Minh Ám Sinh Hoa

Chương 30: Lập Uy




Edit: Hyukie Lee

Nếu phải làm trợ lý cho Quý Miện, đương nhiên phải tìm hiểu về người này trước. Vừa về tới nhà Tiếu Gia Thụ liền mở máy tính lên search tin tức, sau đó khiếp sợ luôn: Quý Miện là ảnh đế đầu tiên trong quốc nội nhận được Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê, Bách Hoa, Hoa Biểu tại lễ trao giải Đại Mãn Quán; đồng thời cũng nhận được rất nhiều giải lớn ở nước ngoài, còn nhiều lần nhận giải Diễn viên xuất sắc nhất từ Oscar, lý lịch quả thực khoe khoang đến không có bạn bè. Nhân phẩm thì càng không thể xoi mói, dẫn dắt hậu bối, tôn kính tiền bối, ai gặp khó khăn đều được giúp đỡ, nhân duyên tốt đến bùng cháy, bình thường tùy tiện đăng một cái status, bên dưới được vô số nhân vật có tiếng bình luận, có thể nói là nhất hô bá ứng. Tài nguyên trong tay đều là đỉnh cấp, mỗi một bộ phim đều là kinh đển, ngoại trừ chính hắn, người ngoài căn bản không thể nào qua nổi…

Tiếu Gia Thụ yên lặng xem xong tư liệu cấp trên, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Người này so cool!” Y rất muốn xem hết tất cả những bộ mà đối phương tham gia, nhưng thời gian quá mức vội vàng, cũng chỉ có thể vội vã nhớ tên, đợi sau này từ từ thưởng thức, sau đó liền bắt đầu nghiên cứu công việc trợ lý ngôi sao. Nói cho cùng, Tiếu Gia Thụ cũng không phải fan Quý Miện, có thích tác phẩm của hắn hay không không quan trọng, nhưng có thể hoàn thành tốt công việc không mới là quan trọng nhất.

Trợ lý người nổi tiếng đại thể chia làm ba loại, một là dạng bình thường, như thư kí phụ trách công việc hằng ngày, hai là chiến lược, chịu trách nhiệm lập kế hoạch, quan hệ công chúng và các vấn đề khác, đồng thời cũng là người đại diện, ba là dạng bảo mẫu, phụ trách chăm sóc cơm nước quần áo sinh hoạt hằng ngày của ngôi sao. Quản lý chiến lược thuộc về mảng phức tạp nhất, nhưng đồng thời cũng là bước đệm để phát triển tốt nhất, có thể học được rất nhiều thứ hay. Đương nhiên, Tiếu Gia Thụ rất vừa lòng chức vị quản lý chiến lược này, nhưng sau khi xem qua yêu cầu công việc lại có chút thấp thỏm.

Nếu muốn làm tốt quản lý chiến lược, đầu tiên phải có tính nhạy bén trong tin tức sự kiện, có khả năng lập kế hoạch dự án tốt và khả năng tổ chức; thứ hai phải có các mối quan hệ, tài nguyên trên mảng truyền thông lẫn internet, phải có đầu óc tư duy logic rõ ràng, kĩ năng giao tiếp cá nhân tốt, có khả năng sử dụng các loại phần mềm và internet; tiếng Trung vững chắc, thành thạo ngoại ngữ, kĩ năng thông cáo báo chí và soạn văn bản, cuối cùng là khả năng lập kế hoạch tốt và năng lực đàm phán.

Tóm lại, quản lý chiến lược không phải thứ dễ gặm, ngược lại, nó cần một hệ thống kĩ năng toàn diện mới có thể bộc lộ tài năng. Tiếu Gia Thụ đối chiếu từng cái, sau đó tuyệt vọng phát hiện: yêu cầu kinh nghiệm, không có; yêu cầu tài nguyên truyền thông, không có; yêu cầu tiếng Trung vững chắc, ra nước ngoài từ nhỏ lại càng không có; thứ duy nhất có thể đảm nhận được đại khái là năng lực đàm phán và khả năng tổ chức. Nhưng đến hai cái duy nhất này Tiếu Gia Thụ cũng không chắc chắn, vì dù sao y chưa bao giờ làm công việc bên mảng này, không biết có thể khai phá tiềm lực hay không.

