Minh Ám Sinh Hoa

Chương 13: Buổi Họp Báo Tin Tức




Editor: Mèo

Hai người tách ra, Ninh Tự Hàn cầm túi trái cây Linh Vận đưa trở về kí túc xá.

Linh Tu thấy đồ vật trong tay anh, khó hiểu hỏi: "Trái cây ở đâu ra thế?"

Ninh Tự Hàn đặt túi trái cây lên bàn: "Đây là Linh Vận mua, nhờ tao mang cho mày."

Linh Tu tùy ý nhìn lướt qua, nhíu mày, nha đầu chết tiệt, rõ ràng biết anh không thích ăn đào, còn mua đào sao?

Anh im lặng ngẫm nghĩ một lát, hỏi Ninh Tự Hàn: "Mày thích ăn đào?"

Ninh Tự Hàn a một tiếng: "Đúng. Làm sao?"

"Không có gì." Linh Tu khoát tay, trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhìn vẻ mặt Ninh Tự Hàn tràn đầy sắc xuân, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mờ ám sao?

Trước đây nhờ hắn làm gì cũng đừng mong hắn vui vẻ như thế, hôm nay nhờ đóng giả làm bạn trai em gái thì lập tức đồng ý?

Giọng điệu ngờ vực: "Mày có gì đó với em gái tao phải không?"

Ninh Tự Hàn lại a một tiếng: "Mày có cho rằng bản thân quá tốt đẹp rồi không?"

Linh Tu xoa cằm suy nghĩ, gật đầu. Tuyệt đối có chuyện gì tiềm ẩn đằng sau, nếu không tại sao em gái lại mua đào nhiều như thế.

Trong lòng suy nghĩ quả đào này tuyệt đối không thể để Ninh Tự Hàn ăn, ném đi thì có hơi lãng phí. Ngay lúc anh đang phiền não thì nghe tiếng điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nhìn, không khỏi nhíu mày.

Đây là Tôn Cẩn Nặc, có chuyện gì sao?

Hai người chênh lệch nhau những mấy tuổi, căn bản là không phù hợp, tìm anh làm gì?

Có điều anh nhìn lướt qua mấy quả đào, bỗng nảy ra một ý, nhanh chóng nhận điện thoại.

Linh Vận trở về kí túc xá tắm rửa, cả người dần dần tỉnh ngộ, vừa nãy lại nhiệt tình mời Ninh Tự Hàn đi chơi.

Nhớ lại bữa ăn khi nãy, bờ môi được anh chạm lên vẫn còn cảm giác lành lạnh, cô đưa tay sờ nhẹ.

Nếu có một người bạn trai như thế cũng tốt.

Nhưng nhìn chiều cao của mình trong gương, mấy giây sau cô im lặng thở dài, ngay cả tên cặn bã Đoạn Tinh Vũ còn chưa đến một mét tám đã chê cô thấp, huống hồ là Ninh Tự Hàn cao những một mét tám tám?

Người ta còn đang là nghiên cứu sinh nữa.

Người giống như anh trai không ngại con gái béo còn được bao nhiêu người?

Tốt xấu gì thì béo còn có thể giảm cân, chứ liên quan đến chiều cao thì phải làm sao đây?

Linh Vận tức tối lau khô người, mặc quần áo, tâm trạng không được tốt lắm.

Khoảng mười giờ đêm, Tôn Cẩn Nặc trở về, còn ôm một túi đào lớn, Linh Vận liếc nhìn: "Đêm hôm khuya khoắt cậu mua nhiều đào như thế làm gì?"

Tôn Cẩn Nặc không giấu được nụ cười trên khuôn mặt, xấu hổ nói: "Là học trưởng cho tớ đó."

"Oa, học trưởng đồng ý với cậu rồi?" Linh Vận kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Tôn Cẩn Nặc đi rửa đào rồi đưa cho Linh Vận một trái, bẽn lẽn nói: "Không có, anh ấy nói hôm nay mua nhiều nên cho tớ mấy trái."

Linh Vận cầm lấy đào rồi cắn hai cái, tự nhủ không biết Ninh Tự Hàn đã ăn chưa?

Có điều anh trai dị ứng với đào, họ ở lại ở chung phòng, Ninh Tự Hàn không ăn thì ai ăn?

Sáng hôm sau, Linh Vận rời giường, toàn thân mệt mỏi, eo lưng đau nhức, còn bị nghẹt mũi, dường như cô bị cảm. Cô cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn cho Ninh Tự Hàn: "Ninh Tự ca, hôm nay em về thăm mẹ, không thể đi với anh được..."

