Minh Chủ Hắc Hóa Rồi [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 12




“Chi Nhược,” Hơi thở ấm áp như gió xuân tháng ba của Hành Chi Thiên phất lên da thịt lõa lồ của nàng, chất giọng đậm chất đàn ông khêu gợi phảng phất có thể làm cho lòng người mê đắm, Hành Chi Thiên rũ mắt xuống, hàng lông mi thật dài che dấu vẻ bá đạo nhu tình cùng dục vọng khó kiềm nén, “Chi Nhược, yêu em làm cho anh rơi vào khổ ải.”

Hắn dùng hai tay ôm lấy mặt nàng, ánh mắt mê loạn, gần như điên cuồng, “Nói, em yêu anh.”

Ánh mắt của Hành Chi Nhược hốt hoảng, chậm rãi nhắm lại, nghiêng đầu không nhìn tới hắn, lệ chảy xuống thắm ướt tay hắn.

Hắn cúi xuống, hai bàn tay dùng sức ôm chặt nàng, không để ý tới nàng vì đau kịch liệt mà rên rĩ cùng vô lực giãy giụa, ở trước ngực nàng hạ tiếp một nụ hôn cực nóng, đầu lưỡi cuốn lại, hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống da thịt để lại loang lỗ dấu vết.

Không khí thật khô nóng….

Căn phòng tối đen, tràn ngập hương vị tình dục.

Thô to cực nóng, ở giữa hai đùi nàng chậm rãi rời khỏi rồi lại đâm thật sâu vào…. nhịp nhàng….

Rên rĩ, phóng thích, thoát phá thành mảnh nhỏ.

Không khí loãng ra, những hình ảnh không chịu nổi nhập nhòe, lay động giống như mặt nước bị gợn sóng…. bốn bề sóng dậy….

Cảnh tượng chà đạp vô cùng thê thảm, kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ, cùng là căn phòng đó, chỉ có điều lúc này là hình ảnh Hành Chi Nhược mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, tựa như một u linh, chân trần đạp xuống mặt sàn rải đầy những mảnh vỡ thủy tinh.

Ra ngoài, ra ngoài….

Ta muốn ra ngoài, làm ơn thả ta ra ngoài.

Ánh mắt của tiểu Chi Nhược quét qua bức họa của cha mẹ treo trên tường…. Khát vọng nhìn về phía cửa, cánh cửa bị quấn chặt bằng rất nhiều vòng khóa sắt lạnh lẽo tựa như đang quấn chặt lấy trái tim cuồng loạn của nàng, một giọng nói không ngừng ở dưới đáy lòng gào thét…. nhưng đáp trả chỉ là sự bất lực.

Cửa mở, người hầu đưa cơm vào, trên khay thức ăn bằng bạc vẫn là món bánh donut vàng óng, xốp giòn.

Tiểu Chi Nhược vung tay quăng đổ món bánh ngọt mà nàng từng yêu thích nhất, giãy giụa chạy ra khỏi phòng….

Nhưng nàng có thể chạy đi nơi nào,

Tòa thành này vĩnh viễn là một chốn khôn cùng tối tăm, hắc ám, là cơn ác mộng vĩnh viễn không thể đào thoát.

Một cơn đau đầu dữ dội, kịch liệt kéo tới, nàng té xỉu….

Nửa tỉnh nửa mê, nàng mơ hồ cảm giác được mình bị ai đó ôm lấy, “Không ngoan, em như thế nào lại có thể không ngoan, anh yêu em như thế…. tại sao em lại cam lòng rời bỏ anh.”

Thanh âm của hắn tràn ngập cảm tính, lại giống như ác ma kéo nàng tiến nhập vào địa ngục sâu thẳm, “Đừng tưởng rằng hôn mê, không tỉnh là có thể dùng tuyệt thực để làm cho anh đau lòng.”

Có thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua môi nàng, cạy miệng nàng ra, hắn cẩn thận đút vào miệng nàng một miếng bánh donut, động tác vô cùng ôn nhu, thanh âm rất nhẹ nhàng hòa ái, “Ăn đi….”

“Phải nhớ thật kỹ, anh vĩnh viễn yêu em.”

Ác mộng….

Đừng, đừng ép ta nữa.

