Minh Ám Sinh Hoa

Chương 16: Đừng Có Nằm Mơ




Edit: windy

Đại học Đế Đô.

Vẫn như bình thường, chỉ là không có vui như ngày xưa.

“Ài, Khuynh Thành đi quay chương trình thực tế rồi, thật nhàm chán mà.” Lê An An cả người nằm bò ở trên bàn, nghe không vô tiếng của giáo viên đang giảng trên bục giảng.

Hứa Tịnh cũng có chút không có tinh thần, “Đúng vậy, thường ngày công tử ở đây, cho dù không ngồi cạnh, cũng sẽ không cảm thấy chán, hiện tại trước mặt là một đống văn kiện, lại không có tâm tư xem tới.”

Công việc của cô, chính là trong một đống hợp đồng ở đó, chọn ra bước tiếp theo để tiến hành thỏa thuận.

Đào Hề Nhiễm ở bên cạnh không có cảm giác như bọn họ, nhưng lại cảm thấy bọn họ quá khoa trương, Mặc Khuynh Thành không ở đây nhiều ngày nữa, chẳng lẽ bọn họ mỗi lần đều sẽ như vậy?

“An An, Tịnh Tịnh, hai người các cậu có cảm thấy được ánh mắt thử thách của mọi người không, cho nên mới nhàm chán như vậy?”

Suy nghĩ đã lâu, cũng chỉ có khả năng này tính là giải thích vì sao bọn họ như vậy thôi.

Lê An An nâng mắt, hừ lạnh một tiếng, “Bản ma ma là người chú trọng người bên ngoài sao?”

Không nên nói dối, cô đúng là!

Sau khi làm ầm ĩ một lúc, Đào Hề Nhiễm đột nhiên nói: “Này, gần đây có phải không hay nhìn thấy bọn họ không?”

“Người nào hả?” Lê An An nhìn ra ngoài cửa sổ xem, “Ai cũng không có mà?”

“Đi rồi, có thể là mình nhìn lầm rồi.” Đều là mặc tây trang màu đen, bộ dạng cũng rất là lớn, nhìn lầm cũng không phải không có khả năng.

Hai người “A...” một tiếng, rồi không hề để ý tới.

Mặc gia.

“Âu âu âu!” Nữ chủ nhân, nam chủ nhân, người đâu rồi, người đâu rồi! Sao lại không có ở đây!

18 quỷ khóc sói gào, nó chắc chắn là thất sủng rồi!

Dì Trương tri kỉ ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu của nó, “18, mày làm sao vậy, có phải đói bụng hay không?”

“Âu âu!” Tôi muốn chủ nhân, muốn chủ nhân!

Dì Trương cho rằng nó thật sự đói bụng, liền mở tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào trong đĩa.

“18, sữa tươi này, ăn đi,”

18 ngẩng đầu lên, ngoảnh đầu đi, hừ, nó không cần xin ăn!

Dì Trương lo lắng nhìn nó, “18, sao mày lại không ăn vậy, có phải không hợp khẩn vị hay không?”

“Oa hu!” 18 trực tiếp ấm ức gào khóc lên, nó muốn chủ nhân, rất nhớ rất nhớ...

Lan Tuyết Mai gần đây vẫn không có hoạt động gì nhìn thấy, đi lên phía trước ôm lấy 18 vào trong lòng, “Dì Trương, 18 để tôi chăm là được, dì cứ đi làm việc đi.”

“Vâng, phu nhân.”

Lan Tuyết Mai vừa vuốt bộ lông mềm mại của nó, vừa nói: “18 của chúng ta cũng nhớ chủ nhân rồi đúng không?”

“Âu!” Mẹ chủ nhân, chủ nhân khi nào thì về.

“Ta cũng nhớ bọn nó, con cái lớn rồi, cũng phải đi rồi, cũng không biết Dận Nhi ở bên kia sao rồi...”

18 vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm liếm bàn tay của bà, mẹ chủ nhân, người đừng lo lắng, 18 sẽ thay thế nam chủ nhân chiếu cố thật tốt người.

Nước Y.

Tòa thành từ xưa chung quanh bị cây Phong vây quanh, màu đỏ của lá Phong nhảy múa cùng gió êm dịu, lúc thấp lúc cao, đi tới phía sau tòa thành là một chòi gác nhỏ.

