Edit: Hyukie Lee
Quý Miện nhìn Lý Giai Nhi ngồi cạnh giường bệnh, đôi mắt cười đến long lanh, nhưng trong tâm lại cổ quái gàn dở, âm u khó lường. Hắn nhìn thẳng cô, gằn từng chữ: “Chuyện này đã qua, em có chừng mực.”
Em có chừng mực? Đây không phải từ tốt! Tâm Lý Giai Nhi hơi lạnh lẽo, nghĩ đến Hà Nghị đã chết, ba Hà bán gia sản đi ra nước ngoài, mẹ Hà thì không biết tung tích, mình thật sự không cần lo điều gì, lúc này mới yên tâm. Cô ta không dám nhắc đến Tiếu Gia Thụ, nhưng lại muốn một lời bảo đảm từ miệng Quý Miện, liền cụp mắt nhìn di động.
Đúng vào lúc này, chuông báo thức đã cài sẵn reo vang, Lý Giai Nhi lập tức đứng lên, lo lắng nói: “Là bệnh viện bên kia gọi tới, hẳn là mẹ em xảy ra chuyện rồi. Anh Quý, em đi nghe một chút.”
“Em đi đi.” Quý Miện hơi gật đầu, lập tức chợp mắt.
Phương Khôn thở dài nói: “Lý Giai Nhi thật khó…”
“Đừng nói nữa.” Quý Miện giơ tay cản lại.
Ngoài hành lang tĩnh lặng, nơi nào có người gọi điện? Lý Giai Nhi nắm chặt điện thoại trốn trong cầu thang, dùng sức nặn nặn đôi mắt cho đỏ lên, lại nhỏ hai giọt nhỏ mắt, làm lông mi ướt nhẹp, canh thời gian xong liền trở lại phòng bệnh.
Phương Khôn vốn đang lo lắng mẹ cô, thấy Lý Giai Nhi tựa hồ đã khóc, há miệng muốn hỏi lại bị Quý Miện lạnh giọng ngắt lời: “Giai Nhi, anh mệt, muốn ngủ một chút. Em về trước đi.”
Lý Giai Nhi đang cố gắng diễn một màn tình cảm cay đắng: “…” Kịch bản này không đúng! Cô còn chờ Quý Miện hỏi tại sao mình khóc mà, sau đó mình sẽ nói mẹ bệnh nặng cần một số tiền lớn để giải phẫu. Nếu hắn đưa ra ý định cho vay, mình liền kiên định từ chối, mấy ngày sau giả vờ kí với Cực Quang là có thể được hắn đồng tình kinh tế eo hẹp. Quý Miện xuất thân từ gia đình không đầy đủ, rất hiếu thuận với mẹ, chuyện này nhân dân cả nước đều biết.
Kế hoạch Lý Giai Nhi rất tuyệt, làm vậy vừa có thể từ chối lời mời của Daily Ent, vừa không đắc tội Quý Miện, thực sự là vẹn toàn đôi bên. Mà người gọi là “mẹ bệnh nặng” hiện tại đang nằm trong viện dưỡng lão kiếm tiền. Chỉ cần cho đủ tiền, bà ta có thể phối hợp với con gái làm ra bất cứ chuyện gì, lại như năm đó hãm hại Hà Nghị.
Nhưng hiện tại Quý Miện không thèm để ý, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đuổi người? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Giai Nhi mông lung, ngay cả mình rời khỏi bệnh viện kiểu gì cũng không biết.
Phương Khôn đăm chiêu nhìn Quý Miện: “Anh không thấy Lý Giai Nhi sắp khóc ư? Chắc chắn mẹ cổ xảy ra chuyện gì rồi.”
“Mẹ cô ta có chuyện thì liên quan gì đến tôi? Tôi là ba cô ta?” Quý Miện lạnh nhạt nói.
“Lời này không giống anh nói cho lắm.” Phương Khôn cau mày.
“Tôi yêu tài là thật, nhưng không phải ai cũng giúp. Tôi già rồi, ánh mắt kém lắm.” Quý Miện cảm khái từ tận đáy lòng.
“Sao lại nữa rồi! Mắt anh còn tốt chán! Lý Giai Nhi không chỉ ca hát tốt, diễn xuất cũng rất lợi hại, có tiềm chất bùng nổ.”
“Biến cuộc đời mình thành một vở kịch, mỗi phút mỗi giây đều diễn cho người khác xem, người như vậy diễn không lợi hại sao được? Cậu nói với Tiểu Đào một tiếng, sau này không được liên lạc với Lý Giai Nhi nữa, nếu cô ta không đồng ý thì cho cô ta nghỉ việc.”
“Anh muốn phân rõ giới hạn với Lý Giai Nhi? Không phải anh sợ Tiếu Gia Thụ chớ?” Phương Khôn vô cùng bất ngờ.
