Miêu Nhãn Mị Hồn

Chương 32: Kiếm trảm ma vương




“Đừng… Đừng…” Tôirun rẩy nhìn anh ta, dùng ánh mắt tội nghiệp để đánh động tấm lòng vôtình tàn nhẫn nhất của người đàn ông này.

Đáng tiếc là không có tác dụng, tim anh ta cứng như sắt đá vậy.

Đi liền với tiếng kêu “A! A! A! Đau”, tôi bị anh ta ném vào bể nước, sauđó anh ta xắn tay áo lên, chà xà phòng, ấn xuống nước, nhấc lên, bắt đầu dùng bàn chải nhỏ chải lông trên cơ thể của tôi, vừa chải vừa gằn giọng noi: “Đừng có làm loạn, ngoan ngoãn một chút, không thì ta cắt chân nhà ngươi đó”.

Chân của mèo ngắn không chạm được tới đáy bồn tắm,nước thì lạnh cóng đến lục phủ ngũ tạng, tôi cảm thấy không ổn, lập tứcbiến thành hình người, sau khi đứng vững ra sức trèo lên mép bể.

Thở hổn hển, tôi ngồi sang bên cạnh bồn tắm, cảm thấy mình như từ mùa đôngbăng giá trở về với mùa xuân. Đáng tiếc là lúc này tấm áo choàng bằnglụa màu trắng bị nước làm ướt rồi, nhìn xuyên suốt dính chặt lên ngườitôi, nhìn thấy toàn bộ da thịt trong lớp quần áo lúc ẩn lúc hiện. Máitóc dài màu xanh tím ướt nhẹp bị rối tung, nước không ngừng nhỏ xuống.

Cho dù cố gắng rũ nước ở trên người và trên đầu đi, vẫn cảm thấy rất lạnh,cái lạnh thấu vào xương, đau đớn làm tôi nói không nên lời.

Taycủa Bích Thanh Thần Quân vẫn cầm bàn chải bỗng nhiên dừng lại nửa chừng, vẻ mặt lạnh lùng của anh ta dường như có dấu hiệu sụp đổ, vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, đi lại phía tôi, do dự hỏi: “Ngươi… Không phải là trẻcon sao?”

Yêu quái muốn tu thành người, phải trải qua một quátrình thơ ấu để thích ứng với thế giới loài người. Nhưng mà! Tôi biếnthành trẻ con từ lúc nào nhỉ? Dù trong lòng rất giận dữ, nhưng tôi không dám tiến lên phía trước, chỉ quay đầu giẫm một chân vào cái cửa sổ bịvỡ, chuẩn bị chạy trốn ra ngoài.

“Không được!” Bích Thanh ThầnQuân vừa giật mình vừa tức giận, không biết rút từ đâu ra cái roi da,quấn lấy chân của tôi, kéo lùi lại phía sau.

Sức không mạnh bằnganh ta, tôi vội vàng xuất chiêu Phá Thiên Trảo, chộp lấy hòn đá ngọcdưới đất, nhưng không thể nào ngăn được sức kéo giật lùi mạnh mẽ đó, chỉ để lại những vết cào trên mặt đất vừa dài vừa sâu.

“Tên xấu xa!” Tôi biết không còn đường thoát, chửi một câu rất to rồi xoay người laođến chuẩn bị liều mạng với anh ta, không ngờ vừa mới nhảy lên, tay củaBích Thanh Thần Quân vung nhẹ một cái, cái roi da dường như sống dậy,trói chặt tứ chi của tôi lại và kéo đến bên cạnh anh ta.

“Yêu lực của ngươi tuy mạnh… Nhưng lực khống chế lại kém, thêm vào đó lời nói và hành động không khớp nhau… Làm ta tưởng ngươi là quái vật nhỏ xuất sắctrời cho…” Bích Thanh Thần Quân không biết là đang giải thích điều gì.

Tôi vẫn cố gắng chiến đấu với chiế roi da, nhưng không nghĩ là càng giãygiụa càng bị thít chặt hơn, làm cho tôi không động đậy được, lồng ngựcđau không ngừng vì bị nén chặt.

“Đau quá…” Tôi vẫn tiếp tục ngọnguậy, giống như một con rắn nhúc nhích cố bò ra phía cửa, chỉ muốn rờikhỏi người đàn ông đáng sợ này.