Mặc Dận đứng ở ban công dang hai tay, để cho lá phong bay đến lòng bàn tay, đôi mắt thâm sâu, nhìn hồ nước nhỏ phía trước, nghĩ đến nơi xa xăm.

Sau khi đến đây, người kia tự xưng là Đại trưởng lão Abigail liền lấy lý do sợ bị phát hiện, lấy đi tất cả thiết bị công nghệ đi, mỗi ngày tuy sẽ đến ân cần hỏi thăm, nhưng sẽ không nhiều lời về gia tộc một câu nào, bản thân anh cũng dằn tính tình lại không hỏi.

Chỉ là mấy ngày rảnh rỗi gọi cho cục cưng, cũng không biết tại cô như thế nào, có ăn cơm đủ bữa hay không, có ngủ ngon giấc không, có giống như anh, tương tư nhập tủy.

“Cốc cốc cốc.”

Thu hồi suy nghĩ lại, lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Abigail mang theo Cassiel đi tới.

“Thiếu chủ, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”

“Tôi nói rồi, không cần gọi là Thiếu chủ.”

Nụ cười khóe miệng Abigail có chút cứng ngắc, trong mắt hiện lên không vui, ông ta nếu không phải vì hai đứa con kia, bản thân ông mới không hạ thấp thân phận hàng ngày đều ôn tồn như vậy.

Cassiel vội vàng xuất hiện giảng hòa, “Không gọi Thiếu chủ liền không gọi, như vậy cũng được, nếu để cho người không có ý tốt biết được Thiếu chủ đã trở lại, kế hoạch của chúng ta có thể sẽ không xong.”

Sắc mặt Abigail tốt hơn rất nhiều, suy tư một hồi, “Ừ, vậy sau này tôi liền không gọi Thiếu chủ nữa.”

Mặc Dận nhìn Cassiel âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt chợt lóe lên châm chọc.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Nếu không phải vì giải quyết phiền toái, anh tuyệt đối không gặp mấy gương mặt ghê tởm này.

Cassiel dưới ánh mắt của Abigail, mở miệng nói: “Anh Mặc...”

“Gọi tôi là Mặc thiếu.” Mặc Dận trực tiếp cắt ngang lời của cậu.

“Được, Mặc Thiếu, tôi với cha tới là muốn nói cho anh biết về tình hình đại khái trong gia tộc.”

Mặc Dận gật gật đầu, trầm mặc chờ đoạn sau.

Abigail: “Gia tộc Franklin là gia tộc hào môn đứng đầu nước Y ngày xưa, trừ bỏ của cải dày, chủ nhân còn có thể thừa kế tước vị, hiện tại chưởng quản gia tộc chính là Đại lão gia...”

Sân bay quốc tế Đế Đô.

“Oa! Đây là Hoa Hạ!” Một tiếng có chút bối rối khiến cho mọi người chú ý tới cô gái xinh đẹp này.

Nina kéo hành lý, cẩn thận quan sát sân bay, cho dù không có gì khác với sân bay của nước Y, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy được toàn bộ ở đây đều rất tươi mới.

“A! Không được, mình phải nhanh chóng hoàn thành chuyện của anh Nhạc Thiên trước đã, ưm, số điện thoại ở đâu?”

Cô tìm kiếm mọi chỗ, rốt cục cũng nhìn thấy tờ giấy tràn ngập dãy số, vui sướng không hề che dấu.

“A!”

“Rầm.”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô gái, cô có bị thương ở đâu không?”

Một người đàn ông trung niên vội vàng nâng Nina dậy.

“Không sao, ông không có sao chứ?” Nina nhìn bề ngoài ghê tởm cùng với bàn tay vuốt ve của ông ta, có nén kích thích đánh người.

“Không có gì là tốt, vậy tôi đi trước, tạm biệt.”

Người đàn ông có chút không nỡ, có thể nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng xoay người rời đi.

Nina nghi ngờ nhìn bóng lưng biến mất, quay đầu muốn tìm hành lý.

“Hành lý của tôi đâu! Có ai nhìn thấy hành lý của tôi đâu không!”