Quý Miện không để ý tới hắn, cầm điện thoại di động lên: “Chu Nam, hợp đồng giữa cậu với Lý Giai Nhi bàn bạc xong chưa? Xong rồi? Vậy cậu cứ thả trước đi, đừng nóng vội liên hệ. Cô ta đã tìm được ông chủ, Cực Quang, đúng, đã thỏa thuận rồi. Không, tôi không biết, nếu không cũng không dẫn cô ta đến cho cậu. Tôi cũng không hiểu cô ta nghĩ gì…” Nói tới đây, vẻ mặt Quý Miện hơi kì quái, dừng lại một lát mới nói: “Lần này tôi thật sự xin lỗi, để cậu không công một hồi. Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm. Được, hẹn gặp lại.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ uể oải.
Phương Khôn kinh ngạc nói: “Lý Giai Nhi không kí Daily Ent, muốn kí Cực Quang? Anh nghe được từ chỗ nào? Không nghe anh nói gì hết!”
“Đương nhiên tôi có đường của tôi.” Quý Miện xua tay: “Đưa tôi một cuốn sổ một cây viết.”
Phương Khôn vội vã lấy giấy bút từ trong túi ra, miệng liên tục cảm khái: “Sao Lý Giai Nhi lại kí Cực Quang? Sao cô ấy lại không cẩn thận như vậy!”
Cực Quang thiện ác lẫn lộn, nghiền ép nghệ sĩ, nổi danh phong khí thối nát, thậm chí còn có tin đồn nói quản lý Cực Quang thích dẫn mối mại dâm cho nghệ sĩ của họ, thậm chí còn dụ dỗ bọn họ chơi ma túy để hoàn toàn khống chế hoàn thành mục đích. Nghệ sĩ kí kết với Cực Quang đều có một điểm giống nhau – xinh đẹp, trẻ trung, một khi giá trị nhan sắc xuống cấp lập tức liền bị bỏ qua.
Nhưng đồng thời, Cực Quang cũng có ưu thế của mình. Ông chủ sau màn có lai lịch rất lớn, trong tay có rất nhiều tài nguyên đỉnh cấp, muốn nâng ai là nâng người đó. Nếu Lý Giai Nhi muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, kí với Cực Quang cũng có thể thông cảm, dù sao phí bên kia rất cao, chỉ tiếc cho một cô gái…
Phương Khôn đang âm thầm cảm khái, lại nghe Quý Miện cười lạnh một tiếng, không khỏi hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không có. Tôi cho rằng mắt mình kém, không ngờ mắt cậu còn kém hơn.” Quý Miện vừa viết vừa lắc đầu, đôi ngươi lạnh như băng.
Phương Khôn không phục nói: “Em có thể nâng anh thành ảnh đế Đại mãn quán đã đủ chứng minh ánh mắt của mình. Anh viết gì vậy? Nhìn cũng không hiểu.”
Chỉ thấy trên notebook viết hai dòng tên người, dòng thứ nhất có y tá, chị Lam, anh Trần, phía sau đánh dấu gạch chéo. Dòng thứ hai có Phương Khôn, Tu tổng, Tiếu Gia Thụ, Lý Giai Nhi,… phía sau đánh một dấu gạch bỏ. Gạch gạch đã đời xong lại bình luận, chỉ hai chữ, không “Ác cảm” thì “Hảo cảm”, cuối cùng còn viết tám chữ “Giá trị hảo cảm, giá trị ác cảm”.
Rốt cuộc là cái gì đây? Viết từng chữ thì hiểu, nhưng gom lại một đống thì không hiểu gì luôn! Phương Khôn đang không hiểu ra sao, chuẩn bị hỏi dò lại nghe Quý Miện ra lệnh: “Cậu đi chậm ra ngoài, đừng tắt điện thoại, tôi kêu cậu dừng thì dừng, sau đó nói cho tôi khoảng cách giữa chúng ta.” Vừa nói vừa bấm điện thoại gọi cho Phương Khôn.
Phương Khôn cầm điện thoại lên, bất đắc dĩ ra ngoài, trong lòng thầm nói: Chẳng lẽ đầu bị đập hư thật rồi? Vậy phải làm sao đây? Có nên mời chuyên gia khoa não nước ngoài tới khám một chút? Hắn vừa suy nghĩ lung tung vừa chậm rãi đi dọc theo hành lang, đi được một đoạn liền nghe tiếng của Quý Miện: “Dừng lại, khoảng cách giữa chúng ta là bao nhiêu.”
“Đại khái cỡ mười lăm đến hai mươi mét.”
“Được rồi, cậu có thể quay về.” Quý Miện cúp điện thoại, nghiêng tai lắng nghe chốc lát, lúc này mới viết lên cuốn sổ một hàng chữ — khoảng cách hữu hiệu từ 15 – 20m, cuối cùng nhẹ xoa xoa huyệt thái dương. Làm lúc Phương Khôn đi vào thấy hắn đang dựa vào giường bệnh, vẻ mặt có chút suy sụp.
“Anh làm sao? Lại xảy ra chuyện gì?” Phương Khôn có chút hoảng hốt.
“Cậu biết không?” Quý Miện chầm chậm mở miệng: “Tối hôm qua rõ ràng tôi là người bị thương nặng nhất, nghiêm trọng nhất, một lá sắt đâm thẳng vào trái tim, máu không ngừng chảy, thêm năm phút nữa, không, chỉ cần ba phút nữa, tôi sẽ chết. Thế nhưng hiện tại tôi vẫn còn sống, từ trên xuống dưới không một chút thương tích.”