Thì ra ngay cả công việc “Trợ lý” nghe vào rất đơn giản như vậy, mà muốn làm tốt cũng quá gian nan, vậy mình dựa vào đâu vừa mới tốt nghiệp liền muốn vào Tiếu thị làm việc? Chính mình có thể thắng được bản thân hay không? Chính mình có năng lực ấy không? Tiếu Gia Thụ nhìn chằm chằm màn hình vi tính, tâm sự chất đầy đáy lòng mấy tháng trước hầu như tan hết. Mấy ảo tưởng “Chói lóa về nước, thuận tiện đại triển thần uy, cuối cùng để ba ba, anh hai, ông nội nhìn mình với cặp mắt khác xưa”, giờ phút này đều cười trừ cho qua.

Làm người không thể mơ mộng hão huyền, vẫn phải thực tế với cuộc sống một chút. Tiếu Gia Thụ vừa lắc đầu thầm than vừa đăng kí một tài khoản, tên là Tiểu Thụ Miêu, follow Quý Miện, sau đó tắt máy tính, vào mộng đẹp với sự thấp thỏm chờ mong. Ngày hôm sau, sáng sớm bảy rưỡi y liền rời giường, ăn sáng xong thay một bộ âu phục mới tinh, sau đó quay qua gương chải đầu.

“Mẹ, làm trợ lý người nổi tiếng phải chú ý hình tượng bản thân, lý nào lại soái hơn người ta chớ? Màu tóc này của con có phải là quá chói mắt không? Có cần nhuộm lại hay không?” Tiếu Gia Thụ vừa chải tóc vừa tự kỉ: “Mẹ, lỡ con nổi tiếng hơn Quý Miện thì sao? Con đi cùng ảnh, lỡ như mấy phóng viên kia đều chụp hình con quên mất Quý Miện thì sao?” Nói xong cảm thấy rất thú vị, đến cả đôi mắt cũng cười híp lại, như con chuột nhỏ trộm được món ngon.

Trước giờ khi ở bên ngoài con trai đều nghiêm túc thận trọng, trầm mặc ít lời, nhìn qua vừa khốc soái lại vừa cao ngạo, chỉ khi trước mặt người thân mới lộ ra bản chất trẻ con ra dáng bảnh chọe. Tiết Miểu nhìn khuôn mặt cười quên tổ quốc của con trai, bực bội ấm ức trong lòng cũng tản đi. Xem ra tìm công việc cho con mình quả nhiên là quyết định chính xác.

“Dù có nhuộm tóc lại cũng không thể che lấp nổi vẻ đẹp của con trai mẹ.” Tiết Miểu tâng bốc con trai mình một câu, thấy y cười càng thêm đắc ý, chính bà cũng không nhịn được cười cười. Dừng lại chốc lát, bà như lơ đãng nói: “Con trai, làm quản lý cho người khác có oan ức lắm không? Có muốn mẹ bỏ tiền mở công ty cho con không?” Chuyện để ba Tiếu bỏ tiền, bà chưa hề nghĩ qua.

Mấy năm trước chú hai Tiếu có một đứa con riêng mở công ty bất động sản bên ngoài, kiếm lời rất khá, kết quả bị người nhà họ Tiếu dùng danh “Tiếu thị bỏ tiền vốn”, trắng trợn phân chia cổ phần, ngay cả quyền sở hữu công ty cũng lấy lại. Đứa con riêng kia ngoại trừ có được cái danh “Nhận tổ quy tông”, cũng không còn lại thứ gì.

