Miệng Độc Thành Đôi

Chương 17: Uy hiếp, lợi dụng (3)




Một chiếc xe ngựa trang trí cũng không hoa lệ từ phía xa đi đến, chiếc xe cũng không quá rộng, so với những chiếc xe trước đó thì đơn giản hơn rất nhiều.

Vài tên thái giám và cung nữ đi theo bên cạnh, tới bên ngoài rồi Tần, xe ngựa chậm rãi dừng lại, bọn họ liền đỡ vị thiếu nữ từ trên xe xuống.

Chỉ có điều vị Cửu công chúa bị trục xuất khỏi cung kia thoạt nhìn không có một chút thần sắc mất hứng nào, trái lại còn có vẻ vui sướng.

Cửu công chúa nói khẽ với thái giám cung nữ bên người vài câu, rồi tự mình đi vào trong viện, đôi mi thanh tú cau lại, nhìn đống đồ chồng chất như núi trước mắt, nhẹ giọng than thở:

- Trước đây nghe người ta nói, khi ở không cảm thấy gì, khi dọn nhà mới biết được có nhiều thứ. Quả thế ngay cả bản thân ta cũng không biết lại có nhiều quần áo như vậy...

Cảm khái xong, Cửu công chúa đi lên bậc thang, vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Phi đứng ở bên cạnh Sơ công công, tỏ ra kinh ngạc hỏi:

- Ồ, ngươi không phải tên thái giám đi theo Tiểu Sơ Tử sao? Hừ, lá gan của ngươi thật không nhỏ, ỷ vào Tiểu Sơ Tử coi trọng ngươi, xuất cung lại dám mặc thường phục kia đấy.

Sơ công công vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói:

- Điện hạ, vị này là Đồng Tri trấn đốc Sát Sự Thính Tần Phi.

Cửu công chúa còn chưa nói xong vội vàng ngừng lại, đôi mắt to trừng lên, không dám tin tưởng nhìn Tần Phi, sau một lát, mới ấp úng nói:

- Thì ra chính là ngươi…

Tần Phi đưa nắm tay che miệng, ho khan một tiếng, nói:

- Ty chức Tần Phi tham kiến điện hạ.

- Hôm nay ta cũng không phải công chúa rồi, thân phận chỉ là một bình dân.

Cửu công chúa tiu nghỉu nói:

- Phải là dân nữ ra mắt Tần trấn đốc mới đúng.

Cô ấy cũng khom lưng cúi đầu chào, nhưng động tác lộ vẻ rất cứng ngắc.

- Công chúa điện hạ đã tới rồi, vậy chúng tôi xin cáo lui!

Sơ công công vừa dứt lời, vung tay lên, đám thái giám và cả bọn thị vệ liền chạy sạch sẽ như gió cuốn.

Trong căn viện vắng vẻ, ngoài đống đồ chồng chất như núi kia, chỉ còn mấy người Tần Phi nhìn nhau. Bầu không khí xấu hổ lặng lẽ tràn ngập trong màn đêm, Tần Phi và Lôi Lôi xưa nay là hai vị nhân vật da mặt dày như núi, nhưng đối mặt với công chúa bị trục xuất khỏi gia môn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Có thể là không chịu nổi nữa, Lôi Lôi đến gần Cửu công chúa, nhẹ giọng nói:

- Hay là để tôi dẫn cô đi xem phòng ở đã, cô phải ở đây lâu thì cũng nên tự chọn một gian phòng.

Hai vị thiếu nữ vừa nói chuyện vừa đi vào phòng, bỏ lại một mình Tần Phi ở trong sân, nhìn đống đồ khiên người ta đau đầu và tường viện đã bị phá hủy sạch sẽ, Tần Phi thật là có khổ không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng, từ xưa xuân thương thu buồn, những lúc tâm sự cô đơn, khiến cho con người trở nên tao nhã, nổi hứng thi từ, lưu lại thiên cổ giai tác. Chỉ tiếc, Tần Phi nhìn bầu trời thưa thớt ánh sao, chỉ có thể rặn ra hai câu thô tục!

Đêm Đông Đô, ngày hôm nay và những ngày khác không hề có gì khác biệt, tuyệt đại đa số người Đông Đô không biết có một vị Tần trấn đốc vừa bị người ta phá hết tường vây, bọn họ cũng không biết một vị công chúa vừa bị trục xuất khỏi gia môn, dưới tình huống còn chưa lập gia đình, đưa đến cho một nam tử “chăm sóc huấn luyện”... À, phải gọi là dạy dỗ.

Màn đêm phủ xuống con đường yên tĩnh an bình, một thân ảnh nhàn nhã đi dạo, khi thì dừng chân, khi thì lại rẽ vào một ngách nhỏ, đi qua đi lại mấy vòng. Nếu là người trong nghề thấy tình huống như vậy, tất nhiên có thể nói được, năng lực phản trinh sát của người này đã đạt tới cảnh giới nhất định. Nhất là dáng vẻ của cô ta vẫn như thường, không có một tia căng thẳng hay mất tự nhiên, phảng phất việc đi dạo trên đường phải vòng vèo như vậy mới đúng.

