Minh Châu Ám Đầu

Chương 10: Chuyện xưa của cô bé lọ lem. .




Phương bắc là bầu trời bao la như chiếc lều, bao trùm khắp nơi, màu sắc xanh đậm giống như biển rộng thần bí và bát ngát, làm người ta không tự chủ chìm đắm trong đó.

Giờ phút này, bầu trời trong xanh. Tiểu Thất đang nhàn nhã nằm ở trên thảo nguyên lớn. Nàng khép hờ cặp mắt, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, cảm thấy thật an tâm. Trong không khí mát mẻ xen lẫn mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ.

Trời xanh xanh, đất mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê[1]

Thảo nguyên rộng lớn, mênh mông bát ngát, tựa hồ cả trái tim cũng biến thành sâu xa yên tĩnh rồi.

Mấy ngày nay, Tiểu Thất không làm gì thì đều chạy đến thảo nguyên lớn này. Cảnh vật hùng vĩ, thường xuyên khiến nàng lưu luyến quên về. Mưa phùn phương nam mông lung ưu thương, thật khác xa sự say sưa ở đây.

Trái tim, giống như rộng mở trong sáng.

Tiểu Thất cảm thấy ánh sáng tối đi, nghiêng đầu, khẽ mở hai mắt ra, là gương mặt hơi tức giận của Bích Ngô. Nàng đứng ở bên người Tiểu Thất: "Công chúa, người lại ăn mặc phong phanh chạy ra ngoài nữa!"

Tiểu Thất chống nửa người lên, miễn cưỡng nói: "Bích Ngô, mặt trời mạnh như vậy, không có việc gì!"

Bích Ngô cau mày, giả vờ cả giận nói: "Công chúa không thể bị lạnh, công chúa không biết tự quan tâm cho sức khỏe của mình sao!"

Tiểu Thất hơi bất đắc dĩ nói: "Tốt lắm, Bích Ngô, ta biết rõ rồi, trời giá rét, ta tự nhiên sẽ trở về."

Bích Ngô lại nhíu lông mày sâu hơn, "vụt" đứng dậy: "Nô tỳ phải đi lấy y phục cho công chúa."

Tiểu Thất há mồm muốn gọi nàng lại, nhưng trong nháy mắt, bóng dáng của Bích Ngô đã sớm đi ra thật xa rồi.

Tiểu Thất biết hàn độc trên người mình cũng chưa trừ hết, cho nên Bích Ngô vẫn luôn chăm sóc nàng cẩn thận. Nhưng, nàng cảm thấy ba năm ở đây, mỗi một ngày đều giống như nhiều hơn, nàng vốn là người đã chết, có thể sống lâu thêm một ngày đã là một ân huệ rồi. Cho nên đối với sinh mạng, nàng lại càng cảm thấy thong dong và không để ý. Sinh ra sáng rỡ như hoa hè, chết đi tĩnh đẹp như lá thu, tất cả ở thế gian, nhân duyên pháp tắc, cũng chỉ là muối bỏ biển. Người rộng lượng, thì cảm thấy biết ơn sinh mạng hơn. Cho nên, rất lâu, nàng đã biết làm sao tiếp nhận sự thật, cho dù tàn khốc, thì hi vọng vẫn luôn tồn tại.

Khi Tiểu Thất ý thức được có bóng đen bên cạnh lần nữa thì nhắm mắt lại, không suy tư thêm, liền thò tay kéo lại tay người tới, nhẹ nhàng kéo. Người tới tựa hồ cũng không đề phòng, rất dễ dàng bị nàng lôi xuống. Vậy mà, trong nháy mắt, nàng đột nhiên ý thức được bàn tay này thật dầy và mạnh mẽ, không phải là tay của một cô gái. Nàng mở choàng mắt, đột nhiên bị ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào khiến nàng choáng váng trong nháy mắt, trong ánh sáng mờ mờ chỉ cảm thấy gương mặt nam tử thoáng hiện trước mắt, tuy là hình dáng mơ hồ, nhưng đường cong cương nghị tuấn lãng.

Tiểu Thất nhanh chóng chống thân thể lên, nghiêng đầu đi, trong mắt là gương mặt quen thuộc, đang cười như không cười nhìn nàng. Nàng nhíu lại đôi mày thanh tú, há mồm muốn chất vấn hắn, lại đột nhiên nghĩ đến là mình kéo hắn xuống, lời nói liền mạnh mẽ nghẹn trong cổ họng, đôi môi hé mở, lại không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ hơi bất mãn nhìn hắn.