Nina lo lắng tìm kiếm khắp nơi, vừa rồi lúc cô ngã xuống cái gì cũng không cầm, nghĩ đến chuyện của anh Nhạc Thiên, không từ bỏ đứng tại chỗ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, muốn gọi điện thoại, nhưng trên người lại không một xu.

Cô đi ra khỏi sân bay, muốn gọi xe, nhưng những người đó nghe thấy mình không có tiền, ai cũng không đồng ý đưa cô đi.

“Làm sao bây giờ, ai tới giúp tôi đi...”

“Kít.”

“Cô gái, cô làm sao vậy?”

Một chiếc xe màu đen cũ nát dừng lại ơ trước mặt, người ở bên trong mặc dù mang theo thiện ý, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút không tốt.

“Không, không có chuyện gì.”

Cô lui về phía sau mấy bước, không muốn đứng quá gần.

“Cô gái, tôi thấy cô cần nhờ xe, vừa lúc trên xe còn có chỗ, có muốn đi cùng chúng tôi không?” Người kia nói tiếp.

“Không cần! Anh tôi lập tức tới đón tôi rồi.”

“Cô gái, đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt, sẽ không lừa cô đâu.”

“Này, không nghe thấy cô ấy nói không cần sao, nhanh đi đi!”

Maserati màu xanh ngừng ở ven đường, trên chỗ tay lái rõ ràng là Tống Hạ Bạch.

“Anh là gì của cô ấy! Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Người đàn ông trung niên không nghĩ tới đột nhiên có một người phá hoại chuyện tốt của mình, nổi giận nói.

“A, tôi là ai ông không có tư cách để biết, tôi nói cho ông biết, nếu còn không đi, tôi liền báo cảnh sát đấy!”

Người đàn ông trung niên vừa nghe, có chút sợ hãi, nhưng lại không muốn có vẻ quá yếu đuối, hắng giọng cảnh cáo: “Xem như anh lợi hại, đừng để cho tôi gặp mặt anh!”

Nói xong, nổ máy nhanh chóng rời khỏi.

Nina âm thầm thở nhẹ, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Tống Hạ Bạch phất phất tay, một bộ không sao cả, chỉ là nhìn phía sau cô không có bất cứ hành lý gì, tò mò hỏi: “Sao cô lại một mình vậy, hành lý đâu?”

“A, hành lý bị mất rồi...”

Tống Hạ Bạch nghẹn lời, cổ quái nhìn cô, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.

“Chẳng lẽ cô là lần đầu tiên tới Hoa Hạ?”

Nina đỏ mặt, xấu hổ gật gật đầu.

“Thảo nào, nhưng cô cũng quá không có phòng bị đi, một mình tới nơi khác, sân bay dòng người hỗn tạp, không chú ý một chút cũng sẽ bị trộm hành lý, hơn nữa đối tượng đều là cô gái nhỏ như cô.”

Anh nhìn thấy cô xấu hổ giận dữ đầu cúi càng ngày càng thấp, câu nói tiếp liền không nói lên lời.

“Thôi, hôm nay tôi tâm tình tốt, định đi đâu vậy, tôi tiễn cô một đoạn đường.”

Một cô gái nhỏ một mình đi tới Hoa Hạ, khẳng định là có người quen.

Nina mặt càng thêm đỏ lên, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không biết số điện thoại của bọn họ...”

Tống Hạ Bạch kinh hãi nhìn cô, trên đời này làm sao có người ngu ngốc như vậy, cô sao lại làm mất cả người luôn đi!

“Thôi, tôi đưa cô tới khách sạn trước, sau đó cẩn thận nhớ xem bạn bè của cô tên là gì, tôi giúp cô tìm cho.”

“Có thể không cần ném tôi ở khách sạn được không.” Cô không có tiền, nếu là anh đưa cô đến rồi không có tiền trả thì làm sao bây giờ.

Tống Hạ Bạch lần này càng thêm xoắn xuýt, không đến khách sạn chẳng lẽ mang về nhà?

Này không thể được, mẹ mình ở nhà, sẽ hiểu lầm chết.

Nina cũng nhìn ra khó xử của anh, nhưng lời nói vay tiền cũng không nói lên lời.

