Miệng Độc Thành Đôi

Chương 37: Tâm tư Liên Kiều (3)




Khi người áo bạc bước lên sườn núi, các chiến sĩ Lang Nha vô cùng căng thẳng, có điều chưa có mệnh lệnh của Phồn Đóa Nhi nên không ai dám tùy tiện bắn tên.

Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Phồn Đóa Nhi cảm thấy người này không có ác ý đối với Tần Phi. Hơn nữa dù có ác ý, với thái độ ung dung giữa vạn quân của người ta thì trăm người bọn họ chỉ có thể bất lực.

Người áo bạc vẫn duy trì bộ dáng không nhanh không chậm, nhưng chỉ nháy mắt đã lên đến đỉnh triền núi. Hắn đưa mắt về phía Lí Hổ Nô một cái, trong mắt hiện ra chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Lí Hổ Nô?"

Lí Hổ Nô đã đoán được hắn là ai, nhưng không ngờ hắn lại nhận ra mình, trong nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành đáp lại: "Võ tôn đại nhân!"

Người này chính là Thủy Tình Không, võ tôn đại mạc uy chấn Bắc Cương, hắn mỉm cười, chậm rãi nói: "Ngươi không cần khó hiểu, năm xưa thanh danh của ngươi ở Bắc Cương vang xa, ta cũng từng âm thầm quan sát ngươi. Có điều vận khí của ngươi không tốt lắm, với thiên phú của ngươi, nếu không học phải mấy trò hề chẳng dùng được của Lưu Nhâm Trọng thì thành tựu hiện giờ còn cao hơn nhiều."

"Những gì hắn dạy, ta đã sớm quên rồi!" Lí Hổ Nô thản nhiên nói.

"Vậy thì rất tốt." Ánh mắt Thủy Tình Không lướt về phía Tần Phi đang khép kín lục thức, có chút hứng thú quan sát hồi lâu, dường như muốn từ khuôn mặt của hắn để tìm một người nào đó. Ánh mắt này, nếu là của nữ nhân nhìn về phía Tần Phi tất nhiên là của một người mê trai, có điều ánh mắt này lại xuất hiện ở một nam nhân đã không còn trẻ, việc này khiến đám Thiếu gia binh liên tưởng lung tung.

Thấy Lí Hổ Nô vô cùng khách khí với hắn, đám Thiếu gia binh câm như hến, không dám nhiều lời. Nhưng sau một lúc lâu Thủy Tình Không vẫn không nói gì, Hà Khôn không chịu được sự im lặng này nên mở miệng nói: "Ta nói này, trên mặt Tần trấn đốc có gì hay mà xem hoài vậy? Ngài nói gì đi chứ?"

Thủy Tình Không mỉm cười, cũng không chấp nhặt với Hà Khôn, trái lại còn nhắm nghiền hai mắt cảm thụ niệm lực dao động bên người, lĩnh hội pháp môn vận hành chân khí của Tần Phi từ những biến hóa vô cùng nhỏ. Một lát sau, Thủy Tình Không đưa tay vỗ lên đầu vai Tần Phi, nhìn thì chỉ là một cái vỗ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại có thể kéo Tần Phi từ sâu trong ý hải ra.

Tấm bình phong trong hư không biến mất không để lại dấu vết, cơn mưa lập tức trút xuống, đám Thiếu gia binh sợ hãi chen chúc nhau lấy quần áo che cho nỗ cơ...

"Ngươi là..." Tần Phi kinh ngạc nhìn người áo bạc phía trước.

"Đi theo ta!" Thủy Tình Không nắm lấy cổ tay của Tần Phi, với công lực hiện giờ của mình thì Tần Phi đương nhiên không thể động đậy, thân bất do kỷ bị hắn kéo lên trên cao của sườn núi, trong lòng xuất hiện một loại tình cảm khó nói nên lời, có điều ở Bắc Cương cũng chỉ có một người có bản lãnh như vậy mà thôi, Tần Phi lập tức nhận ra thân phận của hắn.

Hai người nhanh chóng đi được gần trăm trượng, khi hai bên không còn người nào Thủy Tình Không mới buông tay ra, trầm giọng hỏi: "Ngươi đang tu luyện Thiên Ngân đúng không?"

"Hả..." Tần Phi còn đang suy nghĩ có nên nói với hắn hay không, trong đầu còn đang bịa ra những lời nói dối thì Thủy Tình Không cười lạnh một tiếng, khiến cho Tần Phi không cách nào tiếp tục bịa đặt,

"Thiên Ngân là công pháp chí cao vô thượng của Đại Ngụy ta, dù là người của hoàng tộc, nếu không đủ thiên phú cũng tuyệt đối không có cơ hội tu hành." Thủy Tình Không đưa tay chỉ vào mình: "Thứ ta luyện chính là Thiên Ngân!"

Mắt thấy không thể gạt được hắn, Tần Phi liền sảng khoái gật đầu: "Đúng vậy, sư huynh!"

"Tên tiểu tử này, não ngươi bị lưỡi ăn mất rồi sao. Ở đại mạc, mỗi người gặp ta đều phải cung kính hô to một tiếng võ tôn. Cho dù là Lưu Nhâm Trọng hay Sở Minh, chỉ cần là nơi ta có mặt thì bọn họ ít nhất cũng phải tránh xa năm mươi dặm mới dám hành tẩu. Nếu ta muốn giết Lưu Nhâm Trọng, tuyệt đối không khó hơn giết một con gà. Ngươi còn dám gọi ta là sư huynh?"