"Hẹn lần sau nhé."

Tin nhắn gửi đi, cô rươm rướm nước mắt, trong lòng có hơi khó chịu, đau lòng.

Nếu cô cao thêm hai centimet thì tốt rồi.

Hẹn hò với Đoạn Tinh Vũ chỉ là chơi đùa thôi nên cô rất nhanh đã đồng ý, kì thực chia tay cũng chẳng có khó chịu chút nào, chỉ cảm thấy bị sỉ nhục thôi.

Nhưng với Ninh Tự Hàn thì không giống, cô cảm thấy rằng sau này mình sẽ yêu anh, rất rất yêu là đằng khác. Nhỡ sau đó chia tay, có thể cả đời cô không còn can đảm để yêu nữa.

Vẫn nên dừng lại trước khi quá muộn, nhân lúc chưa nảy sinh tình cảm thì nên hạn chế gặp nhau nữa.

Sáng sớm, Linh Tu hỏi Ninh Tự Hàn: "Đi chơi bóng rổ?"

Ninh Tự Hàn không chút do dự, từ chối: "Không."

Linh Tu ngạc nhiên nhìn anh, mỗi khi đến cuối tuần tên này đều tích cực hăng hái đi chơi bóng, hôm nay là như thế nào: "Có hẹn sao?"

Nhớ đến việc Linh Vận đã dặn, Ninh Tự Hàn mơ hồ trả lời: "Không có, hôm nay tao muốn đi mua cái quần."

Linh Tu ồ một tiếng: "Vừa đúng lúc, tao cũng muốn mua, cùng đi thôi."

Ninh Tự Hàn liếc nhìn anh ta, tên này đúng là không biết ý mà. Đúng lúc đó điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nhìn, lập tức nói với Linh Tu: "Tao chợt nhớ tao còn một chiếc quần vẫn chưa mặc, không đi nữa."

Linh Tu: "..."

Tên này càng ngày càng kì lạ.

Rất nhanh Linh Vận đã nhận được tin nhắn, vỏn vẹn một chữ: "A."

Cô trở mình, kéo chăn lên bịt kín đầu, muốn ngủ tiếp, một lát sau khó chịu không ngủ được, thế là bực bội đạp chăn mền, ngồi dậy hỏi Tôn Cẩn Nặc: "Tớ muốn về thăm nhà một chuyến, cậu đi cùng không?"

"Mẹ tớ làm đồ ăn ngon tuyệt cú mèo, cậu có muốn nếm thử không?"

Hai tay Tôn Cẩn Nặc cầm lấy chăn mền, nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, cô nói: "Không đâu, hôm nay tớ muốn đi tìm học trưởng."

Cô lại ngập ngừng: "Linh Linh, hình như anh trai cậu cũng học khoa tài chính ngân hàng hả?""

Linh Vận gật đầu: "Đúng vậy."

Tôn Cẩn Nặc ồ một tiếng, cảm giác có gì đó không đúng, trước kia cũng không tìm hiểu nhiều, gần đây mới phát hiện một ít thông tin, cô thăm dò: "Thế anh cậu tên gì, luôn luôn nghe cậu kể về anh ấy, nói với tớ xem, không chừng tớ cũng biết."

Linh Vận không phát hiện chuyện gì sâu xa bên trong, trả lời: "Linh Tu."

Tôn Cẩn Nặc: "..."

Không ngờ người học trưởng cô thầm thích lại là anh trai của bạn thân cô.

Buổi trưa, tài xế của nhà Linh Vận tới đón cô, vì không muốn để các bạn học nhìn thấy nên cô đã gọi tài xế đỗ bên ngoài trường,

Nhân lúc không ai để ý, cô nhanh chóng ngồi vào xe.

Về đến nhà, bố mẹ cô đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, cô cởi áo khoác rồi chạy tới ôm cổ mẹ: ""Mẹ ơi, một tuần không gặp mà con nhớ mẹ quá."

Mẹ Linh Vận đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng từ nhỏ đã sống khá giả nên làn da giống như chỉ vừa mới ba mươi, dáng người cũng rất đẹp, ăn mặc lại thời thượng. Nhìn thấy Linh Vận nhào tới, bà khẽ tay cô:" Nhớ mẹ mà không về thăm, nếu mẹ mà không nói tài xế đi đón con chắc con cũng không về đâu."

