Miêu Nhãn Mị Hồn

Chương 26: Chấp chưởng môn hộ




Tình hình hiện nay thế nào?

Những mảnh quần áo rách vương vãi khắp mặt đất và những vết máu lấm tấm trênnền cỏ xanh, tôi ngồi trên mặt đất không một mảnh vải che thân, nhìn hai người đàn ông mới xuất hiện mà cảm thấy không khí bắt đầu đặc quánh đến khó chịu.

Đó phải chăng là sự phẫn nộ hòa quyện với sát khí đằng đằng khiến tôi hơi sợ hãi.

Đang trong tình thế cảnh giác, hai người đàn ông đồng loạt quay đi, ngườiđàn ông cao trên hai mét kia lập tức cởi áo choàng, lưng hướng về phíatôi và ném chiếc áo lại, tức tối nói: “Nghĩa muội, em quấn tạm áo choàng lên, rồi chút nữa đi kiếm tên súc sinh đã hãm hại đời muội và băm nóthành nghìn mảnh!”

Tôi bò qua và ngửi ngửi chiếc áo choàng trênmặt đất, chiếc áo có lớp lông trông có vẻ thoải mái này càng gợi lại nỗi đau vì bị mất lông. Tôi nằm đề lên rồi cuộn mình nằm trong chiếc áo,chỉ còn chiếc đuôi đang ngoe nguẩy, tâm trạng rất chán chường.

“Lão đại xong chưa?” Người thiếu niên áo trắng hỏi.

Tôi không hiểu anh ta hỏi gì, mà cuộc tròn trong chiếc áo và lăn hai vòng rồi kêu: “Meo woo…”

Hai người họ lập tức quay người lại và nhìn thấy hình dáng tôi lúc bấy giờlại vội vã quay đi. Tôi nhìn thấy hành động kì quặc của họ thì rất ngạcnhiên, đúng lúc đó từ đằng xa có mùi hương từ đâu theo gió bay vào mũitôi, đấy là mùi gà quay, nó làm cái dạ dày của tôi bắt đầu nhảy múa vàước muốn được ăn thịt gà lấp đầy tâm trí tôi.

“Meo woo…” Tôi lại kêu lên và hướng về nơi phát ra hương thơm ngào ngạt đó để tìm kiếm thức ăn.

Mùi thơm đó phát ra từ trên người đàn ông cao lớn, với thân hình cao trênhai mét, cơ bắp cuồn cuộn với bộ áo giáp lấp lánh ánh kim và đôi sừngnhọn, tay cầm một chiếc gậy sắt trông thật hùng dũng vô song.

Làmột con mèo được giáo dục tôi không thể cướp đồ trên tay người khácđược, thế là tôi dùng đầu cọ cọ vào chân anh ta rồi kêu lên với giọngđiệu cầu xin: “Meo woo… Meo woo… Ta muốn ăn thịt gà… Meo woo…!”

Người đàn ông cao lớn bị tiếng kêu ngọt như mật của tôi mê hoặc cúi xuốngnhìn, bốn mắt gặp nhau trong giây lát cũng đủ làm tay anh ta run rẩy,đánh rơi cây gậy sắt vào ngón chân và kêu “Coong” một tiếng thật lớnkhiến tôi giật mình.

Tôi nghĩ, “bị cái gậy sắt đấy rơi vào chânchắc đau lắm?” Nhưng người đàn ông cao lớn trước mắt chỉ nhíu mày mộtcái, cái mặt đen của anh ta từ từ biến thành màu đỏ rồi nóng ran quayđầu lại và nói với vẻ rất nghiêm túc: “Nghĩa muội… Muội… Muội đang làmgì thế? Muội mặc áo vào đã!”

“Meo woo… Ta muốn ăn thịt gà…” Tôi đứng dậy bằng chân rồi lục lọi người anh ta để tìm gà quay.

“Ta cho ngươi, ta cho ngươi!” Anh ta ngượng ngùng kêu đồng thời đẩy tôi rarồi lấy con gà quay từ trong người ra ném xuống đất và cắm đầu chạy xatrên trăm mét mới nói. “Chắc cô ấy bị hoảng loạn quá mức, người giúp côấy mặc quần áo đi.”