Giữa hắn và nàng, kể từ sau chuyện mớm thuốc lần đó, quan hệ của cả hai cũng không có xuất hiện bao nhiêu biến hóa. Tính tình nàng từ trước đến giờ lành lạnh lạnh nhạt, không so đo đối với rất nhiều chuyện. Nhưng mỗi lần gặp hắn, tâm tình của nàng luôn sẽ bị hắn dễ dàng khơi lên. Cho nên sau lần đó, nàng vừa vô tình vừa cố ý ẩn núp hắn. Mà hắn cũng không cố ý xuất hiện trước mặt nàng, mấy tháng qua mỗi ngày trừ đúng lúc đưa thuốc tới cho nàng ra, bọn họ cũng ít gặp mặt. Hắn vẫn kính cẩn xưng nàng công chúa, nàng không nói một lời bưng chén uống thuốc. Giống như, lần thân mật kia chỉ là một cơn ảo giác.

Mà giờ khắc này, hắn nằm nghiêng ở đối diện nàng, một cái tay của nàng còn bị hắn nắm ở trong tay, một cái tay khác của hắn thì đang chống trên đất, cả khuôn mặt rất gần nàng, cơ hồ có thể thấy rõ ửng hồng trên mặt nàng. Tư thái của hắn ưu nhã, không có chút nhếch nhác.

Tiểu Thất có thể cảm thấy hơi thở ấm áp, ngưa ngứa của hắn thổi tới trên mặt của nàng rõ ràng. Nàng không để lại dấu vết ngửa ra sau, ý đồ thoát đi sự bao quanh của hơi thở hắn. Nhưng hắn lại không muốn thả nàng ra, thân thể hơi nghiêng tới trước, buông lỏng tay nắm tay của nàng ra, lại vén lên ít tóc rơi trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Đỏ mặt, nắng sao?" Giống như là lơ đãng hỏi thăm, cũng không kỳ vọng nàng hồi đáp, nhưng ngón tay lại xoa phần tóc trong tay, không khí mập mờ lưu động đầy trong không khí.

Trong lòng Tiểu Thất dâng lên tứcg iận, nhưng mà trên mặt lại yên tĩnh, lạnh nhạt rút tóc của mình về, tay chống trên đất thoáng dùng sức, muốn đứng dậy.

Nhưng hắn lại sớm hơn nàng một bước, cánh tay dùng sức kéo nàng về, hai người đều ngã xuống trên cỏ. Mà Tiểu Thất thì té trong ngực hắn như hắn đoán.

Một khắc kia, bốn phía an tĩnh, Tiểu Thất cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Giờ phút này nàng chợt nhớ tới khoảnh khắc mình trọng thương té trong ngực hắn, thật là an tâm, thật là ấm áp, nàng sững sờ chốc lát, mới hơi giằng co.

Mà hắn giờ khắc này, đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cánh tay đưa ra đã vững vàng quấn chặt nàng, cho nên nàng giãy giụa thế nào cũng không được. Hai người giằng co một thời gian, rốt cuộc vẫn là hắn nói chuyện: "Đừng động nữa!" Trong thanh âm đã có một chút tình dục khàn khàn.

Tiểu Thất cũng đã nhận ra sự khác thường của hắn, cuối cùng bất đắc dĩ, ngoan ngoãn để cho hắn ôm, không dám động nữa.

Mọi nơi yên tĩnh, hai người cũng không có nói chuyện, chỉ có thanh âm từ bầy dê nơi xa truyền đến, từ từ nhỏ đến không thể nghe nổi. Hắn chỉ ôm nàng, cằm đặt tại đỉnh đầu của nàng, khóe miệng giương nhẹ, giống như là nụ cười khi thực hiện được vật xấu. Đám mây lơ lửng nơi xa, tản ra rồi tụ lại, thay đổi hình dạng.

Tiểu Thất không ngờ mình ngủ mất. Nàng cho rằng mình ngồi ở trên xe buýt, vấp vấp, vô cùng không thoải mái. Cho nên khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên đang ngồi ở trên ngựa, trong nháy mắt thật không biết được mình rốt cuộc ở đâu. Cả người nàng đều núp ở trong lòng của hắn, một cái áo choàng thật dầy che kín nàng từ trên xuống dưới.