Không biết qua bao lâu, cô ấy đi vào một cửa hàng bán vải thô, chọn hai xấp vải thô, rồi muốn may bộ quần áo bó sát người.

Thợ may là một vị nam nhân gần năm mươi tuổi, trên vai ông ta vắt sợi thước dây, trong tay cầm thước gỗ, đi phía trước dẫn đường, đưa cô gái vào hậu đường.

Sai tên tiểu nhị ra trông coi tiền đường, lại cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lớn hậu đường, gã thợ may lập tức trở nên cực kỳ cung kính, khom người thi lễ nói:

- Thiên hộ, lần này Trấn Phủ ti phái ngài đến thật là phái đúng người. Từ sau khi Thiên Tình Tử hi sinh cho tổ quốc, người của Trấn Phủ ti chúng ta ở Đông Đô như một đống cát rời rạc. Thiên hộ đại nhân tới thì không lâu sau có thể tụ tập lại những bộ hạ cũ này một lần nữa, xây dựng lại hệ thống tình báo. Với phần công lao này, tương lai khi luận công ban thưởng, Thiên hộ đại nhân tất nhiên có thể thăng chức lần nữa!

Lôi Lôi mỉm cười:

- Ít vỗ mông ngựa thôi. Lần trước ta sai các ngươi điều tra nghe ngóng tin tức kia, đã có đầu mối gì chưa?

Gã thợ may nghiêm trang đáp:

- Từ khi nhận được mệnh lệnh của Thiên hộ, chúng tôi ngày đêm không ngủ, trăm phương nghìn kế hỏi thăm, rốt cục tra được một ít đầu mối hữu dụng. Có người nói, Kim Thạch Ti Sát Sự Thính có vũ khí kiểu mới, loại vũ khí này uy lực cực lớn, đối phó với kỵ binh như gió thu cuốn hết lá vàng, càng không cần phải nói có bao nhiêu lợi hại với bộ binh. Ngô quân chúng ta chủ yếu là thủy quân và bộ quân, nếu Kim Thạch Ti thực sự có loại vũ khí này, thì cần phải đề phòng.

Đôi mắt xinh đẹp của Lôi Lôi hơi nheo lại, suy tư trong chốc lát, trầm ngâm nói:

- Thảo nào Tần Phi muốn đến Bắc Cương, dựa theo truyền thống của Sát Sự Thính, thì sẽ đến Bắc Cương thử vũ khí mới. Không ngờ lần này đến phiên Tần Phi...

Đôi mắt gã thợ may trông mong nhìn Lôi Lôi, mong muốn Thiên hộ có thể nói ra vài câu tán dương y.

Làm một Thiên hộ hiểu rõ thuộc hạ, Lôi Lôi biết cho dù ngươi không thể cho bộ hạ chỗ tốt thực tế, thì cũng phải dùng ngôn ngữ đển khích lệ bọn họ, nếu thực sự không được, thì vẽ ra một khung cảnh mỹ lệ trong tương lai cho bọn họ. Thí dụ như hiện tại không cho ngươi tiền, hiện tại không cho ngươi cái gì, nhưng chỉ cần ngươi theo ta, tương lai ta có thể cho ngươi cái này, cái kia... Những kẻ tạo phản đều cầm những thứ hư vô mờ mịt này ra lừa dối dân chúng liều mạng cho bọn hắn.

Lôi Lôi ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Mạnh Nhai, lần này là ngươi lập công. Ta sẽ ghi vào hồ sơ, đến lúc luận công ban thưởng, ta sẽ tiến cử ngươi với Trấn Phủ ti làm Bách hộ, chưởng quản một phương. Ngươi phải tiếp tục nỗ lực, hi sinh cho Đại Ngô, triều đình vĩnh viễn sẽ không bạc đãi những người thật lòng nỗ lực vì Đại Ngô.

Tuy rằng đây chỉ là một lời nói suông, căn bản không cho Mạnh Nhai lợi ích thực tế gì, nhưng đối với những kẻ đem đầu óc đặt vào đũng quần này thì cũng đủ để cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, chỉ kém không quỳ xuống dập đầu với Lôi Lôi mà thôi.

- Sau khi ta đi tới Đông Đô, phát hiện nền móng mà Thiên Tình Tử lưu lại đúng là không tệ. Hắn là người cẩn thận, bản thân là trung tâm tình báo, các trạm còn lại cũng không biết nhau. Cho nên, tuy rằng các trạm tình báo đã mất liên lạc sau khi hắn chết, nhưng cũng nhờ nguyên nhân đó mới không rút dây động rừng, không bị người nước Sở một lưới bắt hết. Chỉ cần ta tới, tiếp nhận vị trí hắn lưu lại, là lập tức có thể tổ chức lại một lần nữa. Đáng tiếc, Thiên Tình Tử cố gắng cống hiến vì Đại Ngô nhiều như vậy, nhưng không có mệnh hưởng phúc, triều đình chỉ có thể đối đãi tốt với người nhà của hắn, coi như an ủi hắn dưới suối vàng.