Tôi chẳng thèm để ý anh ta nói gì mà chỉ laođến con gà và cắn một miếng thật to. Người thiếu niên mặc áo trắng nhìntôi ăn lắc lắc đầu rồi nhặt chiếc áo đem tới.

Hỏng rồi, hắn địnhcướp đồ ăn, tôi lập tức cong người lại phòng thủ và kêu mấy tiếng đểcảnh cáo. Anh ta như hiểu ý liền quỳ xuống đắp chiếc áo lên người rồinhẹ nhàng nói: “Mèo ngoan, chỉ cần ngoan ngoãn mặc áo ta sẽ không nhữngkhông cướp đồ ăn của ngươi mà còn cho rất nhiều cá.”

Ngươi làngười tốt! Tôi cảm động trước ánh mắt của người thiếu niên trước mặt.Nếu có nhiều cá để ăn thì mặc áo cũng không thành vấn đề. Người thiếuniên nở một nụ cười hiền lành và vuốt nhẹ lên đầu tôi an ủi, đồng thờigiúp tôi thắt chặt dây áo, sau đó vẫy tay gọi: “Ngưu Ma Vương có thể đến đây được rồi.”

Người đàn ông cao lớn tên là Ngưu Ma Vương kiamon men đến gần, hít một hơi thật sâu rồi lau những giọt mồ hôi trêntrán nói: “May mà Ngân Tử tài giỏi, chứ không để vợ ta nhìn thấy cảnhvừa rồi thì mai ta sẽ bị lột da làm đèn lồng mất.”

“Bây giờ làmthế nào đây? Thần Thượng Ma Vương đang đợi cô ấy đồng ý kết hôn, nhưngcô ấy lại bị điên mất rồi.” Ngân Tử buồn bã nói, “Mấy huynh đệ hắn liênkết lại nên rất ghê ghớm, nếu không có chiêu Phá Thiên Trảo của Lão đạithì rất khó khuất phục.”

Họ thương lượng càng lúc càng căngthẳng, tôi hoàn toàn hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng vẫn không hiểu ý nghĩacủa họ mà chăm chăm vào con gà đến khi chỉ còn trơ xương mới ngẩng đầukêu một tiếng cảm ơn.

“Nghĩa muội, muội không nhận ra anh thậtà?” Ngưu Ma Vương có vẻ đau buồn và rơm rớm nước mắt nói, “Tên khốn nàođã hại muội đến mức này?”

Nhìn vào bộ dạng của anh ta, mùi hươngquen thuộc của anh ta lướt qua mũi làm tôi rung động, những kí ức lại ập về khiến tôi ngượng nghịu nói: “Ngưu… Ngưu Ma Vương… Ca ca…”

“Nghĩa muội” Ngưu Ma Vương vui mừng khôn xiết “Muội nhớ ra ta rồi!”

Tôi đứng dậy, nâng cằm anh ta lên rồi nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên mặtanh ta và cố lục tìm những từ ngữ thích hợp để nói: “Ca ca… Ca ca đừngkhóc…!”

“Ta đâu có khóc, chỉ tại gió to làm cát bay vào mắtthôi!” Ngưu Ma Vương cảm động ôm tôi vào lòng rồi dụi mắt, Ngân Tư đứngcạnh nhìn bộ dạng của chúng tôi mà trố mắt ngạc nhiên.

“Ngân…Ngân Tư!” Trong ký ức của tôi cũng xuất hiện cái tên này, không hiểu sao ngôn ngữ và tư duy của tôi lại trôi chảy hơn, rồi tò mò hỏi: “Ngươiđang làm gì thế?”

Ngưu Ma Vương cũng cảm thấy có gì bất thường, nhìn sang Ngân Tư hỏi: “Việc gì thế?”

“Đằng… Đằng sau…” Ngân Tư đầm đìa mồ hôi chỉ vào phía sau lưng chúng tôi: “Chị… Chị dâu…”

“Đôi gian phu dâm phụ to gan thật!” Phía sau chúng tôi vang lên đến những âm thanh chói tai, “Các ngươi dám lừa ta để đến với nhau!”

Tôikhông hiểu gì, nhưng Ngưu Ma Vương lập tức buông tay rồi luống cuốngquay đầu lại, tôi cũng theo hướng đầu của Ngưu Ma Vương mà nhìn theo,một thiếu phụ mặc bộ áo giáp bó sát thân, tay cầm thanh bảo kiếm sắcnhọn đầy vẻ oai phong đang trợn mắt, nghiến răng nhìn chúng tôi như muốn băm vằm thành nghìn mảnh.