Ngón tay của Hành Chi Nhược túm chặt lấy lớp vải đệm, cơn đau đớn từ đầu ngón tay truyền thẳng đến trái tim, giống như cực lực muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt lại không cách nào mở ra được, bên tai văng vẳng giọng nói yêu dã lại cực độ mê hoặc của ai đó, “Bảo bối, ai làm cho em thống khổ như vậy…. Hãy nhớ thật kỹ những đau đớn, thống khổ, tù ngục này. Hành Chi Thiên…. hắn rốt cuộc vào không được trái tim của em.”

Đây là….

Giọng nói của Yêu Chi?!

Hành Chi Nhược bỗng nhiên mở mắt, trước mắt một mảnh mông lung, hoảng hốt trong chốc lát, vách tường màu trắng, bé gấu đáng yêu, khung cảnh quen thuộc, đây chính là phòng của mình, nàng đỡ lấy đầu, chua sót nở nụ cười, vừa rồi chính mình đang nằm mộng.

Nhưng đó thật sự là một giấc mộng sao….

Trí nhớ toàn bộ khôi phục, nàng cũng không rõ đây là chuyện xấu hay chuyện tốt.

Đột nhiên truyền đến tiếng thanh âm của thủy tinh bị vỡ…. cực kỳ phá hủy thần kinh.

Toàn thân nàng chấn động, chậm rãi quay đầu lại.

Hành Chi Thiên đang ngồi ở đầu giường, gần sát bên nàng.

Hắn chỉ lặng yên nhìn nàng không nói tiếng nào, bầu không khí bị kéo căng, cặp mắt tràn ngập đe dọa của Hành Chi Thiên nheo lại, “Yêu Chi?! Em vừa gọi tên Yêu Chi.”

Hành Chi Nhược không nói, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú mê người của hắn, giống như muốn nhìn thấu xem nội tâm của một con người.

“Em có biết em mê man bao nhiêu ngày, anh vẫn thức trắng đêm không ngủ không nghĩ trông chừng em, nhưng câu đầu tiên em mở miệng lại là gọi tên hắn? Em mơ thấy Yêu Chi….”

Vẻ mắt của hắn cực kỳ thất vọng, thậm chí có chút khó có thể diễn tả.

Hành Chi Nhược cúi đầu nhợt nhạt cười, không có sức sống, nụ cười nơi khóe miệng không hề có độ ấm như xưa.

Nàng giống như có như không né tránh ánh mắt của hắn, đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nói, “Ca, em đã nhớ lại hết thảy.”

Thân mình của hắn run lên, biểu cảm trên mặt trong chốc lát sụp đổ tan rã.

“Không cần nói, anh không muốn nghe.” Hắn tránh né tầm mắt của nàng, ôm lấy nàng, “Chúng ta không đề cập tới….”

Không đề cập thì có thể không nói sao….

Ánh mắt của Hành Chi Nhược thắm đẫm bi ai.

Hắn ngoảnh đầu sang bên, sườn mặt mang theo vẻ lạc lõng, cô độc cùng nỗi đau đớn khôn cùng, sự hối hận khắc sâu vào ánh mắt hắn, một kẻ khí thế oai hùng, hồn nhiên thiên thành tràn đầy khí phách lại bị những câu nói này mà ma diệt bảy, tám phần, thanh âm của hắn run rẩy mang theo khẩn cầu, “Chi Nhược, em đói bụng đúng không, anh xuống lầu mang thức ăn lên cho em.”

Trên bàn nhỏ ở đầu giường bày một tô cháo thanh đạm, tổ yến…. còn có bánh donut.

“Em vừa mới tỉnh, không thể ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, đây đều là những món ăn em thích trước đây.”

Vàng óng, xốp giòn, ngọt ngấy….

Bánh donut.

Hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, nghiêng người, dùng đũa cẩn thận gắp một khối bánh, còn chưa đưa tới miệng nàng.

Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình ảnh những chiếc bánh donut rơi vãi trên mặt đất hỗn loạn loang lỗ những vết máu cùng mảnh vỡ thủy tinh trong căn phòng tối tăm hắc ám.

Nôn….

Hành Chi Nhược úp người xuống, ngã vào cạnh giường, kịch liệt nôn mửa.

Trong nháy mắt, hai cánh tay mang theo tuyệt vọng cùng điên cuồng, ra sức ôm chặt lấy nàng, “Chúng ta đính hôn được không.”

Ánh mắt của hắn tràn ngập ủy khuất….