Tần Phi mỉm cười nói: "Vấn đề vai vế không thể nói lung tung được, nếu ta tôn kính ngài như tiền bối, ngài lại cố tình bảo không thích người khác nói mình già thì phải làm sao?"

"Thiên Ngân của ngươi từ đâu mà có?" Thủy Tình Không hỏi.

"Tần Phi nhướng mày: "Đào được."

Thủy Tình Không cảm thấy không biết nên khóc hay cười, nghìn năm qua Thiên Ngân được xưng là thần công vô thượng, bao nhiêu người muốn chiếm lấy nó. Sở quân tấn công Ngụy chuyện quan trọng nhất chính là tìm kiếm Thiên Ngân, chỉ duy nhất đại tông sư Tôn Hạc mới không muốn sống khi đoạt được Thiên Ngân từ hoàng cung mà lại bỏ trốn mất dạng. Tên tiểu tử trước mắt lại nói là đào được? Có điều Tần Phi cũng không hề nói dối, tuy Tôn Hạc giao cho hắn nhưng lại chôn dưới đất, đúng là hắn đào được mà có.

"Thế cục hôm nay vô cùng bất lợi đối với ngươi." Thủy Tình Không trầm ngâm nói: "Nếu ngươi không thành thật một số việc thì trong loạn quân, ngươi không có khả năng mang theo thuộc hạ còn sống mà rời khỏi đây."

"Vậy ta bỏ trốn một mình, sau này sẽ báo thù cho tính mạng bọn họ." Tần Phi nghiêm túc nói: "Có người cảm thấy thế cục chắc chắn phải chết, họ nghĩ chết cùng nhau là cái chết vinh quang. Nhưng ta không nghĩ như vậy, với tu vi của mình thì ta nắm chắc ít nhất bảy thành có thể đơn thân độc mã trở về. Giữ lại tính mạng tương lai mới có thể đời lại nợ máu. Nếu hôm nay ta chết cùng bọn họ chẳng phải không còn ai báo thù cho chúng ta sao, không phải là chết rất oan uổng sao?"

Thủy Tình Không bất giác sửng sốt một chút, một người thiếu niên có bộ dạng anh minh thần võ, thần thái cương nghị quyết tuyệt trước mặt hắn, không ngờ lại là một người có thể bọ lại tất cả mà bỏ trốn? Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, hắn liền vỗ tay cười ha hả: "Ta biết rồi, người có da mặt dày như thế, cho rằng việc vứt bỏ chiến hữu là hợp tình hợp lý thì còn ai khác ngoài tên Tôn Hạc bỉ ổi hèn hạ kia chứ, ngươi không phải là đồ đệ của hắn thì đúng là gặp quỷ rồi!"

Giờ phút này, Thủy Tình Không hoàn toàn không có phong thái của một vị đại tông sư, hắn nhìn Tần Phi với ánh mắt ám muội: "Ngươi không phải là con trai Tôn Hạc đấy chứ?"

"Có nằm mơ hắn cũng muốn có một người con trai như ta, có điều hắn không có vận may này!" Tần Phi cười nói.

Thủy Tình Không nhíu nhíu mày, lí do bên trong có lẽ Tần Phi thật sự không biết, thế nhưng sao Tôn Hạc lại có thể phạm phải sai lầm như vậy? Đúng là vì phát hiện công pháp vận hành chân khí quen thuộc của Thiên Ngân nên hắn mới lên sườn núi quan sát Tần Phi. Có thể đạt được công lực tiên thiên thượng đẳng ở tuổi này, dù Thủy Tình Không ở nơi đại mạc xa xôi cũng từng nghe nói đến hai nhân vật đại thiên tài nam bắc trung thổ - Tần Phi của Sở quốc và Ngạn Thanh của Ngô quốc.

Ngạn Thanh là nữ nhân, người trước mắt đương nhiên là Tần Phi.

Thủy Tình Không khẽ thở dài: "Thiên Ngân công pháp chỉ có thể truyền cho người của hoàng tộc Đại Ngụy. Năm đó tiên đế rất tán thưởng thiên phú của ta nhưng cũng không dám vi phạm vi phạm tổ huấn, trước tiên chiêu ta làm phò mã, để ta có thân phận nửa hoàng tộc sau đó mới truyền thụ cho Thiên Ngân."

"Đại Ngụy đã diệt vong hơn hai mươi năm, hoàng tộc ngày xưa đã bị tàn sát không còn ai. Đáng ra Thiên Ngân sẽ cùng ta rời khỏi thế gian này, ta không biết Tôn Hạc có phải đã hồ đồ rồi hay không, dù thiên phú của ngươi có cao đến đâu thì hắn cũng không nên vi phạm lời thề ngàn năm của hoàng tộc, truyền thụ công pháp này cho ngươi. Ngươi ngẫm lại mà xem, tuy Tôn Hạc có tu vi thông thiên nhưng hắn có dùng Thiên Ngân làm công pháp sao?"

"Vì hoàng tộc, vì Thiên Ngân của Đại Ngụy!" Thủy Tình Không chua xót nói: "Ta phải giết ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.