Dưới tình huống như vậy, làm sao Tiết Miểu lại chịu kêu ba Tiếu bỏ tiền? Con trai có bao mềm lòng bà rõ ràng hơn ai hết, chỉ cần Tiếu lão gia tử khen một câu, ba Tiếu và Tiếu Định Bang cho nó một ánh nhìn ôn hòa, khẳng định nó có thể đào tim đào phổi cho bọn họ. Tự chủ gây dựng sự nghiệp? Cũng không biết tới cuối cùng nó hy sinh là vì ai? Cho nên, xưa nay Tiết Miểu không hề khuyến khích con trai mở công ty, nhưng lúc này sợ nó trách mình không tận tâm, nên mới thăm dò hỏi một câu.

Tiếu Gia Thụ cân nhắc một hồi sau xua tay từ chối: “Không được, nếu con ra ngoài mở công ty, ông nội càng không yên lòng.” Dứt lời dùng đầu cọ cọ hõm cổ Tiết Miểu, chán ngán nói: “Cảm ơn mẹ. Con đàng hoàng đi làm là được rồi. Thật ra trợ lý ngôi sao rất thú vị, tối qua con tìm được rất nhiều tư liệu, rất có tính khiêu chiến.” Tiếu Gia Thụ không có dã tâm lớn cho lắm đối với tương lai, được Quan Thế mời cũng coi như đẳng cấp hoàng kim rồi, huống hồ có ông nội và anh hai quản lý công ty, coi như y có cố đến mấy cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tiết Miểu sờ sờ mái đầu xịt keo cứng ngắc của con trai, không biết nên hạnh phúc vì con mình hiền lành biết quan tâm hay nên thở dài. Nó ngoan như vậy, nghe lời như vậy, sao người nhà họ Tiếu lại không thấy? Mà không sao, nghĩ đến từng đồng từng cắc con trai kiếm được từ giới giải trí, chắc Tiếu lão gia tử cổ hủ xem thường chắc không thèm giành đâu. Chỉ khi con trai tiến vào thế giới giải trí mới có thể hoàn toàn chủ động trong sự nghiệp và có được tự do, mà tiền đề để sự nghiệp một người đàn ông thành công không thể thiếu hai thứ này.

Dù con trai Tiết Miểu bà không được gia tộc coi trọng, cũng không thể trở thành một kẻ thất bại.

“Lái xe chậm thôi, làm việc cho giỏi, nhớ về ăn tối với mẹ.” Tiết Miểu nhìn xe con trai đi xa, lúc này mới thở dài một tiếng.

Sáng sớm Tiếu Định Bang và Tiếu Khải Kiệt đã đến công ty từ sáng sớm, vì lẽ đó không ai biết Tiếu tiểu thiếu gia đã chính thức trở thành một tên công nhân ăn lương, còn tưởng rằng y vẫn ở nhà chơi game.

Tiếu Gia Thụ mang theo hùng tâm vạn trượng quẹt thẻ, được đồng nghiệp tốt bụng chỉ đường bước vào văn phòng. Thân là nhất ca của Quan Thế, Quý Miện đã thành lập phòng làm việc cá nhân từ sớm, trực thuộc dưới cờ Quan Thế, chiếm hết một tầng lầu. Vốn Tu Trường Úc định tự mình dẫn Tiếu Gia Thụ đi gặp đồng nghiệp, nhưng bị từ chối, không thể làm gì khác đành phải dặn dò Phương Khôn ngầm quan tâm một chút. Mà hiển nhiên Phương Khôn hiểu nhầm ý của lão tổng, liền nói với cấp dưới đây là “Tiểu thiếu gia vàng bạc”, đi làm chỉ vì cổ phiếu, đừng coi người ta là thực tập sinh mà sai khiến.