“Nghe ta giải thích đã! Không phải thế đâu!” Ngưu Ma Vương nhảy dựng lên xua tay vẻ đầy căng thẳng.

Người phụ nữ đó nhìn đống đổ nát trên mặt đất và chiếc áo choàng trên ngườitôi rồi vung kiếm về phía Ngưu Ma Vương: “Tên súc sinh vong ân phụnghĩa! Đến em gái cũng không bỏ qua!”

Ngưu Ma Vương vừa giơ chiếc gậy sắt để đỡ vừa ra sức giải thích: “Em nghe anh nói đã! Đừng kích động như thế!”

“Ta không nghe! Ta sẽ thiến ngươi rồi lột da làm đèn lồng!” Người phụ nữvới sắc mặt khó coi như ma quỷ lại tiếp tục chửi mắng: “Sau đó ta sẽ bắt con dâm phụ đi đốt đèn trời”

“Đừng xúc phạm nghĩa muội!” Cuốicùng Ngưu Ma Vương cũng phẫn nộ. Hai người đánh nhau kịch liệt đến mứcđổ cả cây, nứt núi, đất đá bay tung tóe, làm tôi hoa mắt chóng mắt, tôitrốn sau lưng Ngân Tử rồi ngô nghê hỏi: “Gian phu là gì? Dâm phụ là gì?Đèn trời là gì?”

Ngân Tử lắc đầu mạnh khiến tôi chóng mặt rồi hét to như sấm dậy: “Tất cả hãy dừng tay lại!”

Tiếng kêu của Ngân Tử như xoáy thẳng vào tai làm hai người kia cũng dừng tay. Người phụ nữ kia nhìn Ngưu Ma Vương một lúc lâu và từ từ buông kiếm rồi òa khóc: “Tên súc sinh đáng chết, hằng ngày ta phải ở nhà chăm con dọnnhà, còn ngươi ra ngoài làm bậy, có xứng đáng không?”

“Xứng đáng.” Ngưu Ma Vương gật đầu lia lịa, người phụ nữ lập tức ngẩng đầu nói: “Ta nói không phải ý như vậy”.

“Vậy có nghĩa gì?” Tôi tò mò hỏi.

Người phụ nữ lập tức nhìn tôi rồi lấy trong người ra một cái quạt ba tiêu,tôi thấy vẻ đằng đằng sát khí như soi thấu tận xương cốt rồi thu mìnhnấp sau lưng Ngân Tử.

“La Sát tẩu tẩu! Đừng dùng Quạt Ba Tiêu!”Ngân Tử lại hét lên, “Lão đại nhà tôi bị cưỡng hiếp đến phát điên nênkhông kiểm soát được hành vi, Ngưu Ma Vương đại ca là người chính nhânquân tử! Chị đừng vội hiểu nhầm!”

Nghe thấy vậy người phụ nữ tênLa Sát kia liếc mắt nhìn sang Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương liền gật đầunhư bổ củi. La Sát lập tức mỉm cười như hoa nở mùa xuân rồi tiến lên kéo tôi đang nấp sau lưng Ngân Tử ra, xấu hổ nói: “Chỉ tại cái tên đángchết kia không giải thích cẩn thận làm ta suýt nữa thì hiểu nhầm muộimuội, muội muội đừng để bụng nhé!”

Tôi nghiêng đầu, dỏng đuôi lên rồi chằm chằm nhìn vào khuôn mặt hoa lệ của La Sát nhưng tuyệt nhiênkhông hiểu cô ta đang nói gì.La Sát lại nói tiếp: “Muội muội, tên khốnkiếp nào bắt nạt em vậy?”

“Chó!” Tôi thốt ra không ngần ngại, tên chó đen ác độc đê hèn đó đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc, nếu có cơ hội tôi sẽ lại cắn nó một trận.

Vẻ mặt La Sát như giãn ra với nụ cười thân mật, Ngưu Ma Vương và Ngân Tử cũng xúm vào và giận dữ hỏi: “Chó nào?Dẫn chúng ta đi giết chết nó để báo thù!”