Đầu óc của Hành Chi Nhược mờ mịt, chỉ cắn răng, cố gắng đẩy hắn ra, cố áp chế cơn buồn nôn dâng lên trong lồng ngực, cực lực chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể.

Một luồng mắt nóng rực như muốn xuyên thủng thân thể của nàng.

Vẻ mặt hắn trở nên sáng bừng, gần như điên cuồng, khó kiềm chế hưng phấn nói, “Em không phải là có….”

Có?!

Làm sao có thể….

Lần đó đã cách đây rất lâu, không có khả năng hoài thai.

— —|| Trừ phi hắn ở trong tình trạng mà mình không biết còn chạm vào mình….

Bất quá nhìn biểu tình của hắn, tựa hồ không phải không có khả năng.

Khó trách lại làm mộng xuân.

Nếu thật sự như lời hắn nói…. Hành Chi Nhược đưa tay xoa bụng, vẻ mặt hờ hững, còn không bằng không cần.

“Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra….” Hành Chi Thiên ôm nàng, hai cánh tay siết thật chặt, lại sợ bị thương đến nàng, “Sinh bao nhiêu đứa mới tốt đây?”

Hành Chi Nhược hoàn toàn dại ra.

Trên mặt hắn vẫn tràn đầy kinh hỉ, “Chi Nhược hôm nay tròn mười tám tuổi, nếu anh có thể làm ba ba thì thật tốt quá, một đứa…. Không, hai đứa là tốt nhất.”

“Con gái ngoan ngoãn giống em, còn con trai thì giống anh…. Em nói xem có bao nhiêu tốt….”

“Sinh hai đứa là tốt nhất…. con gái thì giống em, con trai giống anh…. em nói xem thật tốt bao nhiêu.” Thanh âm của hắn bỗng dưng trở nên nhu hòa, mềm mại kéo dài, trên mặt lộ ra ba phần vui sướng cùng bảy phần yêu thương.

Đầu của Hành Chi Nhược bị hắn ôm lấy, cưỡng chế gối lên trên ngực hắn, so sánh với vẻ kích động của hắn, vẻ mặt của nàng lại cực kỳ mê mang.

Nàng phải làm mẹ sao….

Mới chỉ có mười tám tuổi.

Mình đã bao lâu không có tới nguyệt sự? Bất tri bất giác đã trôi qua bao nhiêu ngày nàng cũng không biết.

Giương mắt lên nhìn vẻ mặt sủng nịnh mang theo hạnh phúc của Hành Chi Thiên, tay nàng siết chặt lấy lớp drap trải giường…. Chỉ nghĩ đến sắp sinh hạ con của hắn, da đầu của Chi Nhược liền cảm thấy tê dại.

Hành Chi Thiên cảm nhận được sự khác thường của nàng, cúi đầu hỏi, “Em rất lạnh sao? Hôn mê nhiều ngày mới tỉnh lại, đừng để bị cảm. Mau khoác thêm áo vào….”

Nàng xoay mặt đi, không được tự nhiên né tránh, cự tuyệt sự quan tâm của Hành Chi Thiên.

Áo khoác vẫn là bị hắn phủ lên người.

Bàn tay của Hành Chi Thiên từ vai của nàng, trượt dọc theo chiếc cổ trơn bóng lướt qua vành tai, hai má, hắn ghé đầu sát lại, vô cùng thân thiết cọ cọ vào Chi Nhược, biểu tình ôn nhu mang theo yêu thương say đắm, đôi mắt của hắn trầm xuống, dẫn theo vẻ hung tợn, bá đạo, “Không được phép có ý đồ gây hại đến tiểu bảo bối, em phải sinh nó ra….”

Thân mình của Hành Chi Nhược run lên.

Khóe môi nhếch lên lạnh nhạt cười, đôi mắt tràn ngập lãnh ý không hề có ngày xưa độ ấm, “Em….”

Hành Chi Thiên đang ngồi ở mép giường, đứng dậy, ra hiệu bảo nàng đợi một lát, móc di động từ trong túi ra, đi đến bên cửa sổ tiếp điện thoại.

Dáng người của hắn cao và mảnh khảnh, cực kỳ xinh đẹp.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, rải từng chùm tia nắng ấm áp lên trên người hắn, càng làm nổi bật thêm khí chất nho nhã, làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ cao quý không thể chạm tới.

