Miệng Độc Thành Đôi

Chương 25: Khờ dại điên cuồng (2)




"Ầm!" Hắn đập tay thật mạnh lên bàn trà chạm trổ khiến nó liên tục lung lay, những tách trà trên bàn cũng run lập cập như sinh viên mới ra trường vào phòng phỏng vấn.

Niên Bính khổ sở nói: "Quả thực là ty chức bất lực, sau khi Tần trấn đốc dẫn quân đội vào Yến Đô thì lập tức giải tán ngay tại chỗ, tiếp đó liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình tản ra khắp nơi ăn nhậu chơi bời. Tuy Yến Đô không thể so với Đông Đô nhưng cũng là thành lớn nhất tại Bắc Cương, muốn tiêu tiền thì có gì khó? Ngoài ra, để đề phòng sư gia phòng thu chi của phủ Yến vương không trả tiền, hắn cố ý bảo bộ hạ ứng tiền trước, sau đó cười ha hả ngồi ngay tại Tiêu Kim quật chờ chúng ta trả tiền. Nếu chúng ta không đi, bọn họ cũng sẽ không đi..."

Cả đêm nay Niên Bính đã phải chạy toán loạn khắp Yến Đô, đến nỗi chân hắn gần như muốn gãy tới nơi. Gần trăm tên thuộc hạ phá gia chi tử của Tần Phi các khác không có, mỗi cái tiền thì không hề thiếu. Lúc đi ra khỏi cửa, không có ngót nghét một vạn lượng trong túi thì chẳng tên nào can đảm nói với người khác mình là quan nhị đại (1), hơn nữa, bản lĩnh tiêu tiền đúng là vô đối... thấy ai hễ gặp tiểu nhị là móc túi thưởng năm lượng bạc trắng chưa? Thấy ai chi một lúc nghìn lượng để có hai mươi cô nương tắm tiên chung chưa? Xài tiền như đám phá gia chi tử của Đông Đô ở Yến Đô mới gọi là ném tiền qua cửa sổ!

Niên Bính dè dặt ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Sở Dương, sau đó thấp giọng nói: "Ty chức không giám tự quyết định, xin thế tử ra lệnh!"

Dưới ánh nến lờ mờ, khuôn mặt anh tuấn của Sở Dương đã trở nên tái mét, hắn nghiến chặt răng khiến gò má hiện rõ vết hằn. Hắn bật người dậy, gằn từng tiếng một: "Đám tạp chủng kia tiêu hết bao nhiêu tiền?"

Niên Bính run rẩy đáp: "Lúc ty chức đi kiểm tra thì đã tiêu xấp xỉ bốn mươi vạn lượng, nếu còn không trả tiền thì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể đốt quá năm mươi vạn lượng."

"Đúng là một đám phá gia chi tử!" Sở Dương tức tối mắng: "Năm mươi vạn lượng, số tiền này đủ để phát một tháng quân lương cho đại quân Bắc Cương của chúng ta đấy, không ngờ trong một đêm bọn khốn đó đã tiêu sạch... Ta ... Ta..."

Hắn giận sôi cả người, chẳng biết nói gì mới tốt, rồi lại tức mình đập tay lên bàn trà. Bàn trà không chống lại được lửa giận của Sở Dương, trong nháy mắt đã tan xương nát thịt, những tách trà trên bàn rơi xuống đất rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh.

"Niên Chấp bút, ngươi ra ngoài trước đi!" Một giọng nói nghiêm nghị nhưng cũng xen lẫn chút ôn hòa vang lên từ ngoài cửa.

Cả người Niên Bính chấn động, giọng nói này rất quen thuộc đối với hắn, tuy hắn chưa từng có tư cách được hầu chuyện với vị đại nhân này nhưng vẫn thường xuyên nghe thấy giọng nói của người đó, đây chính là người đứng đầu Bắc Cương, đệ đệ ruột thịt của đương kim Sở đế, uy chấn đại mạc Bắc Cương, thống lĩnh hơn mười vạn hùng quân - Yến Vương.

Niên Bính vội vàng cúi người hành lễ, đầu cúi đến tận thắt lưng, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn rồi từ từ rời khỏi căn phòng.