Bích Thanh Thần Quân chặn tôilại, mặt anh ta bỗng lóa lên màu đỏ khác thường, nhưng lại nhanh chóngtrở lại màu sắc như cũ: “Với hình dáng này nhà ngươi tuyệt đối khôngđược ra ngoài, đợi ta đi lấy quần áo cho người”.

Ngoài cửa những người hầu nghe thấy tiếng động ở trong, không nhịn được hỏi nhỏ: “Thần Quân, ngài vẫn ổn chứ?”

Tôi nghe thấy phía ngoài có người, vội vàng cao giọng cầu cứu: “Cứu với!! Cứu với!!”

“Không được vào!” Bích Thanh Thần Quân lập tức bịt miệng tôi lại, bình tĩnhquát mấy người phía ngoài: “Các ngươi không cần nhiều chuyện!”

Đám người bên ngoài tuân lệnh không dám nói gì.

“Aaaa” Tôi cố gắng tiếp tục hét lên, anh ta bối rối ôm eo tôi nhấc lên, sau đó đi đến cạnh mép bàn, một tay kéo cái khăn trải bàn xuống, quấn tôi lạisau đó vác lên lưng, lưỡng lự một lúc, không thay đổi sắc mặt cứ như vậy bước ra ngoài từ cửa chính.

Những người hầu nam và nữ ở phíangoài nhìn thấy tôi bị trói chặt vác đi, sợ hãi đứng ngây tại chỗ, ánhmắt của họ đầy kinh ngạc, bối rối và mơ hồ… Tôi nghĩ nhất định họ đangđồng cảm với con mèo bị tên độc ác tra tấn.

Trong sự đau khổ,Bích Thanh Thần Quân bước đi như bay, không phải đi qua nhiều lối, đithẳng vào một căn phòng rất lớn, trong phòng trang trí rất đơn giản,giữa phòng có một cái giường to bằng gỗ thơm được chạm trổ màu hồng,trải đệm đầy bong và bộ bàn ghế Bát Tiên cùng chất liệu, bốn bên kê đầygiá sách với rất nhiều loại sách, trên tường treo mấy tờ giấy viết chữthật giống như gà bới, không biết có phải là cái gọi là thư pháp không.Không đợi tôi quan sát xong, anh ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, lạichau mày suy nghĩ, như không biết phải làm thế nào.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, cảm thấy khá dễ chịu, thế là trốn vào một góc, cảnh giác xem anh ta còn muốn làm gì nữa.

Phía ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo: “Thần Quân đại nhân, Tiểu Lâm cầu kiến”.

Bích Thanh Thần Quân lập tức khẽ ra lệnh cho tôi: “Có thể biến lại thành hình mèo không?”

Việc kẻ địch yêu cầu làm, tuyệt đối không làm! Tôi lắc lắc đầu, tỏ vẻ khôngmuốn biến thành mèo. Anh ta không biết làm sao đành phải cầm chăn lên,đắp lên cả người tôi và bảo Tiểu Lâm tiến vào.

Sau khi Tiểu Lâmbước vào, nhìn thấy tôi đang run rẩy trên giường, lại giật mình ngạcnhiên, do dự mở lời: “Thần Quân… Thần vừa từ chỗ Nhị Lang Thần Quân vềxin báo… Đây là…!”

Bích Thanh Thần Quân đi đến ngồi bên cạnh bànBát Tiên, thở dài nói: “Ta nghĩ cô ta là yêu thú chưa trưởng thành. Vìvậy mới dùng bể nước pha thạch nhũ tắm cho cô ta”.

Sau đó anh takhông phải giải thích thêm nữa, nhưng Tiểu Lâm có vẻ rất hiểu hàm ýtrong đó, thế là khuyên nhủ: “Bồn nước pha thạch nhũ có khả năng trợgiúp nâng cấp tu, Thần Quân thực ra đã lao tâm khổ tứ, nhưng trong Huyền Thanh Cung…, các Đãi Đồng và Đãi Nữ đa số là Hoa Tiên, Thảo Tiên hoặcVật Tiên, xưa nay chưa từng có sự tồn tại của loài thú nào, cho nên Ngài không hiểu rõ loài thú không thể chịu lạnh là chuyện bình thường.”

“Bình thường cái đầu ngươi ây! Ngươi thử tắm xem!” Tôi điên tiết chửi.

“Bản thần đều tắm mỗi ngày”. Bích Thanh Thần Quân không thèm để ý đến tôi,tiếp tục nói: “Lần này do ta tính toán chưa kĩ, ở chỗ Dương Tiễn ngươicó lấy được cách nuôi dưỡng loài vật này không?”