“Cô lên đi.”

Ai, ai kêu tâm địa anh tốt đâu.

Nina không thể tin được chỉ vào mình, “Anh đồng ý không đưa tôi đến khách sạn?”

Tống Hạ Bạch nhận mệnh gật đầu, “Không sai, bạn của tôi bên kia còn có biệt thự để không, nếu cô là không ghét bỏ có thể tới đó ở.”

“Không ghét bỏ không ghét bỏ, anh thật là tốt, thật cảm ơn anh rồi!”

Nina mặt cười như hoa, mà lại để cho Tống Hạ Bạch vô ích mê mắt.

“Khụ khụ, cô mau lên đi.” Anh cúi mắt xuống, che đi thất thần của mình.

“A..., được.”

***

“Bốp.”

“Anh nói cái gì! Mặc Dận đi rồi?” Quảng Y lần đầu tiên mất một tấc vuông.

“Đúng,” Một người quỳ gối trên mặt đất không hề né tránh cái chén bị đập vỡ trên đất.

“Làm sao có thể! Không phải tôi bảo anh thời khắc đi theo anh ấy sao!”

Quảng Y không tin được Mặc Dận vậy mà trong thời điểm cô ta không chú ý đến mà đi khỏi, mà còn đi tới đâu cũng không điều tra ra được.

“Tiểu thư, ngày đó Mặc Thiếu đi là rạng sáng, thời điểm rời khỏi tránh né tầm mắt của tôi, cho nên...”

“Cho nên anh không có phát hiện ra phải không?” Quảng Y cúi đầu, đáy mắt dày đặc.

“Tiểu thư, là thuộc hạ làm việc không tốt.”

“Văn Phong.”

“Tiểu thư.” Người vẫn đứng ở phía sau Quảng Y lên tiếng.

“Ở lại.”

“Vâng.”

Văn Phong ý bảo xuống, rất nhanh có hai người từ bên ngoài vào đem người trên đất kéo đi.

“Tiểu thư, tiểu thư, tôi biết sai rồi, bỏ qua cho tôi lần này đi, tiểu thư!”

Văn Phong đóng cửa lại, “Tiểu thư, có cần tôi phái người đi thăm dò không?”

Quảng Y lắc lắc đầu, nếu là Mặc gia không muốn để cho người khác tra được, cho dù cô ta, cũng không có cách.

“Anh phái người nhanh chóng nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành.” Chỉ cần Mặc Khuynh Thành ở đây, Mặc Dận khẳng định vừa về liền gặp cô ta đầu tiên.

“Đã rõ, tôi sẽ sắp xếp ba người, 24 tiếng theo dõi cô ta.”

Quảng Y không nói nữa, mắt cô ta nhìn về phía xa xăm.

Mặc Dận, em nhất định phải có được anh!

Tổ chương trình <Vượt qua cực hạn>.

Sau khi đội xanh ăn cơm trưa xong vô cùng thỏa mãn, đội đỏ lại mệt mỏi muốn nghỉ.

Vốn tưởng rằng trừng phạt của bọn họ chỉ là bắt hết hải sản trong bùn ra, không nghĩ tới đến cơm trưa cũng chỉ có cơm tẻ!

Hải sản đâu! Hải sản bọn họ tân tân khổ khổ bắt đâu!

Không có liền thôi, đến cả nước canh cũng không chừa lại chút nào!

Khưu Khả Văn ôm bụng đói meo, oán khí mười phần.

Chết tiệt, Phương Hoành Nham đáng chết này, dám đối với cô ta như vậy, sau đó lại nhìn Ninh Ngọc Giang bên cạnh, lần đầu tiên cô ta sinh ra cảm giác không thích.

“Khả Văn, có phải em rất đói hay không? Nếu không anh bảo trợ lý đi mua chút đồ ăn vặt cho em?”

“Không cần, em không đói!”

Mặc danh kì diệu thay đổi sắc mặt, Ninh Ngọc Giang cho dù có tu dưỡng tốt cũng giận tái mặt.

Chỉ là phụ nữ thôi, thực cho là mình là đại nhân vật hả?

Khưu Khả Văn nhìn anh không có như trước mà mắng cô, hốc mắt nháy mắt đỏ lên.