“Chắc anh nhớ lộn rồi.” Phương Khôn ngắt lời hắn: “Đừng nghĩ nữa, đây đều là di chứng não chấn động. Còn sống mới là chuyện quan trọng, hiện tại anh nên vui mừng chứ không phải hoài nghi nhân sinh.”
“Đúng, còn sống mới quan trọng nhất.” Câu này mang đến an ủi rất lớn cho Quý Miện. Tựa hồ hắn nghĩ thông suốt chuyện gì, chầm chậm thở dài một hơi.
—
Ba ngày sau, hai người cải trang xuất viện, vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Chu Nam. Dường như bên kia rất bất đắc dĩ: “Quả nhiên Lý Giai Nhi từ chối hợp đồng của tôi, cũng không tham gia diễn phim. Người trẻ tuổi bây giờ đúng là thực tế, chỉ biết tiền tiền tiền.”
“Xin lỗi.” Ngữ khí Quý Miện mang theo hổ thẹn.
“Cậu cần gì phải xin lỗi, đó là lựa chọn của cô ta. Thôi thôi, tôi xét duyệt ứng cử viên đã, cúp đây.”
“Đừng vội cúp. Nghe nói bộ phim của cậu đang thiếu đầu tư?”
“Đừng đừng đừng, cậu tuyệt đối đừng đầu. Tôi nói thật với cậu, bộ này là Xuyên Xuyên quay, em ấy chỉ muốn chơi, mời Jess làm giám đốc nghệ thuật, diễn viên toàn mấy người kiểu tắc kè bông, phối màu khiến tôi nhìn muốn hoa cả mắt! Em ấy mời diễn viên chỉ xem mặt, không cần kĩ năng, cứ đẹp là hốt hết vào đoàn phim, những thứ khác đều mặc kệ. Tôi đã chuẩn bị tâm lý bồi thường hết rồi, không thể hố cậu.” Nói tới bạn trai nhỏ Triệu Xuyên, Chu Nam đúng là dở khóc dở cười.
Rất rõ ràng, Triệu Xuyên và Jess có thẩm mỹ quan rất ba chấm, Quý Miện nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ đầu tư, vuốt cằm nói: “Vậy tôi cầu nguyện cho cậu. Chỉ mong cậu bồi thường ít một chút.”
Chu Nam bất đắc dĩ nói: “Xuyên Xuyên vui là được, bồi hay không bồi cũng không sao. Chuyện của Lý Giai Nhi cũng không tính là gì, nếu cậu còn người tốt cứ đề cử cho tôi, hiện tại tôi đang rất thiếu người!”
Quý Miện đồng ý liên tục, sau khi cúp điện thoại không khỏi lắc đầu bật cười, nụ cười chưa tắt, lại có một cú điện thoại gọi tới, màn hình hiển thị ba chữ “Lý Giai Nhi”.
“Xin chào, anh Quý? Em, em rất xin lỗi, em đã kí với Cực Quang.” Âm thanh cô ta nghe vào rất nặng nề, tựa hồ đang lo lắng rất nhiều.
“Thật sao? Vậy chúc mừng em. Người đi hướng cao nước chảy chỗ thấp, anh có thể hiểu. Không có chuyện gì anh cúp trước đây, sau này em tự lo liệu.” Sau khi cúp điện thoại Quý Miện trực tiếp kéo người vào sổ đen.
Người đi hướng cao nước chảy chỗ thấp: Người phải có chí khí, không được đắm mình trụy lạc.
Lý Giai Nhi đang chuẩn bị diễn tiết mục “bất đắc dĩ bị ép”: “…” Cô lập tức gọi lại, nhưng bên kia đã không liên lạc được, gửi tin nhắc cũng như đá chìm biển lớn, lên SNS thì phát hiện Quý Miện đã hủy follow, những bài đã từng tán dương cô cũng bị xóa không còn một cái.
Rất nhanh liền có cư dân mạng nhận ra điều này, dồn dập comment phía dưới, bình luận hỏi có phải Lý Giai Nhi đã đắc tội bị Quý đại thần ghét bỏ hay không. Vì danh tiếng Quý Miện vô cùng tốt, lượng fans khổng lồ, trong lúc nhất thời tất cả chỉ trích đều chỉa mũi nhọn vào Lý Giai Nhi.
Lý Giai Nhi gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. Những năm nay Quý Miện ngày càng nhận ít hoạt động, càng hiếm khi lên SNS, mỗi một tin tức liên quan đến hắn đều lên top hot trend. Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, nhất định top đầu hot trend sẽ biến thành “Quý Miện thủ quan Lý Giai Nhi”, ảnh hưởng rất lớn với độ nổi tiếng của cô. Phải biết, sở dĩ lúc trước nhiều người công nhận cô đều vì Quý Miện khích lệ nhiều lần, đúng là thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà.
Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà: thành công hay bại vong đều do một người.