Linh Vận buông bà ra, lại đi tới ôm bố: "Bố ơi, hôm nay bố được nghỉ ạ?"

Bố Linh Vận trông thấy con gái sắc mặt đặc biệt hiền hậu, cười nói: "Không, mẹ con nói hôm nay con về thăm nên bố mới về nhà ăn cơm."

Linh Vận bĩu môi, cọ cọ mặt ông, nhõng nhẽo nói: "Tết đến rồi, nhất định cả nhà phải ăn bữa cơm sum vầy, bố gọi anh hai về đi ạ."

Sắc mặc ông thay đổi ngay lập tức, hừ một tiếng: "Đối với nó nói xin lỗi khó như vậy sao?"

"Nếu nó không xin lỗi mẹ con thì đừng nghĩ đến việc trở về."

Linh Vận thè lưỡi, lại chạy tới cầu bà Linh: "Mẹ ơi, mẹ muốn để anh bỏ bữa linh tinh ạ?"

Bà Linh xoa đầu cô, nói: "Anh của con là quan lớn, mẹ còn quản được nữa sao?"

"Nó không biết được sai lầm của mình còn thể hiện vẻ mặt khó chịu nữa."

"Vâng". Linh Vận thấy thái độ bố mẹ kiên quyết như thế, không còn gì để nói nữa."Con đói bụng rồi, mình đi ăn cơm đi ạ."

Linh Vận ở nhà ba ngày tết, trở về trường đã đến lúc thi cuối kì, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng ôn tập chuẩn bị cho kì thi, không còn thì giờ để nghĩ đông nghĩ tây.

Chớp mắt đã đến mùa xuân, thời tiết ấm áp, vạn vật sinh sôi, vô số ý nghĩ đen tối cũng đang lăm le ngóc đầu dậy.

Như thường lệ, mỗi ngày Tôn Cẩn Nặc đều báo cáo tình cảm không mấy tiến triển của cô ấy cho cô.

Dù cho có tổn thương như thế nào, cô ấy cũng vui vẻ chịu đựng. Mỗi ngày chỉ cần gặp học trưởng một lần là trở về tán gẫu cả buổi, mặt mày tràn đầy ý cười, giống như đã sa vào lưới tình.

Mỗi ngày Linh Vận đều lắng nghe đến mức tai muốn mài ra kén, nhưng nhìn Tôn Cẩn Nặc vui như thế, cô không đành lòng đả kích cô ấy. Trong lòng lặng lẽ chúc phúc, hi vọng cô có thể làm rung động vị học trưởng lạnh lùng kia.

Hôm nay ăn tối xong, Tôn Cẩn Nặc lại thay quần áo thể thao đi ra ngoài, nói là có thể tình cờ gặp được học trưởng, nhân tiện chạy bộ giảm cân.

Giảm cân là khẩu hiệu được cô hô hào nửa năm trước, được vài ngày cuối cùng cũng giảm được hai cân, hôm qua cô lại ăn lẩu.

Cô ấy đúng là tạng người dễ tăng cân, có cảm giác chỉ cần uống nước cũng có thể mập lên.

"Tớ đi đây." Tôn Cẩn Nặc khoát tay, xắn xắn quần lên rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Linh Vận nhìn bóng lưng cô rồi lại trầm tư.

Mỗi ngày nghe cô ấy kể về việc theo đuổi học trưởng khiến cô cũng có chút xao động, rất muốn nói chuyện yêu đương, tốt nhất là không bao giờ chia tay.

Ai, nếu cô cao thêm hai centimet, chắc chắn cô sẽ lập tức chạy đi tìm học trưởng tỏ tình, chỉ sợ anh có bạn gái thôi.

Linh Vận nằm bò trên giường suy nghĩ biện pháp, đúng là phải lên mạng tìm hiểu mới được.

Gì mà ăn nhiều lòng trắng trứng gà, nhất là đồ ăn chứa nhiều axit amin, nào là bột mì, lúa mì, đậu, thịt bò, gan động vật, còn có sữa tươi, cua tôm vân vân..

Ăn ít cơm, đồ ngọt, nước trái cây càng tốt.

...

Linh Vận nghĩ, tôm với cua coi như xong, căn tin trường học không có, chỉ có thể về nhà mới ăn được. Có điều trứng gà với sữa tươi thì chắc chắn phải có, chắc gan động vật cũng có thôi.

Có điều bình thường cô chẳng thích ăn những thứ đó nên không để ý, cô lưu những bức ảnh món ăn này về điện thoại, dự định từ giờ sẽ ăn như thế.

