơn.” Hành Chi Thiên vội vàng cầm lấy áo khoác, trước khi rời đi còn liếc Yêu Chi một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.