Minh Ám Sinh Hoa

Chương 32: Thời Thế Đã Thay Đổi




Edit: Hyukie Lee

Vì thực lực thí sinh năm nay đều rất mạnh, nên kết quả vô cùng hồi hộp. Cuối cùng sau một hồi PK, số vote của hai thí sinh đều rất ngang nhau, hầu như không phân cao thấp, nhưng cuối cùng vẫn là thí sinh bề ngoài nhu nhược có kĩ năng cao đoạt được vòng nguyệt quế. Những năm trước, sau khi có kết quả mới công bố số lượng vote vì sợ thí sinh bị đả kích, nhưng lần này lại trực tiếp công khai, vì thực lực người nào cũng quá mạnh, ai thắng đều được mọi người chúc mừng.

Quý Miện tự tay trao cúp cho đối phương, ôm chặt người trên sân khấu, nói cố gắng nỗ lực. Đôi mắt nữ thí sinh rưng rưng, gật đầu liên tiếp.

Thi đấu cứ vậy kết thúc, khán giả từ từ rời đi, nhưng hậu trường lại chất đầy người, giám khảo, thí sinh, phóng viên, ban tổ chức đều muốn ở lại tổ chức lễ chúc mừng. Tiếu Gia Thụ khó khăn xuyên qua đám người, đi đến bên tổng quán quân, muốn nói vài lời với cô nhưng liên tiếp bị người khác ngắt lời. Làm nhân vật chính đêm nay, xung quanh nữ thí sinh đều là bạn bè, người nhà, phóng viên đến chúc mừng và phỏng vấn.

Phương Khôn nghiêng người dựa vào cửa phòng trang điểm, cười nhạo: “Ta nói sao không thấy Tiếu tiểu thiếu gia, hóa ra là đi tán gái. Hình như cậu ta nhắm trúng Lý Giai Nhi rồi, cứ chen vào cạnh cô ấy. Nhìn cậu ta kìa trời ơi, chen nửa ngày cũng chưa nói được một câu.”

Tựa hồ Phương Khôn rất thích nhìn cảnh Tiếu Gia Thụ lúng túng, hận không thể vừa cắn hạt dưa vừa xem.

“Kêu cậu ta lại đây. Tình huống Lý Giai Nhi cậu cũng hiểu rõ, cô ta không đối phó được những chuyện như vậy.” Quý Miện tựa vào ghế bành chợp mắt, chuyên viên trang điểm đang cẩn thận từng li từng tí tháo trang sức giúp hắn.

“Vâng, để em kêu lại.” Phương Khôn lập tức kêu trợ lý đi, thấy đối phương xua tay từ chối, không kiên nhẫn cũng phát cáu: “Mấy đứa con nhà giàu này đúng là tẻ nhạt, cả ngày chỉ biết tán gái, không làm chính sự.”

Hắn nói như vậy cũng có nguyên do. Lúc Lý Giai Nhi vừa vào trận chung kết Phương Khôn đã coi trọng tiềm lực cô nàng, mời người đi ăn một bữa cơm, tìm hiểu một chút liền càng ưng bụng người ta. Đứa nhỏ này năm nay mới chừng hai mươi, thời cấp ba đã bỏ học, nguyên nhân là bị đám con nhà giàu trong trường bắt nạt, buộc phải thôi học đảm bảo an toàn. Nhưng như vậy vẫn chưa xong, tên con nhà giàu kia chèn ép nhiều mặt, khiến ba mẹ cô mất công việc, khiến cô phải đi làm thêm kiếm tiền, trải qua rất nhiều đau khổ.

Sau đó ba Lý Giai Nhi không chịu nổi cuộc sống như thế,  ôm tiền chạy mất, mẹ vì uất ức mà nằm bệnh viện trường kì. Cô vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ, nhưng không bị thực tế tàn khốc đập nát, trái lại cả người còn thêm nhiệt huyết, vô cùng lạc quan rộng rãi. May mà tên con nhà giàu kia di dân hết qua Australia, mấy năm này cô nàng mới sống thoải mái hơn.

