Minh Châu Ám Đầu

Chương 20: BOSS uy vũ . .




"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm từ khi vào chỗ, kỷ cương phép tắc, dùng người đúng đắn, mặc dù không thể tốt toàn bộ, cũng không cách xa. Tổ tiên để lại cơ nghiệp, liên quan nặng nề, người thừa kế, không thể trống lâu ——" thanh âm lành lạnh bình tĩnh xuyên thấu qua tầng tầng trở ngại, truyền vào trong lỗ tai mỗi người thật rõ ràng, mọi người lẳng lặng quỳ trên mặt đất, trầm ngâm yên lặng nghe, "Con trai thứ tám Huyền Phong của trẫm, dp Lăng phi sinh. Năm nay sáu tuổi, cực kỳ thông minh, thừa hưởng tổt tông, lập làm Hoàng Thái Tử, tuân theo quy chế pháp luật, sau hai bảy ngày lên ngôi hoàng đế. Đặc mệnh nội đại thần Sở Trung Lâm, Trần Vân Thiên, Tiêu Dật, Mộ Thịnh Phong làm phụ thần, các trọng thần cũ, trẫm lấy tim gan ký thác, hết lòng phò tá, bảo vệ chủ tử, giúp việc chính vụ, thông báo trong ngoài, để mọi người biết. Khâm thử!"

"Ùng ùng ——" thanh âm điếc tai nhức óc vang lên lần nữa, giống như là hơi thở đè nén lây rốt cuộc bộc phát ra trong nháy mắt, vang dội cả trời mây.

Ngoài thư phòng, lại yên tĩnh đáng chết, tất cả mọi người cúi thấp đầu, mưa bụi bay tới trên mặt của bọn họ, không người nào dám lau.

"Thần —— cẩn tuân thánh dụ, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Là thanh âm của Hữu Tướng Mộ Thịnh Phong, cho dù xen lẫn trong tiếng sấm vẫn tỉnh táo và bình tĩnh.

"Bọn thần cẩn tuân thánh dụ, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."

Người quỳ gối bên cạnh Mộ Thịnh Phong cũng lên tiếng phụ họa.

Ánh mắt lành lạnh bình tĩnh củaTiểu Thất nhìn Mộ Thịnh Phong thản nhiên tự nhiên, hơi ngoài ý muốn, nàng chưa bao giờ nghĩ đến Mộ Thịnh Phong là người đầu tiên đứng ra.

"Thần muốn hỏi vương phi, hoàng thượng trừ khẩu dụ ra, có chiếu thư không?" Là thanh âm của Tả Tướng Sở Trung Lâm.

"Không có!" Tiểu Thất lạnh nhạt nói.

"Vậy ——"

"Sở tướng! Bàn Long lệnh này đại biểu cái gì, chẳng lẽ Sở tướng quên?" Trong thanh âm hơi đề cao có uy nghiêm không thể bỏ qua.

"Thần ——" Sở Trung Lâm đang nói đột nhiên nghe tiếng bước chân trầm ổn thì dừng lại, ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn Tiểu Thất một cái.

"Thống lĩnh Kinh Cơ vệ - Chương Uy Đặc phụng hoàng mệnh dẫn dắt 5000 tinh binh thủ vệ hoàng cung." Thanh âm uy nghiêm trầm ổn không có chút do dự và kinh hoảng.

Ánh mắt Tiểu Thất nhẹ nhàng đảo qua, xẹt qua từng người: "Các vị đại nhân, khí trời rất lạnh, sớm lĩnh mệnh cũng sớm về nhà tận hưởng vui thú."

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy trên mặt tất cả quan viên quỳ phía sau đều lộ ra khiếp sợ khó có thể tin, mặt căng thẳng cũng trở nên trắng bệch.

Ánh mắt Tiểu Thất quét qua yên lặng nhìn về phía Tiêu Dật. Hắn cũng không có tránh né thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt nàng, chợt khóe miệng nở một nụ cười phức tạp, làm như giễu cợt, vừa tựa như tán thưởng, lại hắng giọng nói: "Thần tuân chỉ!" Lời nói ngắn gọn có lực, lại thấm vào lòng người. Lời này vừa nói ra, gần một nửa quan viên đều rối rít tiếp chỉ.

"Tốt! Tốt! Không ngờ Kỳ quốc còn lại một công chúa như ngươi," Trần Vân Thiên đột nhiên lên tiếng nói, "Thật không hổ là —— hôm nay một nhóm người chúng ta cư nhiên thua bởi một nha đầu như ngươi! Nếu như thế, thần tuân chỉ!"

"Bọn thần tuân chỉ!"

Giờ phút này, dù là Sở tướng lẽ thẳng khí hùng vừa rồi cũng thả tay xuống.

"Nương nương! Nương nương!" Là tiếng bước chân vội vàng của một cung nữ, trên mặt vẫn hiện ra vui mừng.

Lăng phi có vẻ hơi mỏi mệt ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc cung nữ xông vào, mắng: "Hô to gọi nhỏ làm gì, hoàng thượng —— vừa mới hoăng."