Sở Dương sầu não đứng dậy nghênh đón: "Phụ vương, nửa đêm sao người còn chưa ngủ? Việc cỏn con ấy cứ để nhi tử xử lý là được rồi."

Yến Vương có vóc người khá cao, khuôn mặt nghiêm nghị, mày rậm mắt nhỏ mũi cao môi mỏng, chòm râu chỉnh tề. Hắn mặc một bộ áo bào trắng, tự nhiên tiêu sái tiến vào trong sảnh, khi thấy nhi tử thì thảnh nhiên nói: "Nếu ngươi thật sự có thể giải quyết thì ta cũng chẳng cần đích thân đến đây."

Sở Dương không phục, liền phản bác: "Không phải là tên khốn Tần Phi đến Yến Đô sao? Nhi tử tự thấy về võ công thì mình vẫn kém hắn một bậc, có điều Yến Đô lại chính là địa bàn của chúng ta, nếu ngay cả ở đây mà cũng chẳng thể làm gì được hắn thì sau này nhi tử cũng chẳng có mặt mũi nào sống ở Yến Đô nữa."

Yến Vương mỉm cười, chậm rãi đi đến thiên tọa (ghế vip ngày xưa ^_^), trầm giọng nói: "Tới lúc này rồi mà ngươi vẫn mạnh miệng được sao. Đầu tiên là về võ công, ngươi tuyệt đối không chỉ thua một bậc, Tần Phi có thể bất bại sau ba chiêu của Niệm công công, nếu đổi lại là ngươi, trong vòng một chiêu Niệm công công đã có thể lấy tính mạng của ngươi rồi."

"Tiếp theo, phủ Yến Vương phái một tên Chấp bút đi tiếp đãi Trần Phi, vốn là khiến hắn mất mặt để ra oai phủ đầu, cho hắn biết Bắc Cương rốt cuộc là địa bàn của ai. Nhưng Tần Phi chỉ cần lợi dụng đám thủ hạ phế vật bại gia tử kia một chút lập tức có thể xoay chuyển thế cục. Hiện giờ kẻ bị động là chúng ta, nếu phủ Yến Vương không trả khoản nợ hơn bốn mươi vạn lượng thì người mất mặt không ai khác chính là chúng ta. Có điều nếu là... hơn bốn mươi vạn lượng thì vi phụ cũng thấy có chút đau lòng. Một đao cắt da cắt thịt này của Tần Phi thật là tàn nhẫn!"

Sở Dương khép na khép nép đứng đối diện với phụ thân, nghe xong lời dạy bảo của phụ thân liền đáp: "Đối với bất kì ai thì mất một lúc hơn bốn mươi vạn lượng cũng đau đến tận xương thịt. Nếu đám bại gia tử này đã muốn đòi tiền, ta nghĩ không bằng bảo phòng thu chi tùy tiện chi ra ba năm vạn lượng để trợ cấp cho đám bại gia tử này là được rồi..."

Yến Vương nhẹ nhàng phất tay, ngắt lời của Sở Dương: "Ngươi là trưởng tử của ta, ta lập ngươi làm vương thế tử đương nhiên là gởi gắm rất nhiều kỳ vọng đối với ngươi. Ngươi không thể lấy ánh mắt của một người trẻ tuổi để xem xét vấn đề, mà phải nhìn nhận từ lâu dài. Mấy chục vạn lượng, thứ mua được chính là danh dự của phủ Yến vương. Câu kia, muốn chiêu đãi Lang Nha quân, những phí dụng cần thiết sẽ do phủ Yến vương chịu trách nhiệm. Những lời này đã ra khỏi miệng thì nhất định phải làm được."

"Vả lại ngươi cũng biết đó là một đám phá gia chi tử, có thể phụ thân, gia gia, thúc bá của bọn họ cũng chẳng phải là kẻ thiện nam tín nữ, dù lớn hay nhỏ nhưng dù sao vẫn là nhân vật có chỗ đứng trong triều đình. Một khi phủ Yến vương không trả tiền, đám bại gia tử này sẽ thêm mắm thêm muối khi trở về, người trong triều đã chẳng nhìn phủ Yến vương bằng cặp mắt tốt lành gì, giờ lại càng xấu đi, vô hình trung cũng sẽ đắc tối với rất nhiều quan lại có thực quyền. Chẳng cần phải đối đầu với phủ Yến vương trong tất cả mọi chuyện, chỉ cần ngáng chân trong thời khắc mấu chốt thì chúng ta đã gặp rắc rối to rồi."

"Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Sở Dương, ngươi phải nhớ kĩ bài học kinh nghiệm này!" Yến vương thở dài, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt vẫn còn tức giận của nhi tử: "Không được có những ý nghĩ hồ đồ đối với ân oán cá nhân của ngươi và Tần Phi. Người mà phủ Yến vương... Thậm chỉ tương lai của nước Sở cần chính là một thống lĩnh cơ trí mà kiên nhẫn, quyết đoán mà không lỗ mãng."

Sở Dương dần dần tỉnh táo lại, thấp giọng hỏi: "Phụ vương, người xem, hiện giờ nên làm sao đây?"

"Lấy bạc hiện có trong phòng thu chi để trả các khoản nợ khắp nơi." Yến Vương phân phó: "Ngươi đích thân đi tìm Tần Phi, nói rằng phủ Yến vương tiếp đón không chu đáo thật sự là vì nhân thủ quá bận rộn. Làm người, cũng không nhất thiết phải vĩnh viễn ngẩng cao đầu, thỉnh thoảng cứ hạ thấp phong thái một lần, ngươi phải xem xét vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau. Tần Phi là một người rất đơn giản, chúng ta chấp nhận chịu thiệt thì hắn sẽ rút tay về. Vấn đề hiện tại là nếu chúng ta đánh một quyền tới, Tần Phi sẽ vô cùng vui vẻ, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cho trăm tên thuộc hạ bại gia tử của mình náo loạn Yến Đô đến mức gà chó cũng không yên. Ngươi nên biết những việc này là sở trường của đám phế vật đó, phủ Yến vương không thể vì trừng phạt chúng mà mạo hiểm đắc tối với nhiều quan lớn như vậy."

"Vì vậy, việc chúng ta phải làm chính là cho Tần Phi ăn mật ngọt, chờ hắn buông lỏng, lơ là thì lập tức ra một đao trí mạng. Nếu đấm một quyền, đá một cước gãi ngứa cho hắn, chi bằng để dành sức lực cho một kích."

Sở Dương lẳng lặng suy nghĩ một lát, trên khóe miệng dần hiện ra một nụ cười.

Bên trong thùng gỗ nóng hôi hổi, Tần Phi trần truồng khoanh chân ngồi. Đây là một căn nhà gỗ nhỏ khá lịch sự tao nhã, cái nồi to ngoài phòng không ngừng đun nước nóng, điều chỉnh độ ấm của nước, liên tục rót nước vào thùng gỗ bên trong qua ống trúc. Phía sau Tần Phi là hai thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống, bốn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đang dịu dàng bóp vai cho hắn.

Tần Phi nheo mắt lại, cười mắng: "Hà Khôn ơi là Hà Khôn, ngươi đúng là biết hưởng thụ đấy..."

Ở thùng gỗ trong một căn phòng khác, Hà Khôn đang cợt nhả, sờ soạng vân vê nữ tử ở phía sau, vừa nghe trấn đốc lên tiếng liền nghiêm túc nói: "Hà Khôn là chính nhân quân tử, có điều nếu đưa trấn đốc đi hưởng thụ thì đương nhiên phải chọn nơi tốt nhất. Nói cách khác, chẳng phải là tiếp đón trấn đốc không được chu đáo sao?"

Tần Phi thoải mái ngã người về phía sau, một thiếu nữ sau lưng vô cùng ăn ý đỡ lấy hắn, vừa vặn dùng bộ ngực cao vút của mình đỡ sau đầu Tần Phi. Tần Phi đột nhiên cảm thấy mình tựa vào bên trong một nơi hết sức mềm mại và co dãn, một đôi tay nhỏ bén chậm rãi đặt lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Ta nghe người ta trời sinh đã có những thiên phú khác nhau. Hà Khôn, đây cũng là lần đầu tiên đến Yến Đô nhưng sao ngươi có thể tìm được một nơi nhe thế này vậy?" Tần Phi líu lưỡi nói: "Chỉ sợ ngươi cũng chẳng thua gì người địa phương đấy!"