Tiểu Thất hơi giãy giụa, nam tử lập tức nhận ra, tiếng cười khẽ vang lên bên tai nàng: "Tỉnh!" Lúc hắn nói chuyện, lồng ngực phập phồng. Tiểu Thất cảm thấy khó chịu, liền hơi cách ra, khẽ gật đầu một cái, tiếp theo lại nghĩ đến cả người mình đều bị bọc trong áo choàng, sao hắn có thể không phát hiện được, lại nhẹ nhàng ừ một tiếng. Đáy lòng của hắn đột nhiên lướt qua một chút khác thường, hơi kéo kéo áo choàng của nàng. Đầu của nàng liền lộ ra. Nàng mới vừa tỉnh ngủ, gương mặt hơi hồng, có vẻ kiều mỵ của nữ nhân, không còn sự lạnh nhạt thường ngày. Đáy mắt hắn thoáng qua ánh sáng, ánh mắt nhìn nàng từ từ tĩnh mịch tựa như biển.

Tiểu Thất lại hồn nhiên không biết, nhìn chung quanh một lần, trời chiều đã dần dần chìm xuống, nên biết đã đến hoàng hôn. Nhưng, nàng phát hiện bọn họ không phải đang trên đường về, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, vừa đúng nhìn vào tròng mắt tĩnh mịch của hắn. Nàng cảm thấy quái dị, giùng giằng muốn ngồi thẳng thân thể.

Hắn rốt cuộc mở to mắt, một cái tay vững vàng vòng chắc hông của nàng, kẹp lấy bụng ngựa, ngựa liền chạy như bay ra ngoài. Nàng bất đắc dĩ ngã vào trong ngực của hắn lần nữa, bên tai là thanh âm đùa giỡn của hắn: "Ngồi vững! Dẫn ngươi đến một chỗ!"

Bọn họ đi đường núi, đường dưới chân càng ngày càng xoắn, Tiểu Thất có thể cảm thấy, con ngựa đi rất là khó khăn. Gần sau nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc tới đỉnh núi.

Khi Tiểu Thất chân chính đứng ở đỉnh núi, nàng thật chấn kinh vì cảnh tượng hùng vĩ này. Dưới chân của bọn họ là thảo nguyên lớn quanh co, nơi xa loáng thoáng vài người vội vàng dắt bầy dê, hát ca, hét lớn về nhà. Ánh nắng chiều vào, độ lên một tấm lụa mỏng vàng óng ánh cho thảo nguyên, cả thảo nguyên đắm chìm ở trong mùi thơm ngào ngạt, và hương vị âm u lại tăng thêm một phần thần bí cho thảo nguyên. Trời chiều gần trong gang tấc, giống như vừa vươn tay là sẽ sờ tới. Trời chiều ráng đỏ sặc sỡ, hay thay đổi. Ánh đỏ đầy trời, thỉnh thoảng có bầy chim bay qua. Mà giờ khắc này, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy hết cảnh tượng hùng vĩ.

"Sa mạc bùng khói trắng, Chiều tàn rơi sông giăng[2]. Quả nhiên hùng vĩ!" Tiểu Thất thở dài nói.

"ĐSa mạc bùng khói trắng, Chiều tàn rơi sông giăng." Hắn cúi đầu lặp lại, "Quả nhiên thích hợp. Ngoại giới đều nói Thất công chúa Kỳ quốc luôn trên giường bệnh, xem ra là chỉ nghe mà không thấy!" Hắn nhìn nàng, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.

"Như vậy, ngươi thì sao? Có thân phận gì mà không muốn gnười biết? Ta nghĩ ngươi cũng không phải là một người đơn giản trong Ẩn Tinh các!" Tiểu Thất thản nhiên nhìn lại hắn.

Đây là lần đầu tiên, Tiểu Thất sinh ra hứng thú với thân phận của hắn.

Hắn xoay người sang chỗ khác, đứng chắp tay. Tay chỉ chỗ cao nói: "Mỗi tộc dân ở chỗ này đều gọi người anh dũng nhất nơi này là Thương Ưng."

"Như vậy —— ngươi là Thương Ưng của bọn họ sao?"

"Uh!"

Đơn giản một chữ, lại có khí thế kiêu ngạo trên thiên hạ.

"Thương Ưng, bay lượn chín tầng trời!" Nàng thì thầm.

"Rong ruỗi bốn biển." Hắn nhàn nhạt tiếp lời.

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về hắn. Một khắc kia hắn đứng trong gió, vẻ mặt bình tĩnh, trên trán lại có khí tôn quý của đế vương. Khi đó, nàng liền tin tưởng sự tự tin khi hắn nói ra câu rong ruổi bốn biển.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Đây là một trong 2 câu thơ của bài "Sắc Lặc ca" của phương bắc đời Nam Bắc triều tả cảnh sinh hoạt của dân du mục. Bài thơ này được chép trong "Nhạc phủ quảng đề", bản dịch sưu tầm trên mạng... không rõ ai dịch.

[2]Đây là 2 câu thơ trong bài Sứ chí tái thượng của Vương Duy. Hai câu gốc là: ""Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.