Giờ phút này, hắn nhìn giống như một thân sĩ, gia thế hiển hách, đối với Chi Nhược tuy rằng dung túng lại yêu đến điên cuồng, nhưng cố tình một kẻ cố chấp đối với tình yêu, liều chết cũng phải yêu như hắn, ngôn hành cử chỉ lại luôn biểu hiện như một thân sĩ nho nhã, lễ độ.

Hành Chi Nhược cúi mặt xuống, xoa xoa cổ tay, bên trên vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ bừng khi nãy bị hắn nắm.

Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, thân hình đứng lặng yên bên cửa sổ, cầm điện thoại, quay đầu lại hướng nàng mỉm cười, nụ cười thật ấm áp, cực kỳ ôn nhu, ánh mặt trời bên ngoài thiếp lên người hắn một quầng sáng chói mắt….

Hành Chi Nhược nằm yên trên giường, lấy tay che mắt, luồng sáng màu vàng sặc sỡ đâm vào mắt nàng đau nhói…. kéo theo ngực của nàng cũng dâng lên từng trận chua sót, khổ sở.

Những ngày tháng sau này phải làm sao bây giờ….

Trong ngực lại dâng lên một cỗ phiên giang hải đảo buồn nôn, phải khó khăn lắm nàng mới có thể áp chế nó, miễn cưỡng nằm ở trên giường dõi mắt theo Hành Chi Thiên, nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, khớp ngón tay cầm điện thoại cũng trở nên tái nhợt.

“Cái gì?! Hợp đồng của công ty không ký thành? Khách hàng bị Kỳ tập đoàn đoạt đi?”

Kỳ tập đoàn….

Chẳng lẽ là Kỳ Tú Minh?

Hành Chi Nhược giật mình, nhịn không được ngồi thẳng dậy.

Hành Chi Thiên liếc thấy động tĩnh, mày hơi cau lại, bước tới một tay tiếp điện thoại, một tay cầm lấy cái gối mềm cẩn thận giúp Chi Nhược gối lưng.

“Mấy ngàn vạn tờ danh sách bị đánh mất còn chưa tính, hôm nay tôi không muốn thảo luận công việc, tôi muốn cùng em gái trải qua sinh nhật.”

Điện thoại bị hắn dứt khoát cắt đứt.

Hành Chi Nhược trợn mắt há hốc mồm….

Còn muốn nghe tiếp a, người này…. động tác cũng quá mức lưu loát đi.

Danh tiếng quả nhiên đúng như trong thương giới đồn đại mạnh mẽ vang dội.

— —||

Bất quá, nói…. Kỳ Tú Minh rốt cuộc định làm gì, dám trắng trợn chẳng kiên dè gì cướp lấy mối làm ăn từ trên tay của Hành Chi Thiên, hắn không sợ bị Chi Thiên trả thù sao.

Hoặc là hắn nắm được trong tay tin tức xác thực gì đó, cho nên mới không kiêng nể gì, làm mạnh tay?

“Như vậy không sao chứ?” Sự tò mò cuối cùng cũng chiến thắng tâm lý bài xích, Chi Nhược chạm nhẹ vào tay của Hành Chi Thiên hỏi, “Công ty có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Em là tất cả của anh, tiền không có còn có thể kiếm.” Tay hắn lướt nhẹ qua tóc của Hành Chi Nhược, động tác như là đang an ủi, “Không có em anh chính là hai bàn tay trắng, trái tim cũng bị bóp nghẹt không thể hít thở, nhất định sẽ chết.” (Cesia:)

Ghé môi hôn lên mắt nàng.

“Thức ăn bị lạnh rồi, anh mang đi cho người ta hâm nóng lại.”

Hành Chi Nhược nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn theo khuôn mặt anh tuấn, khắc sâu vẻ bá đạo khí phách của hắn, có chút hốt hoảng.

Cửa bị khép lại.

Hành Chi Thiên bưng theo khay đồ ăn, chậm rãi ra khỏi phòng, nhưng cũng mang theo toàn bộ suy nghĩ của Hành Chi Nhược.

Tay nàng bất giác vuốt ve bụng, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể truyền vào lòng bàn tay khiến cho trái tim của nàng không hiểu sao cũng đi theo đập dồn dập, nơi này thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé đang hình thành sao….

Một bàn tay đột ngột xuất hiện nắm lấy tay nàng, rất chặt, xúc cảm lạnh lẽo từ bàn tay nọ truyền đến làm cho lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, bàn tay kia dường như cố tình gia tăng sức ép, ở trên bụng nàng dùng sức ấn xuống.