Nhưng nghĩ đến ngày mai mới có thể ăn khiến cô có chút mất hứng, cô rất muốn ăn ngay bây giờ thì ngày mai thức dậy sẽ cao thêm hai centimet cho xem.

Suy nghĩ một lúc, những thứ khác không có nhưng sữa tươi chắc phải có rồi.

Linh Vận bước xuống giường, vào phòng bếp lấy một hộp sữa, một hơi uống hết nửa hộp. Trong lòng cô nghĩ thầm trước kia cô cũng uống sữa, sao không cao lên nhỉ.

Không lẽ lúc trước uống quá ít?

Cô nhìn phòng bếp lần nữa, còn tận năm hộp, hay là uống hết luôn?

Linh Vận hút hết nửa còn lại, sau đó lấy một hộp sữa khác uống.

Uống liên tục ba hộp, cái bụng nhỏ của Linh Vận phồng lên, cô ôm lấy bụng rồi ợ một tiếng, không uống được nữa rồi.

"Linh Vận, nhanh đến đây nào, cậu thấy tớ đã gầy chưa?"

Linh Vận với cái bụng đầy sữa đứng dậy, khóe miệng còn chảy giọt sữa, cô vừa lau miệng vừa trả lời Tôn Cẩn Nặc: "Nhìn không ra."

Tổn Cẩn Nặc nhìn cô đang che miệng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Cậu sao thế?"

Linh Vận nghĩ đến sữa, cảm thấy dạ dày trương phình khó chịu, miệng đầy sữa muốn tuôn ra, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh, phun một ngụm lớn. Cô vỗ vỗ ngực: "Tớ uống sữa."

"Sữa?" Tôn Cẩn Nặc nhìn mấy hộp sữa rỗng trên bàn, ngạc nhiên hỏi: "Một mình cậu uống hết chỗ đó?"

"Ừ." Linh Vận ừ một tiếng, lại nôn hết sữa trong miệng ra, dùng sức vỗ ngực, hốc mắt ẩm ướt.

Uống mới được ba hộp thôi lại khó chịu như vậy.

"Uống sữa cho cao lên." Linh Vận lau nước mắt, vừa nói vừa rửa tay, rửa mặt. "Giúp tớ ném hết mấy cái hộp đó với, trong tủ cũng vứt đi, đừng để tớ nhìn thấy chúng nữa."

Bây giờ cô chỉ tưởng tượng đến sữa thôi là đã muốn nôn rồi.

Tôn Cẩn Nặc nhìn cô cười cười: "Chiều cao phần lớn là do di truyền, cậu cũng 19 tuổi..."

Cô thấy Linh Vật như muốn khóc, nhanh chóng sửa lời: "Thật ra thì tớ có đọc sách, hai mốt hai hai tuổi còn có thể cao lên được mà, cậu còn hai ba năm nữa, chắc chắn sẽ cao, đừng vội."

Linh Vận thở đài, bụng vô cùng khó chịu, cô không dám lên giường, đành phải đi đi lại lại. "Tớ không có vội, nhưng mà..."

Tôn Cẩn Nặc đến gần cô, nhìn vào mắt cô: "Có phải cậu đã thích ai rồi không, trước kia cậu đâu có nghĩ nhiều như thế."

Con gái trở nên ăn diện đẹp để làm đẹp lòng của người mình yêu đó. Linh Vận thấy xung quanh không có ai, thành thật: "Chẳng phải cậu đã gặp qua hồi liên hoan năm ngoái sao, anh học trưởng kia ấy."

"A." Tôn Cẩn Nặc nhớ lại, còn chung phòng với Linh Tu của cô.

"Nhớ rồi, đẹp trai, dáng người cũng không tệ, quan trọng là rất cao. Xứng đáng để thích đó."

"Tớ đã nói rồi." Linh Vận tìm được người đồng cảm: "Nhưng mà cậu nghĩ xem, Đoạn Tinh Vũ chỉ có một mét bảy lăm đã ghét tớ, chê tớ thấp. Ninh học trưởng cao hơn tớ những ba mươi centimet, nhìn tớ như nhìn đứa trẻ, không phải cũng chê tớ sao?"

"Không thể nào." Tôn Cẩn Nặc giọng điệu ngờ vực: "Tớ thấy anh ta không giống loại người như thế, với cả thấp thì đã làm sao, có ảnh hưởng tới người khác sao. Người hiểu chuyện sẽ không để ý đến những thứ đó."