“Hừ!”

Cô buồn bực trực tiếp đẩy anh ra, đi đến đội ngũ bên cạnh ngồi.

Ninh Ngọc Giang cũng không để ý cô ta, mặt bình tĩnh một lời không nói.

Phương Hoành Nham nhìn thấy vậy, nghĩ tới ngày đó truyền ra, một màn này khẳng định phía trên sẽ nổi, ông sẽ để tiêu đề hay là, [ Kim đồng ngọc nữ ngày xưa sụp đổ].

Nhiệm vụ buổi chiều kì thật tương đương với thi đấu cá nhân, yêu cầu mỗi người tìm mười người đi đường chụp ảnh, hơn nữa là không được để nhận ra.

Kỳ Sơn Bảo không nghĩ tới nhiệm vụ buổi chiều lại đơn giản như vậy, “Đạo diễn Phương, sao tôi lại cảm thấy không có đơn giản như vậy?”

Ngốc nghếch, trong lòng rõ ràng cũng không cần hỏi ra như vậy!

Trên mặt Phương Hoành Nham khó có được lộ ra nụ cười thần bí, “Bảo Sơn à, tôi chính là thích người có vấn đề liền hỏi, mười người này đương nhiên không phải là tuy tiện tìm đâu, năm nam năm nữ, khỏe mạnh, thân hình không thể quá cao, chụp hình cũng cần phải dựa theo chỉ định để tiến hành động tác.”

Kiều Vĩnh Minh kích động vỗ tay, “Đạo diễn Phương, trò chơi này không tệ, thú vị! Nhưng mà nếu như bị nhận ra thì sao?”

Thú vị? Cái người này có phải không nghĩ đến bị quần ẩu không!

“Nếu như bị nhận ra, vậy cũng chỉ có thể nói xin lỗi, lịch trình quay lần này là ba ngày, như vậy sau cùng chỉ có thể trực tiếp ngủ ngoài đường thôi.”

Đem biểu tình của mọi người để ở đáy mắt, ông ta vui tươi hớn hở nói: “Được rồi, mọi người nhanh đi tìm người đi, thời gian là hai tiếng, chúc mọi người may mắn.”

Lời của ông ta, giống như hiệu lệnh vang lên, vừa nói ra, mười người liền nhao nhao đi.

“Khuynh Thành, xem ra chúng ta không thể tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau nữa rồi.” Tỉnh Triết tại thời điểm tách ra nói với Mặc Khuynh Thành, vẻ mặt tiếc nuối.

Hạ Nhàn ghét bỏ gạt anh ra, “Khuynh Thành, em đừng có nghe người này nnois, một bộ đạo mạo kiêu căng, nhìn liền chán ghét.”

Kiều Vĩnh Minh cũng đụng lên trước, một bộ xem náo nhiệt không chê sự việc lớn lên, “Anh Hạ, anh Tỉnh là gì khiến cho anh chán ghét anh ấy như vậy, nói cho tôi nghe chút đi?”

Liêu Hề vẫn lạnh lùng như cũ đứng ở phía sau lưng anh ta, một lời không nói, chỉ là đôi mắt cực kì rõ ràng lóe lên ánh sáng.

Hạ Nhàn kéo tay áo lên, khẽ nâng cằm, bễ nghễ nhìn anh ta, “Muốn biết?”

“Đúng vậy, đúng vậy, mau nói cho tôi biết đi.”

Mơ hồ trong đó, Mặc Khuynh Thành giống như nhìn thấy phía sau anh ta có một cái đuôi không ngừng lắc lư.

“Tỉnh Triết, anh thấy thế nào?” Hạ Nhàn không nói thẳng ra, mà là đem vấn đề này ném cho đương sự.

Tỉnh Triết cười ôn hòa, “Vĩnh Minh, nhiệm vụ lần này chỉ có hai tiếng, nếu là bị thua sẽ trừng phạt...”

Kiều Vĩnh Minh nghĩ không sao cả nói không sao, nhưng cánh tay liền bị Liêu Hề bắt được.

“Chúng ta đi làm nhiệm vụ.”

“Ai, Liêu Hề, thời gian vẫn còn, anh cứ gấp như vậy làm gì!”