Không….

Nàng theo tiềm thức cả kinh, đẩy tay hắn ra.

Đôi mắt của Hành Chi Nhược thất kinh chống lại một đôi bích mâu không có hảo ý.

Một khuôn mặt đầy yêu dã đang phóng đại ở trước mặt nàng, khóe miệng cong lên, ánh mắt câu hồn người có chút giống như vô ý liếc về phía bụng của nàng, “Sờ cái gì…. vừa tỉnh dậy liền đóng cửa cùng với Hành Chi Thiên ở trong phòng bí mật thầm thì, đừng quên, hắn đối với em không được tốt cho lắm.”

Đúng vậy….

Nhưng, Yêu Chi ngươi cũng chẳng khá hơn nơi nào.

Hai người hợp lại cùng một chỗ, kẻ tám lạng người nửa cân.

Hành Chi Nhược mấp máy môi, muốn nói gì đó…. Nhưng cuối cùng vẫn là buông tha, thần sắc thản nhiên lãnh đạm nhìn hắn.

Hắn nhưng lại thật rất có tự giác, cố ý chọn từ nói, “Em muốn hỏi ta, tại sao vẫn còn ở trong tòa thành không bị Hành Chi Thiên đuổi đi có đúng không….”

Trầm mặc tiếp tục trầm mặc.

“Ta còn muốn xem một chút em cùng với Bạch Lạc Hề như thế nào tu thành chánh quả, làm thế nào bỏ được rời đi….”

Hắn từ từ khom xuống, vén tóc nàng lên, vô cùng thân mật vuốt ve, khóe miệng cười phá lệ mị hoặc lòng người, “Em có biết em mê man bao nhiêu ngày, mấy tên bác sĩ lang băm kia đều chẳng làm gì được, ta thân là bác sĩ tâm lý hàng đầu thế giới đương nhiên là bị bắt buộc miễn cưỡng lưu lại, hôm nay em tròn mười tám tuổi…. Ta tỉn tưởng em nhất định sẽ tỉnh lại, bởi vì em không có khả năng bỏ lỡ trò hay sắp diễn ra.”

Mệt hắn trí nhớ còn tốt như vậy….

Nhớ tới phần di chúc mà Bác Câm trước đây có đề cập với nàng, vậy thì thế nào….

Dù sao nàng cũng không phải người của Hành gia, đơn giản chắc là lão nhân gia quy định cổ phần mà con dâu của Hành thị thừa kế đi, nàng không thương cũng không tiếc.

Huống chi…. nàng còn không có cùng Hành Chi Thiên kết hôn đâu.

Hành Chi Nhược hừ một tiếng, đem lời nói châm ngòi trào phúng của Yêu Chi theo tai này lọt qua tai kia, hết thảy mọi gút mắc còn không có kết thúc, trong chuyện dùng danh nghĩa yêu để thôi miên cùng giam cầm, nếu nói Hành Chi Thiên là chủ mưu thì Yêu Chi cũng là đồng lõa.

Người ta là đưa than sưởi ấm trong ngày truyết rơi….

Còn hắn ngay ngày đại tuyết thế nhưng lại còn tống cho người ta sương giá, hơn nữa thường thường vào mùa hè nóng bức, xăn tay áo đẩy cho người ta một chậu than còn bỏ thêm củi lửa.

Tính chiếm hữu của bọn họ so với yêu quá mức mãnh liệt.

Chỉ có, Bạch Lạc Hề vẫn giống như một tờ giấy trắng, thuần khiết như thế, chỉ một câu, đúng là đúng mà sai là sai, không khiến cho người ta cảm thấy áp bách, cũng sẽ không nhân lúc người ta xoay lưng mà thọc cho người ta một đao.

Nói nàng yêu nhất là Bạch Lạc Hề….

Còn không bằng nói cách yêu của hắn khiến người ta cảm thấy an tâm, không yêu cầu hồi báo, chỉ là thật tâm đối xử tốt với ngươi, tâm cũng đi theo trở nên an ổn thư thái.