Tôn Cẩn Nặc lại lấy tay véo khuôn mặt trắng nõn của Linh Vận: "Cậu lại dễ thương như thế này, vóc dáng xinh đẹp, còn sợ không ai thích sao?"

Tâm trạng Linh Vận vui vẻ hẳn lên, chắc Ninh Tự Hàn cũng không để ý đâu nghỉ?

Hai người nói chuyện, thấy kí túc xá chuẩn bị đóng cửa, sinh viên đang học tập hay đi chơi cũng đang trở về.

Điền Huỳnh Mĩ cũng về kí túc, lại còn cố tình đi đến trước phòng bọn họ, còn nói điều gì đó.

Linh Vận vừa thấy cô ta đã ngứa mắt, không khách khí nói: "Phòng bọn tôi không chào đón cô, mời về cho."

Điền Huỳnh Mỹ: "Tôi đến thông báo cho các cô một tin, hai ngày tới trường sẽ tổ chức cuộc thi trang phục truyền thống, nếu các cô có nguyện vọng thì có thể tham gia."

Cuộc thi trang phục truyền thống?

Linh Vận có chút dao động.

Điền Huỳnh Mĩ: "Dĩ nhiên một đứa thấp như cô sợ là trang phục còn không mặc vừa, có khi tham gia cũng không được lên diễn, đi còn giẫm vào váy cũng nên."

"Cô có bệnh à!" Linh Vận thở hổn hển, tức giận nhìn cô ta: "Cô là chó điên sao, mỗi ngày không cắn tôi thì không thoải mái?"

Điền Huỳnh Mỹ: "Hồi trước còn nói học trưởng kia là bạn trai, bây giờ thì cả hai không gặp nhau lần nào, còn nhìn không ra là cô đang gạt mọi người sao!"

Tôn Cẩn Nặc nhìn cô ta, không chút khách khí, từng bước tiến tới, còn vặn cổ tay.

Cô ấy vốn đã cao, thân hình lại có chút to lớn, khuôn mặt ấy lúc này thật sự dọa người, Điền Huỳnh Mỹ run rẩy sợ hãi: "Cô tính làm gì? Cô mà đánh tôi thì tôi sẽ đi mách thầy."

Tôn Cẩn Nặc khinh thường: "Về khoản này cô đúng là cũng có chút tiền đồ đấy."

Linh Vận nhìn bộ dạng Điền Huỳnh Mỹ tới gây hấn lại trở thành dáng vẻ co rúm sợ sệt trông buồn cười làm sao, cô cười ra tiếng: "Ha ha ha...Nhìn xem ai kìa."

Điền Huỳnh Mỹ ôm lấy eo, trừng mắt nhìn Tôn Cẩn Nặc, nói: "Đừng tưởng vóc dáng của cô cũng đủ tiêu chuẩn nhé, thân hình như thế kia cũng không thể mặc được, hừ, ngay cả cơ hội lên sân khấu cũng không có đâu.""

Nói xong, cô ta tức tối bỏ đi.

Linh Vận với Tôn Cẩn Nặc nhìn nhau, bỗng nhiên cười ha ha.

Linh Vận chỉ về hướng người mới rời khỏi: "Cô ta gây sự mỗi ngày như thế mà không biết mệt sao?"

Tôn Cẩn Nặc phụ họa: "Chính xác, có khi hai chúng ta đào mồ mả nhà cô ta rồi, chứ vì sao trong lớp bao nhiêu ngườì như thế lại cứ dán mắt vào chúng ta?"

Hia người cười cười nói nói một lúc rồi mỗi ai về giường người nấy, Linh Vận chợt hỏi: "Cậu nói xem chúng ta có nên tham gia không?"

Tôn Cẩn Nặc lập tức trả lời: "Tham gia, còn muốn giựt giải thưởng, chọc chết cô ta."

"Đúng đúng đúng, chúng ta tham gia, chọc chết cô ta đi."

"Nhất định phải đẹp hơn cô ta, đến lúc chúng ta nhận giải thưởng xem cô ta còn mặt mũi nào không!"

Linh Vận nói xong trong lòng dễ chịu hơn hẳn, yên tâm nhắm mắt.

Vì uống quá nhiều sữa nên cả đêm dạ dày Linh Vận rất khó chịu. Cô tỉnh giấc những hai lần, xoa nhẹ bụng rồi định nằm xuống ngủ, khi ấy trời sắp sáng.