“Không muốn bị trừng phạt.”

“Bát quái của tôi...”

Mặc Khuynh Thành cười tít mắt nhìn bóng dáng hai người càng ngày càng xa, bội phục nhìn Tỉnh Triết bên cạnh vẫn cười ôn hòa như cũ, không hổ là lăn lộn ở Làng giải trí ra, tùy tiện nói một câu cũng đuổi được người đi khỏi.

Hạ Nhàn lại ngào ngạt khí trừng mắt nhìn Tỉnh Triết một cái, hừ một tiếng cũng quay đầu đi khỏi.

Tỉnh Triết cũng không thèm để ý, “Khuynh Thành, anh cũng đi đây, đi đường cẩn thận.”

“Vâng, tạm biệt anh Tỉnh.”

Mặc Khuynh Thành xem mọi người đi khỏi, cũng xoay người chậm rãi tùy ý đi.

Bởi vì muốn chụp ảnh, tại lúc ăn trưa Phương Hoành Nham liền đem mười người đưa vào trong thành phố, cho nên hiện tại tuy không phải là trung tâm thành phố nhiều người, nhưng cũng không tính là ít.

Chẳng qua...

Cô dừng bước lại, hướng về phía người phía sau camera gọi.

“Tiểu Lâm, qua đây.”

Tiểu Lâm khiêng camera đi lên phía trước, khuôn mặt bình thường bởi vì bị cô nhìn mà từ từ hồng lên.

Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá một phen, tay trắng nõn trực tiếp đem cổ áo kính đen trên mắt cùng áo sơ mi bên hông anh ta tháo xuống.

“Ngồi xe, chúng ta tới khu bán hàng gần đây.”

Tiểu Lâm sửng sốt, chỗ cổ áo anh xúc cảm vẫn còn lưu lại.

“Đuổi theo.”

“A..., a..., đến đây.” Đáy mắt Tiểu Lâm kích động, nhanh chạy tới.

Mặc Khuynh Thành đeo kính mắt ngăn cản tò mò chung quanh, bên hông buộc áo sơ mi, đi lại cực kì thoải mái.

Tiểu Lâm không nghĩ tới hai thứ đơn giản này, có thể để cho khí tràng một người hoàn toàn trở nên không giống.

Hai người ngồi trên taxi, trực tiếp đọc địa chỉ, đi tới khu buôn bán gần đây- phố Tân Hưng.

Sau khi xuống xe, cô trực tiếp mang theo Tiểu Lâm tiến vào một quán bán trang sức bên cạnh.

Cửa hàng nho nhỏ bởi vì vừa mới chiều, cũng không có mấy khách, đến ông chủ cũng ngồi ở khu thu tiền mà ngủ gà ngủ gật.

Cô chọn chọn lựa lựa, rốt cục cũng chọn ra một thứ, “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền.”

Ông chủ mơ hồ ngẩng mắt nhìn, tùy ý nói: “25.”

“Tôi mua hai cái.”

Đi ra khỏi quán trang sức, lại xoay người đi vào một cửa hàng quần áo.

Thời điểm ra khỏi, đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu rồi.

Chỉ thấy Mặc khuynh Thành toàn thân bộ dạng phim hoạt hình, đầu đội mũ, trừ đôi mắt lộ ra, chỗ khác đều bị che đi, mà Tiểu Lâm, cũng bị ép thay đồ.

Một chỗ khác, Phương Hoành Nham nhìn thấy biện pháp này, miệng chậc chậc rung động, “Không hổ là công thử, cách gì cũng đều có thể nghĩ ra.” Nhưng mà ông có cách để đối phó.

Mặc Khuynh Thành thoải mái ngăn một đôi tình nhân lại, “Ngại quá, xin hỏi hai vị có thể chụp một bức ảnh chung với tôi được không?”

Người đàn ông che chờ cho bạn gái, cảnh giác nhìn hai người mặc đồ lố lăng này.

Mà Tiểu Lâm nhìn camera vẻ mặt chấn kinh nhìn Mặc Khuynh Thành, nếu không phải luôn luôn một tấc không rời với cô, anh thật đúng là không nhận ra đây là cô.