Hay quá! Từkhi sinh ra đến nay thích nhất là được bắt nạt chó và nhìn người khácbắt nạt chó, mọi người tốt quá! Tôi vô cùng cảm động, nhưng ngay lập tức không thể nhớ được tên con chó xấu xa đó. Tên nó rất dài làm tôi khôngtài nào nhớ nổi. Sau khi suy nghĩ một lát, tôi khẳng định nói: “Hắn nóihắn là Nhị Lang Thần!”

Tôi vừa nói ra thì ba người họ ngây ngườira, tôi đợi một lúc không thấy ba người họ nói gì liền quay ra gặm tiếpđống xương gà bên cạnh.

“Không… Không phải là Thiên Giới Nhị Lang Thần chứ?” Không khí chìm xuống một lúc Ngân Tử mới ấp úng hỏi?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi lại gật đầu khẳng định.

“Sao có thể như thế được!” Ngưu Ma Vương gãi đầu nhảy dựng lên, “Nhị Lang Thần không phải là chó!”

Ngân Tử bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình: “Đừng quên hắn biết bảy mươi hai phép biến hóa, mà nếu hắn biến thành chó rồi xuống phàm trần cũng không kì quái thế chứ? Hay là con chó là thuộc hạ của hắn? Con chó đấy khôngthể nào đánh bại được Lão đại, mà lại càng không thể làm chuyện đê tiệnnhư thế với cô ấy.”

“Như vậy… Thực lực của nghĩa muội có thể tính là bậc nhất trong giới yêu ma, tên chó ngốc đó làm sao địch lại được.”

Ngưu Ma Vương lại từ từ ngồi xuống, “Nhưng… Xử lí Nhị Lang Thần không đơngiản, mọi người nói xem, sao tự nhiên hắn lại thích nghĩa muội nhỉ?”

“Ơ!” La Sát nhìn tôi thăm dò, tiếp tục nói: “Cũng tại nghĩa muội nhà ta xinh đẹp quá, đến nữ nhi nhìn thấy còn mê mẩn huống gì Nhị Lang Thần.”

Ba người họ thương lượng rất lâu vì Nhị Lang Thần là người không dễ đốiphó nên quyết định để sự việc của tôi lắng xuống, việc báo thù sẽ giảiquyết sau.

Đấy là đáp án Ngân Tử nói với tôi, anh ta giải thíchrất lâu sau tôi mới hiểu là tôi không thể dạy cho tên chó đã ăn hiếp tôi một bài học ngay bây giờ được… Kết luận đấy khiến tôi phẫn nộ và nằm ăn vạ trên mặt đất đến khi La Sát hứa nấu cho tôi một con cá chép béo tôimới miễn cưỡng bỏ qua cho tên chó khốn kiếp đó.

Tiếp đến họ lạithảo luận về việc Thần Thượng Ma Vương đề nghị kết hôn, Ngân Tử nói tốtnhất ta cứ từ chối trước , cố gắng không xảy ra chiến tranh, cuối cùngthì họ kết luận, việc quan trọng nhất là đưa tôi về núi Lạc Anh mặc quần áo rồi đi xem mặt. Tôi nghe đến hai chữ quần áo liền nằm lăn xuống đấtphản đối kịch liệt, mặc kệ Ngân Tử thuyết phục. Cuối cùng La Sát đẩy anh ta ra rồi nói: “Nếu muội không mặc quần áo thì bọn quỷ đói dưới địangục bắt rồi nướng ăn đấy!”

Chủ nhân đã từng nói có một số tênbiến thái thích ăn thịt mèo, cho nên khi mà La Sát mô tả sinh động nhưvậy đã làm tôi sợ hãi đến nỗi tại cụp xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi,để không bị biến thành con mèo quay, tôi đồng ý và lập tức đi thay quầnáo. Ma Vương nhìn thấy tôi gật đầu, bất giác thì thầm những lời khenngợi La Sát: “Nương tử, nàng thật tài giỏi.”

La Sát cười dịu dàng với Ngưu Ma Vương, giúp anh ta vuốt lại cái tay áo bị nhàu nát, “Thường ngày dỗ Hồng Hài Nhi ngủ, muội cũng làm như vậy.”