Sáng sớm Tôn Cẩn Nặc đã rời giường, chạy bộ nửa tiếng, sau đó đi canteen mua đồ ăn sáng, tiện thể mua cho Linh Vận, dù gì khẩu vị của cô cũng không khác thường ngày

Cô trở về vẫn thấy Linh Vận ngủ, một mình cô mang sách đi đến thư viện một tiếng, vẫn chưa thấy Linh Vận đến liền gọi điện thoại cho cô.

Linh Vật bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động: "A lô."

"Linh Linh, cậu còn ngủ sao, mau đến lớp đi." Điện thoại truyền giọng của Tôn Cẩn Nặc tới.

Linh Vận a một tiếng, lập tức ngồi dậy: "Được được, để tớ rửa mặt xong sẽ đi ngay."

Linh Vận nhanh chóng rửa mặt, trước khi đi nhìn thấy một ly sữa đậu nành đặt trên bàn, nhớ lại tối hôm qua uống rất nhiều sữa, cảm giác buồn nôn ập tới, cô nhanh chóng ra ngoài.

Cuộc đời này cô không muốn uống sữa bò nữa, ngay cả sữa đậu nành cũng không muốn uống.

Linh Vận không trang điểm, cũng không ăn mặc cầu kì, quần áo đều do mẹ cô mua. Hôm nay đi đến thư viện, cô tìm Tôn Cẩn Nặc. Sau đó hai người cùng đến phòng học, bỗng nhiên nhìn thấy sinh viên trong đội văn nghệ, khuôn mặt mỗi người rất xinh đẹp, còn cao ráo, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

Một cô gái đang trình diễn catwalk, nhìn rất đẹp, Linh Vận chăm chú nhìn một lúc, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

"Này, cậu có nhìn thấy bọn họ có gì đó rất đặc biệt không?"

Linh Vận đụng đụng Tôn Cẩn Nặc, thần bí hỏi.

Tôn Cẩn Nặc thuận theo ánh mắt cô nhìn sang, lắc đầu: "Không có, chỉ hơi cao."

Linh Vận bĩu môi: "Không đâu, tớ nhìn bọn họ chí ít cũng cao 1m75 cơ, có khi còn hơn."

"Thật hả?" Tôn Cẩn Nặc trợn tròn mắt, gật đầu."Thế thì còn cao hơn cả tớ."

Linh Vận kìm nén nỗi ngạc nhiên của mình, vỗ cánh tay Tôn Cẩn Nặc: "Tớ vừa nảy ra một ý."

Tôn Cẩn Nặc theo bản năng, hỏi: "Ý gì?"

Linh Vận: "Mấy người đấy đều mang giày cao gót, cậu nhìn xem chiếc giày kia gót ít nhất 12 centimet, thế thì tớ đeo vào cũng cao một mét bảy luôn rồi còn gì?"

"Ha ha ha, tớ thật là thông minh mà." Chưa để Tôn Cẩn Nặc có cơ hội trả lời, cô nói tiếp: "Trưa nay tớ sẽ đi đến cửa hàng giày, tớ sẽ mua một đôi cao hẳn 15centimet cho xem."

Sau đó cô sẽ lập tức đi tìm học trưởng, hi hi.

Tôn Cẩn Nặc hừ một tiếng: "Thế cậu đứng lên cây cà kheo luôn đi."

Sau khi tan học, Linh Vận không ăn cơm, cũng không cho Tôn Cẩn Nặc ăn mà kéo cô ấy đi ra ngoài: "Nhanh lên nhanh lên, tớ muốn mua ngay để buổi trưa mang ngay cơ."

"Buổi tối tớ sẽ mang nó đi tìm Ninh Tự Hàn."

Buổi sáng Tôn Cẩn Nặc ăn không nhiều, bây giờ bụng đã sôi ùng ục."Nhưng còn chưa ăn cơm, cậu không đói bụng sao?"

Linh Vận chỉ nghĩ đến chuyện giày cao gót, tất cả mọi thứ đều không nhớ: "Cậu nói tớ mới nhớ, buổi sáng tớ còn chưa ăn. Lát nữa chúng ta ăn bên ngoài."

Tác giả có lời muốn nói:

Spoil một chút, trận đấu Tiểu Linh với trang phục truyền thống, Ninh học trưởng của chúng ta là ban giám khảo, hắc hắc hắc...

Mọi người đoán xem học trưởng Ninh sẽ cho Tiểu Linh bao nhiêu điểm đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.