Mặc Khuynh Thành đem tiếng nói lớn hơn, giống như đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn bọn họ.

“Hôm nay quán chúng tôi tổ chức hoạt động, yêu cầu mặc thành như vậy để chụp ảnh với mười người, soái ca mỹ nữ, tôi thấy hai người là tâm địa rất tốt, trời rất nóng, giúp tôi một chút đi?”

Người đàn ông do dự, mà bạn gái bên cạnh có chút mềm lòng, “Thân ái, chúng ta giúp cô ấy đi, cô gái nhỏ như vậy đã phải đi làm công, rất đáng thương.”

“Được rồi, vậy có thể chụp một tấm.”

Mặc Khuynh Thành hưng phấn cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh chị, hai người thật là quá tốt!”

Người ai không thích nghe khen đâu, bạn gái cười cực kì ngọt, giữ chặt tay cô, “Em gái nhỏ, còn thiếu vài người, có cần chị giúp hay không, bên cạnh còn có mấy người bạn của chị.”

“Có thể chứ? Có phải làm phiền mọi người hay không?”

Tuy chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng bên trong đầy rẫy kích động, hưng phấn, cao hứng, sau đó lại biến thành lo lắng, điều này làm cho hai người cũng không tùy tâm mà mềm lòng.

Thật đúng là một cô gái lương thiện.

“Không phiền, dù sao bọn chị cũng phải đi gặp bọn họ, tới, đi cùng bọn chị, ngay tại đây không xa, đến lúc đó, muốn có bao nhiêu người liền có bấy nhiêu.”

Cứ như vậy, hai người mang theo Mặc Khuynh Thành đi tới trước nơi tập hợp, mà ở lúc bọn họ không chú ý, cô hướng camera làm động tác “V”.

Trước khu thương mại, cô liếc thấy một chỗ có nhiều người tụ tập đàng kia, nói vậy đây là bạn của hai người.

“Trác Xuyến, sao hai người bây giờ mới tới vậy!”

Kinh Trác Xuyến chính là người đưa Mặc Khuynh Thành tới đây, cô ấy cười giải thích: “Đây là nhìn thấy em gái nhỏ đang cố gắng làm công thôi, mình thấy chúng ta cũng nhiề người, có thể giúp đỡ.”

Vưu Kì biết bạn mình không phải là người dễ mềm lòng, cẩn thận đáng giá Mặc Khuynh Thành, lại nhìn Tiểu Lâm, nào có người nào lại chạy mà mang theo camera khắp nơi đâu.

“Này, cô gái, cô là việc gì vậy, lại còn mang theo camera?”

Mặc Khuynh Thành một chút cũng không khẩn trương, đôi mắt chớp chớp, “Chị gái này, em là làm tuyên truyền cho cửa hàng, chị xem, đây là tên của cửa hàng bọn em.”

Vưu Kì nhìn nhìn, trong lòng tin vài phần, “Vậy sao lại mang theo camera?”

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “Bởi vì phải làm phim tuyên truyền, ông chủ nói phát ở trong tiệm, như vậy có thể hấp dẫn khách tới.”

Kinh Trác Xuyến đẩy đẩy Vưu Kì, “Cậu hỏi em ấy nhiều như vậy làm gì, không phải chỉ là chụp ảnh thôi sao, lại sẽ không mất miếng thịt nào.”

Vưu Kì dở khóc dở cười, cô ấy đây là một chút phòng bị cũng không có!

“Được rồi, không phải là chụp ảnh sao, cũng không mất bao nhiêu thời gian, Tang Nhạc, cậu gọi tất cả mọi người tới chụp một tấm đi.”

“Được.”

Mọi người vây quanh Mặc Khuynh Thành chụp vài tấm, sau đó Kinh Trác Xuyến sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: “Em gái, cũng coi như em may mắn, hôm nay lớp bọn chị tổ chức hoạt động, nên là đạt được mục tiêu của em.”

Trong mắt Mặc Khuynh Thành lóe lên vui sướng, cao hứng ôm lại cô ấy, “Cảm ơn chị, chị thật là tốt!”

“Được rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, biết rồi, chị, chúc mọi người chơi vui vẻ nha!”

Nói xong, cô nhanh chóng xoay người, hoạt bát rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.