Lôi Lôi cảm khái một phen, rồi lập tức hồi phục uy nghiêm của thượng cấp, thấp giọng nói:

- Mạnh Nhai, tin tức của ngươi có lẽ là thật. Như vậy, không lâu sau Tần Phi phải rời khỏi Đông Đô đến Bắc Cương thí nghiệm vũ khí. Với kinh nghiệm của ngươi ở Đông Đô nhiều năm như vậy, ngươi nghĩ nên cướp vũ khí mới từ chỗ nào thì tiện nhất?

Mạnh Nhai nhếch miệng cười, rốt cuộc Lôi Lôi hỏi đúng người.

- Thiên hộ đại nhân, nội bộ quân đội nước Sở không hợp, quân Bắc Cương chính là một nhánh quân cực mạnh của nước Sở, nhiều năm đối kháng với bọn mọi rợ thảo nguyên, sức chiến đấu vô cùng kinh người, từ vào nguyên nhân này, binh mã Bắc Cương luôn khinh thường quân mã của địa phương khác. Mà quân ở Tây Vực, đối thủ của bọn họ là ở trong cao nguyên Tuyết Sơn, tuy không tác chiến nhiều, nhưng ăn uống kham khổ. Sống được ở nơi chim không thèm ỉa đó, hầu như cũng là những người rắn rỏi.

- Tầm mắt của binh mã Tây Vực tự nhiên cũng rất cao, bọn họ cũng khinh thường Ngự Lâm quân và Cấm Vệ quân chỉ biết những động tác võ thuật đẹp mắt. Mà những binh mã này lại khinh thường thủy quân ở đại doanh Giang Nam. Cho nên, quân đội nước Sở nhân số đông đảo nhưng không đoàn kết. Vũ khí mới do quân đội trực tiếp dưới quyền Sát Sự Thính và Ngự Lâm quân cùng nhau hộ tống đến Bắc Cương, ty chức suy đoán, Yến Vương nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện vũ khí mới. Có thể bình định đám kỵ binh mọi rợ, cũng đồng dạng có thể quét sạch thiết kỵ của Yến Vương hắn.

- Nếu như quân Bắc Cương thật sự nhận được những vũ khí này...

Mạnh Nhai cười nói:

- Vậy chúng ta sẽ không mất nhiều chi phí rồi, trực tiếp bỏ tiền ra mua của quân Bắc Cương là được. Cho dù bỏ ra một vạn lượng để mua, cũng vẫn có lời.

Mạnh Nhai bỗng nhiên phát giác lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, làm bộ bản thân chưa từng nói gì.

Lôi Lôi sao có thể không biết suy nghĩ của hắn? Nói đơn giản là chúng ta bỏ ra một vạn lượng bạc để mua, thì báo với Trấn Phủ ti là một vạn năm nghìn lượng, dù sao mua bán những thứ này quân Bắc Cương sẽ tuyệt đối không viết biên lai. Đến lúc đó làm trung gian cho hai phía cũng lời năm nghìn lượng, là tiền của công, không tham cũng hết, Thiên hộ đại nhân cầm bốn nghìn lượng, cũng phải phân cho đám thủ hạ một nghìn lượng chứ?

Lôi Lôi làm bộ không hiểu ý của hắn, nhàn nhạt nói:

- Vậy cũng tốt, vốn ta không thể hộ tống Tần Phi đến Bắc Cương. Ngươi đi sắp xếp mấy người lạ mặt, đến Bắc Cương, và thu xếp với người nơi đó, xem bộ hạ của Yến Vương có tính toán gì không. Nếu có thể dùng tiền giải quyết, thì không ần tiếc tiền, phải tìm ra tin tức tin cậy, nếu có thể lấy được vũ khí mới thì bao nhiêu tiền cũng đáng giá.

Mạnh Nhai nghe vậy đại hỉ, đây là ngầm nói cho gã, tham tiền cũng không sao, vấn đề then chốt là ngươi có thể làm được chuyện này. Lấy được vũ khí đến tay thì cái gì cũng dễ nói, cho dù ngươi ra chợ mua một tờ phiếu thu chi giả về thanh toán, Thiên hộ đại nhân cũng gật đầu cho ngươi.

Kỳ thực Lôi Lôi cũng lấy tiền của người khác, hôm nay Cửu công chúa đến, tùy thân mang theo không dưới hơn mười vạn lượng? Nhiều tiền đến mức sợ rằng bản thân Cửu công chúa cũng không biết có bao nhiêu, cô cứ mượn gió bẻ măng, lấy vài vạn lượng ra tiêu cũng không có vấn đề gì.

- Mặt khác, thông báo những người khác, sau khi Thất công chúa tiến nhập hoàng cung, vẫn không tìm được cấm cung.

Sắc mặt của Lôi Lôi nghiêm túc lên:

- Sắp xếp thêm vài người vào hoàng cung, vô luận làm đầu bếp hay làm cung nữ, dù cho tự thiến để làm thái giám, cũng phải tìm ra cấm cung ở nơi nào cho ta. Đây là mệnh lệnh của bệ hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.