Cũng bởi vậy, từ sáng tới giờ Tiếu Gia Thụ chưa làm được việc gì, chỉ có thể lúng túng ngồi vào vị trí của mình. Có người kêu y đi đóng dấu văn bản, Tiếu Gia Thụ vừa định đứng lên, một nữ đồng nghiệp vội vã cướp lấy văn bản, còn nở nụ cười lấy lòng; có người dặn y viết một bản thông báo, Tiếu Gia Thụ mới vừa đồng ý, đầu kia lại có người nói đã viết xong thông báo… Chuyện như vậy hết lần này tới lần khác, Tiếu Gia Thụ dần dần cũng nhận ra: Người ta xem mình là bình hoa chỉ biết trưng cho đẹp! Y bực bội, lập tức liền hiện hết trên mặt, gương mặt vốn khốc soái càng thêm lãnh ngạnh, lần này ai không dám đến gần y nữa.

Phương Khôn trốn trong phòng làm việc, kéo tấm màn lá dọc lén lút nhìn ra ngoài, rù rì nói: “Vị Tiếu tiểu thiếu gia này tính khí cũng nóng quá đó, trời vừa sáng không bắt cậu ta làm chuyện gì, vậy mà còn bày ra bộ mặt thúi quắc đó, làm như cả thiên hạ thiếu tiền mình không bằng. Anh nói sao cậu ta không ở nhà luôn đi, chạy tới đây làm gì? Đúng là mang thêm phiền phức.”

“Đại khái là người lớn trong nhà ép đi.” Quý Miện vô cùng chuyên chú xem kịch bản, cũng không hứng thú lắm với trợ lý mới.

“Em thấy cậu ta không chờ được lâu đâu, anh nhìn kìa, mới có ngày đầu mà đã muốn nổ tung tại chỗ rồi!” Phương Khôn nhìn chằm chằm khuôn mặt đen thui của Tiếu tiểu thiếu gia, không khỏi cảm khái: “Không biết Tu tổng nghĩ gì, chỉ bằng gương mặt đó của Tiếu Gia Thụ, làm trợ lý đúng là đáng tiếc, nên đi làm thần tượng, nhất định sẽ nổi. Nếu gia thế cậu ta bình thường một chút, nhất định em sẽ kí liền.”

Tại sao lại nói gia thế Tiếu tiểu thiếu gia không phổ thông? Nhảm nhí, có trợ lý nào mặc âu phục đắt tiền đi làm không? Một bộ tới vài triệu dollars!

“Yên tâm, cậu có cơ hội. Gần đây Tu tổng đang tìm một bộ.” Quý Miện lạnh nhạt nói. Có thể khiến Tu Trường Úc tự mình xuất trận, cũng không đơn giản, ngoại trừ Tiếu Gia Thụ, hắn không biết còn ai có phúc lớn như vậy.

“Không làm trợ lý cho anh là được rồi. Dáng vẻ cậu ta còn tốt hơn anh, ăn mặc đắt hơn anh, mặt cũng soái hơn anh, làm trợ lý cho anh đúng là khủng bố.” Phương Khôn đang khổ não vì “gà” lớn nhất dưới tay chuẩn bị ngừng hoạt động, nghe nói có cơ hội kí với Tiếu tiểu thiếu gia, không khỏi vui vẻ: “Vậy, lát nữa chúng ta mời một bữa cơm, coi ý cậu ta. Dù anh muốn lui xuống hậu trường, nhưng phòng làm việc vẫn phải vận hành bình thường, vừa vặn rèn cậu ta nối nghiệp anh luôn.”

Rốt cuộc Quý Miện mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phương Khôn, từ tốn nói: “Nối nghiệp tôi? Chuyện này cũng không dễ.” Không có tài năng thật sự, ai dám nói câu này trong giới giải trí? Hắn có thể ngồi lên vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải dựa vào gương mặt.

Phương Khôn vội vã xua tay: “Anh đừng để ý, em chỉ nói giỡn thôi, ai mà thay được vị trí của anh.”

Lúc này Quý Miện mới cúi đầu, tiếp tục xem kịch bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.