Từ lần gặp mặt kia, Phương Khôn liền nói tình huống Lý Giai Nhi cho Quý Miện, Quý Miện xúc động, chỉ dẫn nhiều mặt, sau còn tự thân đề cập đến chuyện kí hợp đồng. Tuy cuối cùng vẫn không kí được, nhưng đôi bên đều có ý hướng, có thể nói Lý Giai Nhi cũng coi là nghệ sĩ của Quan Miện, đương nhiên bọn họ phải che chở.

Thấy Tiếu Gia Thụ chết sống không chịu lại đây, Phương Khôn không thể làm gì khác hơn là tự mình xuất trận.

“Cậu có hứng thú với Lý Giai Nhi?” Sau khi đóng cửa phòng hóa trang lại, Phương Khôn tựa tiếu phi tiếu mà hỏi.

“Đây là nghệ danh của cô ta? Tên thật cô ta là gì? Nhà ở đâu?” Tiếu Gia Thụ liên tiếp đặt câu hỏi.

“Cậu tra hộ khẩu đúng không?” Phương Khôn cảnh cáo: “Sau này cô ấy sẽ chính thức kí hợp đồng với Quan Miện, cậu đừng quan tâm. Muốn tán gái thì đi ra ngoài, đừng làm loạn trong công ty.”

“Tôi không làm loạn.” Tiếu Gia Thụ trăm triệu lần không ngờ tới Phương Khôn sẽ nghĩ mình như vậy, nhất thời oan ức.

“Biết vậy là tốt.” Tẩy trang xong Quý Miện đứng lên, ôn hòa nói: “Lý Giai Nhi rất có tiềm lực, anh sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy, hiện tại không muốn cô ấy phân tâm yêu đương. Cậu thích thì có thể, nhưng xin đừng quấy rầy công việc và cuộc sống cô ấy, chút yêu cầu này không phiền chứ?”

“Em có thích cô ta đâu.” Tiếu Gia Thụ có trăm miệng cũng không thể giải thích, đồng thời cũng bị buồn nôn, không khỏi hiện lên hết trên mặt.

Quý Miện thâm thúy liếc nhìn y một cái, nói tiếp: “Tuy Quan Miện dưới cờ Quan Thế, nhưng ở đây tôi là người nắm quyền 100%. Nếu cậu cảm thấy làm việc chỗ tôi không hài lòng, có thể đi qua chỗ khác.”

“Không, không có chuyện em không hài lòng.” Tiếu Gia Thụ càng không muốn nói chuyện với những người này. Y đã làm sai chuyện gì? Không phải chỉ nói vài lời thôi à? Mà còn bức ép người ta! Y cảm thấy hình như Quý Miện cũng không ôn hòa như trong tài liệu, trái lại còn có chút bá đạo duy ngã độc tôn.

Đúng vào lúc này, có người bên ngoài gõ cửa, trợ lý hé cửa một xíu, nhẹ giọng nói rằng: “Anh Khôn, là Lý Giai Nhi.”

“Cho cô ấy vào.” Phương Khôn lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Giai Nhi, phỏng vấn kết thúc rồi? Không vội chứ, đợi lát nữa theo bọn anh dùng bữa khuya, thuận tiện nói chuyện hợp đồng luôn.”

“Được ạ anh Khôn.” Lý Giai Nhi đi đến bên người Quý Miện, cười nói: “Anh Quý, cảm ơn anh vote cho em. Em nằm mơ cũng không ngờ mình lại đoạt quán quân!”