Tiểu Lâm lấy raquyển sách cung kính đưa cho anh ta, Bích Thanh Thần Quân giở ra đọc vài trang, lấy tay ám hiệu cho anh ta lui ra, sau khi suy nghĩ xong lại dặn dò: “Đi chuẩn bị cho cô ta một căn phòng, con mèo này tính khí bấtthường, thân thủ bất phàm, cho nên tốt nhất là ở gần ta một chút, đểtiện quản, chọn cho cô ta một Đãi Đồng thích hợp nữa”. Tiểu Lâm vừa định rời đi lại bị gọi quay trở lại và nghe dặn dò tiếp: “Chuẩn bị cho cô ta một ít thức ăn”.

Nói xong anh ta mở cuốn sách trên tay ra đọc, vừa xem vừa gật đầu tán thưởng: “Thì ra là như vậy”.

Tôi không thể ngọ nguậy, chỉ thừ người ra nhìn những bông hoa được chạm trổ tinh xảo trên tấm ván phía trên, đầu óc bắt đầu quay cuồng, toàn thâncàng lúc càng lạnh, trong đầu đều là những hình ảnh cá khô đang nhảymúa… Tôi bỗng dần dần mất đi ý thức.

Toàn thân đang rất lạnh… Lẽ nào tôi chết rồi sao?

Cảm giác bị vùi dập truyền đến, tôi mơ màng mở mắt ra, phát hiện bản thânđã biến lại thành mèo, đang trong vòng tay của Bích Thanh Thần Quân, anh ta đang cưỡi một con Kì Lân chạy rất nhanh, không biết là đi đến đâu.

“Meo Woo..” Tôi cẩn thận quay đầu quan sát xung quanh, phía sau Tiểu Lâmcũng cưỡi một con Thiên Mã, nhưng anh ta vẫn bị bỏ cách rất xa.

“Đừng thò đầu ra thăm dò nữa, cẩn thận không rơi xuống đấy”, Bích Thanh ThầnQuân ôm cái đầu của tôi vào vòng tay, sờ sờ cái đầu đang nóng, dùng mộtâm điệu yếu ớt nói, “Sau này… Không tắm nước lạnh cho ngươi nữa”.

Gió thổi làm cái đầu của tôi như co lại càng khó chịu, không nói gì, nghĩđến những khổ sở vừa rồi, không có ý định tha thứ cho anh ta.

Gió đã ngững thổi, Kì Lân cũng dừng lại, Bích Thanh Thần Quân bế tôi xoayngười nhảy xuống, vội vàng đi vào cái sân khác thường phía trước, sânrất lớn, trồng đầy những loại hoa cỏ mà tôi chưa từng biết, mùi thơm của thuốc trộn lẫn mùi thơm của hoa và mùi hương của cỏ bay đến, khiến tôisặc và hắt xì hơi.

Đi bộ dọc theo lối đi trải sỏi của sân, tớimột căn phòng nhỏ, có một cô bé mặc chiếc quần trắng lưỡi liềm đang vừasắc thuốc vừa ngủ gật ở cửa ra vào, trên tay cầm cây hương bồ, một lúclại ve vẩy. Nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân đi đến, vội vàng tỉnh dậy,cười ha ha hành lễ: “Thần Quân đường xa đến, con đi thông báo với sưphụ”.

Nói xong cô ta không cần chờ trả lời, lập tức chạy vàophòng, rất nhanh, trong phòng truyền ra một giọng nói mệt mỏi: “Ta nóiBích Thanh ngươi, vạn năm vô sự không đến nhà, lần này là do bị thương ở tay hay ở chân vậy?”

Bích Thanh Thần Quân bế tôi đi thẳng vào trong, không khách sáo nói: “Thương hàn”.

Lúc này tôi nhìn thấy nơi phát ra âm thanh, đó là một người đàn ông mặc áotrắng tinh khiết, anh ta cũng không có vẻ đẹp đặc biệt gì, mặt mũi cũngkhông có nét nào ấn tượng lắm, ánh mắt uể oải, tất cả kết hợp lại nhìnthế nào cũng không vừa mắt, nhưng khi cười thì thật giống như mây tangió lặng, như dòng nước trong trẻo nghìn năm không đổi, ngấm sâu thẳmvào trái tim, làm thế nào cũng không thể quên được.

Người đàn ông đó há hốc mồm, làm ra vẻ kinh ngạc: “Ông cũng bị thương hàn á? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây. Ít thấy, ít thấy đây".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.