Miếng Da Lừa (La Peau de chagrin)

Chương 29: Điều may mắn




Trong trí nhớ của cô Chu bà bà cũng hiền lành như vậy, cô hoài niệm là một chuyện, 'Bồi' Chu bà bà chơi trò chơi ấu trĩ lại là chuyện khác. Vào lúc này nhiều thứ còn rất thiếu thốn, đồ chơi trẻ em không nhiều, cũng chính là bóng cao su hay chong chóng tre. Lấy tuổi trưởng thành của Mạnh Tĩnh Nghiên, đối với mấy món đồ chơi này cô không một chút hứng thú, tay nhỏ chậm chạp vơ lấy, đem đồ chơi gom lại vứt sang một bên.

Như thế càng tốt, cô không vui chơi mấy thứ đó, Chu bà bà càng cho rằng cô muốn người khác chơi cùng. Ngươi phi một cái, ta phi một cái, hai người một già một trẻ chơi phi máy bay, liền chơi đến giữa trưa. Hai người chơi không còn biết trời đâu đất đâu nữa. Trong thời gian này cô không thể không ra vẻ 'Ta chơi rất vui ', 'Trò chơi này chơi thiệt đã' để ứng phó Chu bà bà.

Ai, thời điểm lên sơ trung, cao trung bị áp lực việc học hành không còn thời gian thở, cô đã từng nghĩ, nếu như trở lại khi còn bé, trở lại nhà trẻ nên thật tốt, nhiệm vụ duy nhất chính là chơi đùa, không phải lo nghĩ gì. Hiện tại rốt cuộc giấc mơ trở thành hiện thực, cô lại cảm thấy áp lực nhiều hơn.

Buổi trưa Chu bà bà cho cô ăn bánh trứng, cuối cùng cũng coi như bù đắp lại tổn thương tinh thần. Trứng gà, dưa chuột lát mỏng, tôm khô được chuẩn bị kĩ càng, cho mọi thứ vào đánh tan với bột mì, cho một chút dầu ăn lên chảo, dầu sôi khoảng 60% thì cho bột mì vào rán, sẻ đều ra xung quanh, vặn lửa nhỏ rán đến khi hai mặt vàng óng. Phương pháp rất đơn giản, thế nhưng rất thơm ngon, đặc biệt là thời điểm mới ra lò, thơm phức, nhìn thôi cũng làm người ta chảy nước miếng.

(Sau khi đọc xong đoạn này, các nàng có tưởng tượng ra không? Ta là ta đang đói o >_< o)

Mạnh Tĩnh Nghiên từ nhỏ đã thích ăn cái này, đáng tiếc, Lục Hoằng Văn lại không thích ăn, nên cô không làm món này nữa. Ăn ba cái bánh trứng xong, Mạnh Tĩnh Nghiên còn muốn ăn nữa, mùi vị đồ ăn cùng ký ức hoà lẫn vào nhau, làm cho món ăn có vị rất đặc biệt.

Nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ăn nhiều như vậy, Chu bà bà có chút sợ, tiểu Nghiên Nghiên hiện tại mới ba tuổi, cái bụng nhỏ có thể chứa nhiều thức ăn như vậy? Thấy cô còn muốn ăn nữa, Chu bà bà vội vã để toàn bộ thức ăn lên cái giá trên cao, còn lừa cô là bánh trứng đã hết rồi.

Mạnh Tĩnh Nghiên không còn đồ ăn, tự sinh hờn dỗi. Bà nội, lão nhân gia ngài cũng quá bắt nạt người đi! Đem bánh trứng đặt trên cao, là bởi vì chỗ ấy cao, vóc dáng của con không đủ với tới sao?

Tha thiết ngước nhìn bánh trứng trên cao, Mạnh Tĩnh Nghiên rất thức thời nhận ra —— lấy chiều cao hiện tại của cô, thế nào cũng không với tới. Không khỏi sờ sờ bụng nhỏ phình của mình thở dài, tính toán một chút, Chu bà bà cũng là muốn tốt cho mình, cô cũng không muốn ăn thành Trư bát giới. Tuy rằng bây giờ còn nhỏ, nhưng vóc người vẫn muốn duy trì từ nhỏ. Bánh trứng, sau này còn rất nhiều cơ hội ăn.

Nơi mẹ Mạnh làm cách nhà tương đối gần, bà lo lắng con gái ở nhà nên thừa dịp thời gian nghỉ trưa cố ý trở về nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên một chút. Nhờ lão thái thái chăm nom con gái, đi tay không thì không tốt nên thời điểm đi ngang qua chợ cố ý mua cho Chu bà bà năm cân trứng gà. Chu bà bà tất nhiên không chịu nhận, kêu mẹ Mạnh nên giữ lại bồi bổ cho tiểu Nghiên Nghiên.

Khi ấy trứng gà tuy rằng không tính là vật hiếm có, có thể đi sang nhà hang xóm xách theo mấy cân trứng gà cũng là coi như là giữ lại mặt mũi hai bên. Tuy rằng Mạnh gia cũng không khá giả gì, nhưng mẹ Mạnh rất chu đáo, nên hàng xóm ở chung cực kỳ tốt.

Tuy rằng mẹ chỉ ghé qua một chút rồi lại vội đi, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên có thể nhìn ra, vào lúc này mẹ có tuổi trẻ, có sức sống, đối với cuộc sống tràn ngập hi vọng. Nếu như cô nhớ không lầm, thời gian mẹ sa thải chỉ còn lại không tới một năm, mất đi công việc hiện tại, mẹ phải dựa vào công việc dọn vệ sinh kiếm tiền.

Mạnh Tĩnh Nghiên đăm chiêu nhìn bóng lưng mẹ rời đi, cô có thể thay đổi vận mệnh của mẹ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.