“Đây là thứ em nên được.” Quý Miện khẽ mỉm cười, khoát tay nói: “Đi thôi, đi ăn khuya. Những ngày qua em vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ. Đây là thời khắc đẹp nhất đời em, mãi mãi em cũng không quên.”  Lý Giai Nhi đi theo hai người đến bãi đậu xe, nhìn thấy Tiếu Gia Thụ cũng chen vào ghế sau, trong mắt lộ ra hiếu kì, lại không tiện dò hỏi. Người này tuấn mỹ như thế, hẳn là tân binh chuẩn bị debut nhỉ?

Nhìn thấy Tiếu tiểu thiếu gia mặt dày mày dạn đi theo, khóe miệng Phương Khôn hơi giật, bất đắc dĩ nói: “Đây là trợ lý anh Qúy, Tiếu Gia Thụ.”

Lý Giai Nhi ngọt ngào nở nụ cười: “Chào anh Tiếu!”

“Năm nay tôi hai mươi, cô thì sao?” Tiếu Gia Thụ mặt không cảm xúc nhìn thẳng phía trước.

“… Năm nay tôi hai mươi mốt.” Nụ cười ngọt ngào của Lý Giai Nhi ngưng lại một giây.

Tiếu Gia Thụ: “Ồ.”

Đau tim nha đại ca! Có tán gái không thế? Có thì cút xuống xe ngay lập tức, đừng ở đây chướng mắt! Phương Khôn bị chọc tức nở nụ cười, quay đầu lại trừng Tiếu tiểu thiếu gia một chút. Ngay cả Quý Miện giỏi khống chế cảm xúc cũng không nhịn được nhíu mày.

Nhưng Tiếu Gia Thụ lại như không nhận ra điều gì, tiếp tục nói: “Có phải cô sửa mặt không? Mắt, mũi, hàm dưới đều rất không tự nhiên.”

Lý Giai Nhi: “…”

Phương Khôn cũng phục Tiếu tiểu thiếu gia rồi. Đã thấy qua người ta tán gái, nhưng chưa từng thấy ai tán gái gợi đòn như vậy. Nếu chính mình là Lý Giai Nhi, đã tát cho y một bạt tay.

Lý Giai Nhi âm thầm vận khí, sau đó quay qua nhìn Quý Miện ngồi nơi phó lái, thấp giọng nói: “Anh Quý, trước đây em quên nói với anh, mặt em là có sửa qua. Em không muốn những người kia tìm tới, sau khi bỏ học liền đi giải phẫu…”

Quý Miện ôn thanh nói: “Không sao, chuyện như vậy trong giới giải  trí rất bình thường. Vẻ ngoài của nghệ sĩ cũng là một loại sản phẩm, phải được đóng gói và bảo quản tốt. Em đưa mấy tấm hình lúc trước cho Phương Khôn, sau đó cậu ấy sẽ giúp em làm quan hệ công chúng.”

“Vâng ạ, cảm ơn Anh Quý, cảm ơn anh Khôn. Trong điện thoại em không có ảnh, say này sẽ tìm lại trong điện thoại cũ. Nếu có phóng viên hỏi chuyện này, em không muốn giấu, có được không? Làm như vậy có bị bôi đen hay không? Em không muốn nói dối, chỉ muốn làm bản thân chân chính.” Lý Giai Nhi sốt sắng nói.

“Mặt cũng sửa rồi còn làm bản thân chân chính gì nữa.” Tiếu Gia Thụ nói nhỏ.

Lý Giai Nhi: “…” Người này là ai vậy? Bệnh thần kinh?

Phương Khôn & Quý Miện: “…” Tiếu tiểu thiếu gia không phải loại người có tâm lý học sinh tiểu học — thích ai liền cố hết sức bắt nạt người ta chứ?

Qua một hồi lâu, Quý Miện nói tiếp: “Có thừa nhận hay không thì em tự quyết định, anh không can thiệp. Văn phòng sẽ làm tốt chuẩn bị quan hệ công chúng, bôi đen cũng không sợ, luôn có thể tẩy trắng.”