"Nương nương" cung nữ cuống quít quỳ gối trên đất, lắp bắp nói, "Mới vừa có —— có thánh chỉ truyền đến —— nói —— nói tiên đế hạ chỉ —— Bát hoàng tử đăng cơ làm đế."

"Cái gì!" Sắc mặt Lăng phi trong nháy mắt trở nên không có chút huyết sắc nào, "Cho Phong nhi lên ngôi?"

"Dạ —— Dạ!" Cung nữ nghe được thanh âm sắc lạnh của Lăng phi thì sợ cúi thấp đầu xuống.

"Tại sao có thể như vậy! Làm sao lại như vậy?" Lăng phi tự lẩm bẩm, trong thanh âm tràn đầy kinh hoảng, "Lục Nhi, mau! Ngươi mau ra cung một chuyến, gọi phụ thân ta!" Nàng làm như tỉnh ngộ, vội vàng phân phó.

"Nương nương ——" Lục Nhi khó hiểu nhìn Lăng phi, "Nô tỳ ——"

"Còn không mau đi!" Lăng phi hung dữ nói.

Lúc này Lục Nhi mới tựa như hiểu ra cái gì, vội vàng đi ra ngoài.

Đêm, rốt cuộc hoàn toàn an tĩnh lại, mưa rào có sấm chớp suốt hai canh giờ dần dần ngừng nghỉ, mưa bụi càng ngày càng nhỏ thỉnh thoảng rơi vào trên xà nhà, phát ra tiếng tí tách nhẹ nhàng, và tiếng kêu vang nho nhỏ của con trùng, càng có vẻ im ắng yên tĩnh.

Trong Tử Nhiễm cung, ánh nến yếu ớt chiếu sáng tẩm cung mờ tối, Tiểu Thất ôm đầu gối ngồi ở trên giường, cằm đặt trên đầu gối, mắt yên lặng nhìn về phía trước, khẽ chớp cặp mắt, ánh nến bập bùng chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, hơi có vẻ tái nhợt.

Dưới ánh sáng mơ hồ, có một bóng đen nhanh chóng thoáng qua.

Ám Ảnh vẫn canh giữ ở cửa tẩm cung nhanh chóng chớp động thân thể, tay vươn ra đẩy cửa lại bị một đôi tay mảnh khảnh cản lại. Ám Ảnh không nhìn người, trực giác bóp nhẹ cổ tay đưa tới, tiếng hô nhẹ nhàng vang lên, mới chọc cho hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn: "Là ngươi! Vì sao ngăn cản ta?" Trong thanh âm có chút gấp gáp và lo lắng.

"Chớ vào! Công chúa không có việc gì." Bích Ngô nhẹ nhàng nói.

"Vì sao?" Ám Ảnh buông lỏng tay, lại vẫn muốn đi đẩy cánh cửa kia.

Bích Ngô lại vội vàng dùng thân thể chặn cửa, kiên định nói: "Ngươi không tin ta? Ta là thị nữ cận thân của công chúa, tự nhiên sẽ không hại công chúa."

"Ai ta cũng không tin! Ta chỉ tin chính ta! Ngươi tránh ra!" Hắn lạnh lùng nói.

"Ngươi ——" Bích Ngô tức giận, vừa định mở miệng, bên trong cửa truyền đến thanh âm nhàn nhạt.

"Các ngươi không cần vào!"

Lúc này Bích Ngô mới ngừng nói, ngẩng đầu liếc Ám Ảnh một cái, lại thấy trong mắt của Ám Ảnh nhanh chóng thoáng qua ảo não, tay bên người dần dần nắm thành quyền.

Dưới ánh nến ảm đạm, bóng dáng màu đen bị kéo thật dài, lại vẫn ó thể rõ ràng cảm thấy trên người hắn tản mát ra xu thế mãnh liệt bức người.

"Ngươi đã đến rồi!" Tiểu Thất chợt ra tiếng, nhẹ nhàng nói với bóng người phía trước, thân hình lại không thay đổi chút nào.

"Ninh Tiểu Thất! Ta có nên tức giận hay không!" Người phía sau phát ra tiếng rống giận dữ.

"Ừ! Chàng nên tức giận!" Tiểu Thất vẫn không xoay người, đầu lại chôn sâu ở trong khuỷu tay, trong thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm.

Hắn rốt cuộc không đành lòng, bước nhanh tiến lên, lôi cả người nàng vào trong ngực, ôm chặt hông của nàng, giọng căm hận, nói: "Nàng có biết hay không ta ở trong mưa đợi nàng hai canh giờ, ta vẫn không dám đi khỏi, sợ nàng không tìm được ta, hàn độc của nàng lại ——" hắn làm như bất đắc dĩ gầm nhẹ, "Nàng rốt cuộc có biết hay không!?"

Thân thể vốn nhỏ nhắn của Tiểu Thất cơ hồ bị hắn ôm hết vào ngực, thật chặt, chặt đến nàng thở không nổi, nàng chỉ có thể quẩy người một cái, nhưng việc này lại khiến hắn giận dữ, hắn lại ôm nàng chặt hơn.

