Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 3




Đám người Đan Phi hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ra tay cứu, lại không kịp, trơ mắt nhìn nàng ta đâm vào.

"Ai nha..." Doãn Thiếu Đường hét thảm một tiếng, bị Nhạc Phong Nhi đụng ngã, hắn ôm ngực, kêu thảm: "Ai da, ngũ tạng bị đụng nát mất rồi, ai da, Nhạc cô nương lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy."

Khi cách tảng đá lớn một khoảng, thì eo của Nhạc Phong Nhi bị một sợi tơ mỏng cuốn lấy, kéo nàng ta lại không thể tiến lên một bước.

Lan Nhược hơi động ngón tay, thiên ti tằm lặng lẽ quay về trong ống tay áo.

Có vài người nhìn thấy được.

Thẩm Tinh Tinh lại không thấy, nàng ta đi qua thể hiện tư tưởng nữ hiệp, quở trách Nhạc Phong Nhi, trách cứ Tô Mạt, lại nói với Doãn Thiếu Đường: "Không nhìn ra là Doãn công tử lại thật sự có tài."

Doãn Thiếu Đường đứng lên, xoa ngực, ho khan hai tiếng nói: "Gì chứ, cũng không phải là ta, là nàng ta tự ngừng lại, ta lại không biết, ngơ ngác bị đụng ngã."

Phỏng chừng ban đầu Lan Nhược là muốn để nàng ta đâm vào tảng đá, sau đó mới giữ nàng ta lại, thậm chí nếu nàng ta không đâm vào, Lan Nhược cũng muốn khiến nàng ta đâm mạnh một cái mới được.

Ai ngờ lại bị Doãn Thiếu Đường làm loạn.

Lan Nhược trưng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì, vội chắp tay giải thích.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Lưu Hỏa, nếu Nhạc cô nương muốn tìm cái chết như vậy, ngươi liền thỏa mãn cho nàng ta đi, tránh để chết quá khó nhìn."

Nói xong nàng xoay người đi, phân phó nói: "Chúng ta khởi hành thôi."

Nàng cũng không để ý đến những người khác, xoay người nhảy lên ngựa của mình rời đi, nhìn khí thế của nàng không giận mà uy, mấy người Ngụy An Lương, Đan Phi đều thấy rung động trong lòng.

Bọn họ không ngờ rằng lại có nữ nhân có thể tỏa ra được khí thế cường đại như vậy.

Hơn nữa nàng không hề giải thích, không cần đến, còn có thể trực tiếp ra sát chiêu, quả nhiên là...Cường hãn!

"Lão đại?" Đan Phi nói thầm, hắn vẫn luôn mơ về một nữ thủ lĩnh cường đạo, nàng xinh đẹp, mỹ lệ, mạnh mẽ, độc ác, thông minh, cường hãn...

Có thể cưỡi ngựa bắn tên, dùng ánh mắt giết chết hắn...

Hắn quyết định đi theo nàng lăn lộn, đi theo lão đại lợi hại, tất nhiên sẽ có cái ăn.

Nhạc Phong Nhi bên kia kêu thảm một tiếng, ngã trên đất cầu xin, "Vương gia..."

Hoàng Phủ Cẩn vô cùng khó xử, hắn không rõ sao mình lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Nhạc Phong Nhi không hiểu chuyện, Mạt Nhi cũng bắt đầu tức giận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.