“Đúng, đen xong lại trắng rồi nổ, đây cũng là một cách nổi danh. Nếu em không muốn che giấu, vậy thì hào phóng công khai, hiện giờ fans rất thích nghệ sĩ ngay thẳng, nếu làm thỏa đáng nhất định sẽ không đen.” Phương Khôn cũng an ủi.

Phần lớn thí sinh nữ của SUPER thế hệ mới đều chỉnh mặt, có mấy người còn rất rõ ràng, gọt mặt còn nhọn hơn cái dùi, cúi đầu có thể đâm lủng ngực, trừ khi khán giả bị đui mới không nhận ra, nhưng các cô đều một mực không nhận. Vào lúc này Lý Giai Nhi đứng ra thẳng thắn, tương đương một luồng nước trong, không những không bị người anti, trái lại còn được ủng hộ. Đến lúc đó bộ quan hệ công chúng mời về một nhóm thủy quân dẫn dắt dư luận, hình tượng Lý Giai Nhi rất nhanh có thể xoay chuyển, thuận tiện còn tạo nên thiết lập “Dám nói dám làm, tính cách cảnh trực”, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Phương Khôn càng nghĩ càng thấy ổn thỏa, âm thầm ghi chú lại chuyện này trong đầu, chuẩn bị lúc về tìm người lên kế hoạch.

Lý Giai Nhi triệt để yên tâm, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm ảnh hồi chưa sửa mặt.

Tiếu Gia Thụ lại mở miệng lần nữa: “Cũng gởi cho tôi một tấm đi, thêm tôi vào bạn tốt luôn.” Dứt lời liền tỉnh bơ đưa điện thoại qua, trên màn hình hiện lên ô thêm bạn của WeChat.

Lý Giai Nhi cũng phục vị Tiếu trợ lý này rồi, mỉa mai người ta xong xin thêm làm bạn tốt, quên uống thuốc đúng không?

“Nào có người mới gặp đã xin ảnh?” Quý Miện nhàn nhạt mở miệng: “Tiếu trợ lý, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về trước.”

Phương Khôn nhanh chóng nhìn Quý Miện một chút, trong lòng âm thầm cười lên: Anh Quý đây là hết nhịn nổi rồi, hết nhịn nổi rồi? Tiếu Gia Thụ cũng lợi hại, đến cả người tốt tính như Anh Quý cũng có thể chọc giận.

Tiếu Gia Thụ khoát tay nói: “Em đi ăn chung các anh.”

Phương Khôn suýt chút nữa bất chấp nguy hiểm buông tay lái vỗ tay cho sự mặt dày của Tiếu tiểu thiếu gia, mà Quý Miện đã cúi đầu, bắt đầu tìm tòi trên di động, một lát sau nhìn màn hình thì thầm: “Quận Đông Thành đường Đỉnh Thái khu Tân Hòa Gia Uyển.”

Này này này, anh đọc địa chỉ nhà tôi làm gì? Tiếu Gia Thụ lần đầu tiên trong đời chơi xấu cảm thấy cực kì lúng túng, cũng cực kì thất bại, nhưng không thể ngăn lại Phương Khôn lái xe đến cửa khu Tân Hòa Gia Uyển. Đây là khu nhà giàu có tiếng ở thủ đô, bên trong đều là biệt thự, an ninh rất nghiêm ngặt, xe cộ bên ngoài căn bản không vào được. Đương nhiên, Phương Khôn cũng không muốn đi vào. Hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Tiếu tiểu thiếu gia, thúc giục: “Đến nhà rồi, mau về đi.”

Xe im lặng đứng trước cửa, bảo an đi ra, tựa hồ muốn hỏi, lúc này Tiếu Gia Thụ mới bất đắc dĩ kéo cửa xe ra.

Tiễn vị tổ tông này đi, Phương Khôn, Lý Giai Nhi không hẹn mà cùng thở ra một hơi, Quý Miện thì chậm rãi thả lỏng mi tâm vẫn luôn nhíu chặt.

=

3 năm rồi QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.