"Bắc —— Bắc —— Thiên Vũ" nàng chỉ có thể kéo kéo ống tay áo của hắn, mơ hồ không rõ kêu hắn một câu, lúc này hắn mới thoáng buông ra một chút, lại vẫn trầm mặt không nói tiếng nào.

Tiểu Thất nhẹ nhàng thở dài, buồn bực ở trong lòng hắn nói: "Tức giận thì tức giận đi!" Nàng dừng một chút lại nói, "Dù sao chuyện ta đồng ý với chàng đúng là được làm không rồi, chàng cứ tức giận đi!"

"Ninh Tiểu Thất!" Hắn rốt cuộc không chịu nổi giận dữ hét, nâng cằm của nàng lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Nhưng, khi tiếp xúc ánh mắt vô tội của nàng thì hắn rốt cuộc bất đắc dĩ thua trận, "Đời trước ta nhất định thiếu nàng cái gì, kiếp này mới bị nàng hành hạ như vậy."

"Tại sao?" Tiểu Thất ngoài ý muốn hỏi.

Hai chữ đơn giản, làm như ông nói gà bà nói vịt, nhưng hắn lại nghe hiểu: "Ta cũng không biết, ta cũng đã tự hỏi ta, ta cũng đã từng thử không để ý tới nàng, khi nàng trốn tránh ta, ta liền nghĩ tới như vậy cũng tốt, cho nên vào lúc đó ta không có cố ý đi tìm nàng, nhưng ——" hắn giống như đang khốn khổ, nhớ lại, nói, "Nhưng, Tiểu Thất, khi phụ hoàng nàng cho đòi ta trở về, ta biết có lẽ ta thật không thể gặp nàng nữa, khi đó ta chỉ nghĩ tới muốn gặp được nàng, Tiểu Thất, ta cũng không biết nàng đã ở sâu trong lòng ta, khi ta nhận ra được điều này, ta liền không có ý định thả nàng ra rồi. Ta cho tới bây giờ đều hiểu mình muốn gì, biết làm sao để tranh thủ. Ta chỉ biết —— nàng, ta chắc chắn muốn. Nhưng, Tiểu Thất, nàng biết nàng muốn cái gì không?"

Nhưng, Tiểu Thất, nàng biết nàng muốn cái gì không?

"Vương Gia, vương phi nàng ——" Công Tôn Cảnh Thăng nghiêng đầu len lén liếc khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Dật, lại tiếp tục nói, "Hành động lần này của vương phi thật là làm cho người ta ứng phó không kịp."

Sắc mặt Tiêu Dật hơi trầm xuống, mặt không thay đổi liếc nhìn Công Tôn Cảnh Thăng: "Nàng —— thật đúng là làm cho người ta lau mắt mà nhìn."

"Nhưng đúng là một kế sách hay, ban đầu còn tưởng rằng sau khi tiên hoàng băng hà, triều đình mặt ngoài bình tĩnh này nhất định sẽ gió nổi nước tuôn, nhưng giờ lại tạo nên cục diện không ai có thể đánh vỡ rồi." trong giọng của Công Tôn Cảnh Thăng lại có thưởng thức.

"Mọi người ngăn nhau, thật sự là bị nàng khống chế. Phụ chính đại thần có đến bốn, rõ ràng là vì kềm chế lẫn nhau, chiêu này ——" khóe miệng Tiêu Dật nở nụ cười bí ẩn, "Chiêu này không biết tiên hoàng có hài lòng hay không."

"Ý của tiên hoàng cư nhiên thật sự muốn cho Thất công chúa lên ngôi sao?" Công Tôn Cảnh Thăng hơi kinh ngạc, rồi lại sáng tỏ, "Người như vậy thật sự đúng là do tiên hoàng chọn."

"Chỉ là —— loại cục diện này sẽ không quá lâu, không biết nàng còn có chiêu gì." Tiêu Dật ý vị sâu xa nói.

"Ken két" cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, là tiếng bước chân rón rén của Bích Ngô, nhưng khi nàng nhìn thấy Tiểu Thất lẳng lặng ngồi trên giờng thì hơi sửng sốt một chút.

"Công chúa!" Bích Ngô nhẹ nhàng kêu.

"Bích Ngô!" Tiểu Thất ngẩng đầu, cặp mắt hơi mê mang yên lặng nhìn Bích Ngô.

"Công chúa ——" Bích Ngô đột nhiên cảm thấy bi thương, trong thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào.

"Thứ ta muốn thì không được, thứ ta không muốn lại không bỏ được." Tiểu Thất chợt nói thật nhỏ, lúc ấy mình đã trả lời hắn như vậy.

Như vậy, còn hắn?

"Tiểu Thất, nàng quá mức thanh tỉnh, cho nên ta không muốn làm khó dễ nàng. Ta càng không muốn khiến nàng hối hận, cho nên ta rốt cuộc muốn chính nàng làm ra lựa chọn, nhưng hôm nay ta lại hối hận, ta hối hận lúc ấy vì sao không giữ nàng lại núi Bắc Thương, ta hối hận lúc ấy vì sao không dẫn nàng đi, bởi vì ta phát hiện hiện tại thật sự không dẫn nàng đi được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.