Hà Khôn là người thẳng như ruột ngựa, cười hì hì: "Trấn đốc đại nhân, không phải nói ngoa chứ dù Hà Khôn ta đến một nơi xa lạ, chỉ cần đi vài vòng là lập tức nắm được đường nào có đồ nhậu ngon, nơi nào có giai nhân tuyệt sắc. Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nếu không tận hưởng lạc thú trước mắt, cả ngày chỉ cắm đầu cắm cổ vào sách vở, hoặc là vung đao múa kiếm thì còn gì là thú vị nữa."

Nói đến đây, vẻ mặt Hà Khôn có chút phiền muộn: "Đời này dù có cố gắng hơn nữa, chỉ sợ ta cũng không thể trở thành quan to như cha ta. Đọc sách... ta vừa nhìn thấy sách vở là đau cả đầu, đương nhiên những loại sách như tiểu thuyết phong nguyệt (DG: Tự hiểu) thì ta vẫn có thể kiên trì mà đọc; còn tập võ... ta chẳng hợp với nó. Dù sao thì trong nhà cũng có nhiều tiền, tốt xấu gì cũng có thể tìm cho ta vài tên bảo vệ, cứ vậy là được rồi."

Tần Phi thản nhiên nói: "Biết tự hài lòng cũng không hẳn là việc xấu."

"Đúng vậy đúng vậy!" Hà Khôn lập tức đứng dậy vội vàng nói: "Sẵn nói luôn, trấn đốc đại nhân, nếu phải xuất phải đi thảo nguyên đánh Man tử, ty chức muốn xin nghỉ ốm, ở lại Yến Đô tĩnh dưỡng là được rồi."

"Không được, ta đã biết rồi, ngươi dùng mũi mình là lập tức biết nơi nào có giai nhân tuyệt sắc. Khi đến thảo nguyên, ta cần ngươi làm quân tiên phong, dùng mũi của ngươi để tìm nơi đám Man tử trốn cho ta." Tần Phi mặt không hề thay đổi, nói.

Hà Khôn vừa nghe vậy, cả ngươi còn đang ngâm trong nước ấm nhưng vẫn bất giác cảm thấy lạnh cả người, da gà nổi toàn thân, run rẩy: "Trấn đốc đại nhân, ngài đang nói chơi đúng không?"

"Tần Phi tuyệt đối không nói lời xằng bậy!"

Tần Phi xoay đầu nhìn khuôn mặt đã sắp trắng bệch của Hà Khôn, mỉm cười nói: "Câu vừa rồi là ngoại lệ!"

Hà Khôn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực nói: "Ta biết trấn đốc không phải là một người nhẫn tâm như vậy. Vậy thì..."

"Tuy không cần làm quân tiên phong nhưng việc đánh Man tử thì vẫn phải đi. Ngươi đừng mơ tưởng đến việc ta sẽ để ngươi ở lại đây, nhưng nếu vẫn khăng khăng không đi thì ta vẫn có biện pháp..."

Tần Phi dừng lại một chút, ra vẻ thần thần bí bí.

Hà Khôn vừa thấy có hi vọng, vội vàng nhoài về phía thùng gỗ bên cạnh hỏi: "Biện pháp gì?"

"Tự mình chặt tay hoặc chặt chân, tàn phế thì khỏi phải đi." Tần Phi lười biếng nói.

Vẻ mặt Hà Khôn trở nên não nề, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên bên ngoài cửa có người kêu lên: "Yến vương thế tử đến..."

(1) - Quan nhị đại: tương tự với phú nhị đại, nhưng chủ yếu để chỉ con cháu của quan lại (con ông cháu cha) dễ đạt được thành công, quyền lực...

Bonus: Phú nhị đại (Rich 2G), chỉ con cái nhà giàu sinh ra vào thập niên 80, kế thừa gia sản hơn trăm triệu. Phú nhị đại có người học cao, thành công, cũng có người trở thành thiếu gia ăn chơi đến phá sản, hoặc trở thành người bình thường cũng chiếm tỉ lệ lớn. Có chuyên gia cho rằng tài sản của người giàu có nên hiến cho xã hội chứ không nên cho con cái kế thừa toàn bộ, nếu không rất dễ làm tăng sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội, gây bất lợi đối với sự ổn định của xã hội và phát triển của nền kinh tế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.