Tôi đắm mình trong thế giới tưởng tượng về chuyện thịt mèo quay, mất một thời gian dài cũng không thể hồi phục thần trí…

Sau khi quyết định trở về, trên người Ngân Tử lại toát ra làn khói trắngbao quanh, khi làn khói trắng biến mất thì trên mặt đất xuất hiện mộtcon quạ trắng, món ăn của tôi đã quay trở lại rồi, niềm vui lập tức vụttắt luôn vì con quạ bỗng trở nên to lớn và dang đôi cánh như có thể checả bầu trời.

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy con chim nào to như thế, nhất thời cứ há hốc miệng ra, Ngưu Ma Vương nhấc tôilên, đặt trên lưng con chim. Sau đó Ngưu Ma Vương và La Sát cũng nhảylên theo. Quạ trắng nhẹ nhàng tung cánh bay lên, nó dang rộng đôi cánhbay lên chín tầng mây, duyên dáng uốn lượn trên bầu trời.

Đôicánh trắng trên người con chim mềm mại, mây trắng trên trời cứ vờn vàongười tôi, mọi vật dưới mặt đất đều bé như con kiến, gió tạt mạnh vàomặt tôi, ngắm phong cảnh lúc này giống như ngắm phong cảnh trong lúcnhảy từ tầng mười của tòa nhà xuống, thậm chí còn đẹp hơn.

Có thể đây là con đường trở về nhà. Tôi có thể được về với mái ấm của mèo, được gặp chủ nhân yêu quí của tôi.

Nghĩ đến đó tôi vui mừng khôn xiết, giữa không trung đã kêu lên một tiếng thật to: “Meo Woo…”

Quạ hình như cũng cảm nhận được sự hưng phấn của tôi, nó tiếp tục đưa tôibay thẳng lên cao, càng bay càng cao, dường như đang bay đến mặt trời.

Đôi cánh và bộ long màu trắng được ánh sang mặt trời chiếu vào càng đẹp hơn, thật lôi cuốn.

Tôi càng lúc càng trở nên hưng phấn hơn, khi mà sự hưng phấn đạt đến đỉnhđiểm, rốt cuộc tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không nhịn được đã có một hành động nhỏ.

“Ah ah ah ah!!!” Tiếng hét của con quạ như long trời nở đất. Chuyến bay đang yên ổn bỗng nhiên chòngchành, nó bắt đầu quay vòng giữa không trung.

Ngưu Ma Vương và La Sát ở đằng sau vội vàng lao lên phía trước, họ nắm lấy cánh tay tôi vàhét lên: “Nghĩa muội đừng cắn Ngân Tử nữa! Mau nhả ra!”

Khôngbiết bay qua bao lâu thì chúng tôi hạ cánh xuống một khu rừng rậm có tên là Lạc Anh Sơn, ở đây xung quannh toàn là những cây cổ thụ, đối vớiloài mèo chuyên sống vào ban đếm như tôi thì đây không phải nơi tốt đểsống.

Nhưng đây không phải là nhà của tôi.

Nhảy từ trêncánh quạ xuống, tôi nằm phủ xuống đất, đánh hơi xung quanh, khắp nơi đều không có mùi quen thuộc, bất ngờ quay đầu lại nhìn mọi người và kêu lên mấy tiếng thảm thương.

Ngưu Ma Vương và La Sát đưa mắt nhìnnhau, con quạ giờ đã biến trở lại thành Ngân Tử, anh ta tiến về phíatrước cười và nói với tôi: “Đứng dậy nào, chúng ta về đến nhà rồi.”

Không! Đây không phải nhà của tôi, tôi ngồi dưới đất lắc đầu và nhất địnhkhông chịu đứng dậy, anh ta tóm chặt tay tôi, cứ thế kéo đứng lên.

“Không được!” Tôi hất mạnh ra, Ngân Tử yếu đuối bắn ra, va vào cái cây to bêncạnh, làm lung lay cả một gốc cây to một người ôm, lá cây rụng ào ào như mưa. Ngân Tử lau vết máu ở khóe miệng, vùng đứng lên, lại đi đến trướcmặt tôi, nắm lây hai tay tôi kiên trì nói: “Đứng lên!”

Tôi ngẩngđầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Ngân Tử, trong đôi mắt đó chứa đầynhững nỗi buồn khó hiểu, cái nỗi buồn đó không hiểu sao cứ chạy xuyênsuốt vào bộ nhớ của tôi, dậy lên những đợt sóng khiến cho tôi từ từ bámvào anh ta đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.