Bàn tay lạnh lẽo của Yêu Chi lại đặt lên bụng của nàng vuốt ve, tay còn lại thì nắm chặt lấy cằm nàng, hai mắt nheo lại nhìn xéo từ trên xuống, đem vẻ bồn chồn bất an của nàng thu hết vào trong mắt, nhan sắc trong đôi bích mâu trở nên quay cuồng thâm trầm, tràn ngập giận dữ, “Em nói thử xem…. trong đầu em rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?”

Hành Chi Nhược liếc về phía tay hắn đang đặt trên bụng nàng, có chút vô lực.

Nghĩ tay của ngươi luôn đặt ở vị trí mẫn cảm đó, có phải có ý định mưu sát nhân mạng không.

Hành Chi Nhược mím môi, rõ ràng đối với cách cư xử thái quá của hắn không thèm để ý tới.

“Ta mới nãy ở ngoài cửa nghe được một chút chuyện, em ói mửa cảm thấy không thoải mái sao?” Bàn tay của hắn đặt ở bụng nàng bất lưu dấu vết ấn xuống một chút.

Hành Chi Nhược lập tức kinh hoảng.

Nàng không nghĩ muốn đứa nhỏ….

Nàng không nghĩ sinh ra con của nàng cùng Hành Chi Thiên.

Nhưng khi bàn tay của Yêu Chi ấn xuống, từ sâu trong đáy lòng nàng bất giác dâng trào một cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có, trước khoan nghĩ tới động cơ của hắn là gì, nhưng nàng không nghĩ một tiểu sinh mệnh bị hắn hủy diệt.

Nếu….

Nàng thật sự đã hoài thai.

Hành Chi Nhược vươn tay bắt lấy bàn tay không có hảo ý tự tiện đặt trên bụng nàng, cau chặt đôi mày thanh tú, khó chịu híp mặt lại, túm lấy ống tay áo của hắn kéo hắn sát lại gần, vô lực tựa vào ngực hắn, cả người run run, lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn, mùi trúc hương tao nhã, tươi mát thản nhiên toát ra từ người hắn chui vào mũi, áp chế cơn buồn nôn đang dâng lên trong ngực, nhưng nàng vẫn không cam tâm, lôi kéo vạt áo của hắn, toàn tâm toàn ý…. ói ra.

Nhìn vạt áo rườm rà hoa lệ dính đầy vết bẩn cùng với mùi chua thối, tâm tình của nàng trở nên vô cùng tốt, đẩy ra hắn đang kinh ngạc nhìn nàng.

Ai ngờ vẻ mặt của Yêu Chi lại không hề mang thù, kéo nàng ôm trở lại trong lòng, ôm thật chặt, xúc động nói, “Đây là hậu di chứng sao, không cần nghĩ tới quá khứ khiến em buồn nôn, Hành Chi Thiên nhất định nghĩ là em mang thai. Bảo bối…. quên hết đi, ta sẽ không lại thôi miên em, ta sai lầm rồi.”

Hành Chi Nhược run lên, luống cuống tay chân che mũi, muốn thoát ra khỏi ôm ấp của hắn.

Hắn lại cố tình không để ý tới ô uế ở trên người, lại gắt gao ôm nàng thật chặt, khí lực rất lớn…. không cho nàng giãy.

— —|| người này nhất định là cố ý. (Cesia: bạn yêu nghiệt này trả thù cũng quá ư nham hiểm đi)

Khuôn mặt của Hành Chi Nhược bởi vì bị hắn cưỡng ép ôm mà chà xát vào bào phục, bẩn thỉu mang theo mùi vị tanh tưởi, ẩm ướt.

Nàng sắp hôn mê.

Bị ghê tởm muốn chết, ta nhổ ta nhổ ta nhổ, đồ yêu nghiệt.

Dưới lầu bỗng dưng vang lên tiếng ầm ĩ chói tai, đánh văng hai kẻ đang trình diễn màn “ôm nhau” ra.

Xảy ra chuyện gì….

Hành Chi Nhược lập tức cảm cảm thấy hoang mang, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, mí mắt chưa bao giờ giật lợi hại như vậy.

Nàng liếc nhìn Yêu Chi.

Đôi bích đồng của Yêu Chi đột nhiên híp lại, tia sáng hưng phấn khó ức chế lóe sáng trong mắt hắn, nỗi bất an trước nay chưa bao giờ có trào dâng trong lòng nàng càng lúc càng trầm trọng.

Ngày này rốt cuộc đã đến.

“Bảo bối, có dám cùng ta đi xuống lầu xem không? Trò hay sắp mở màn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.