Miệng Của Ảnh Hậu Từng Khai Quang

Chương 74




Edit: Preiya

"Một ngàn tinh thạch hạ phẩm."

Trong lúc song phương tranh luận không thể kết thúc thì trong phòng bao dành cho Lý gia truyền tới một giọng nói.

Thần sắc Lý Lôi ung dung thoải mái, khóe môi mỉm cười, mâu quang uy nghiêm nhìn chăm chú vào những người đang huyên náo trong đại đường, trên khuôn mặt mang theo một tia khinh thường, tựa hồ như với loại thân phận đó của bọn họ, không có tư cách tranh với Lý gia.

Hắn để ý chỉ là phương thế lực của Lãnh chúa, chẳng qua nhi tử của Lãnh chúa đã đột phá đến Huyền Thánh đỉnh phong vào tháng trước rồi, viên đan dược này không hữu dụng với hắn, bởi vậy, Lãnh chúa quyết sẽ không tham dự đấu giá.

"Một ngàn một trăm tinh thạch hạ phẩm."

Nghe được tiếng nói của người này, vẻ mặt Lý Lôi lạnh lùng, theo tiếng nhìn lại, lúc trông thấy nơi phát ra tiếng nói này, vẻ mặt lại càng âm trầm hơn, nắm thật chặt quả đấm: "Tán Tu Liên Minh!"

Tại Tinh Nguyệt Thành, có thể so sánh với Lý gia, cũng chỉ có một Tán Tu Liên Minh.

Hai thế lực này bắt đầu đấu giá, những tiểu thế lực khác căn bản không thể chen vào.

"Một ngàn ba trăm..."

"Hai ngàn tinh thạch hạ phẩm."

Lý Lôi còn chưa nói xong, liền bị một giọng nói ở chỗ Tán Tu Liên Minh cắt đứt.

Hai ngàn tinh thạch hạ phẩm, tương đương với hai mai tinh thạch trung phẩm, tại Tinh Nguyệt Thành coi như là một con số không nhỏ, cho nên, lời này vừa nói ra để cho tất cả mọi người đều không khỏi rút một ngụm khí lạnh.

Mà bên trong phòng bao khách quý ở tầng cao nhất, kể từ khi bên trong Tán Tu Liên Minh truyền ra tiếng nói này, trên khuôn mặt tuấn tú của thanh niên này liền tràn đầy kích động, nếu không phải ngại vì phụ thân ở chỗ này, hắn có lẽ sẽ tông cửa đi ra, xông vào phòng bao Tán Tu Liên Minh.

"Hừ!" Lý Lôi hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay bất giác thấm ra một chút mồ hôi lạnh, "Hai ngàn một..."

"Hai ngàn năm trăm tinh thạch hạ phẩm."

"Phanh!" Quả đấm của Lý Lôi hung hăng đập xuống mặt bàn một cái thật mạnh, mặt mũi xanh mét, trong mắt ẩn chứa cuồng phong bạo vũ, cắn răng phun ra mấy chữ, "Ba ngàn tinh thạch hạ phẩm!"

Bởi vì mục đích chủ yếu của hắn là để ở trên thần kiếm, cho nên đan dược cũng chỉ có thể đưa ra ba ngàn tinh thạch hạ phẩm, nhiều hơn nữa liền chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng mà, lần này đối diện không có lại truyền tới âm thanh báo giá, Lý Lôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương cũng đã đến cực hạn.

Có lẽ đã dự đoán được tình cảnh mình có thể mượn dùng đan dược đột phá, hơn nữa đồng thời có thể hung hăng dẫm nữ nhân đanh đá trong Tán Tu Liên Minh kia ở dưới chân, Lý Hạ không tự chủ được thả tâm cười ha ha.

Tán Tu Liên Minh, Hồng Lam, chỉ bằng các ngươi, cũng dám đấu với Lý gia ta? Quả thực chính là không tự lượng sức mình!

Cái gì gọi là vui quá hoá buồn? Lý Hạ rõ ràng chính là như vậy.

Tiếng cười của hắn cũng không kéo dài được bao lâu thì trong phòng bao đối diện lại truyền ra tiếng nói động lòng người của nữ tử lần nữa: "Các ngươi cao hứng có hơi quá sớm rồi, ai nói chúng ta không đấu giá tiếp nữa? Ta nguyện ý ra ba mai tinh thạch trung phẩm và một trăm mai tinh thạch hạ phẩm."

Tiếng cười chợt kẹt trong cổ họng, khuôn mặt Lý Hạ đột nhiên xanh mét, một hơi không thở nổi thiếu chút nữa chết ngạt tươi sống. Nếu thật như thế, có lẽ hắn sẽ trở thành kẻ Huyền Thánh thứ nhất do tự làm mình chết ngạt.

"Nữ nhân chết tiệt, ngươi cố ý!" Lý Hạ đang trong cơn tức giận, tựa hồ quên mất Hồng Lam khủng bố, thất thanh thét chói tai.

Nữ nhân này, nhất định là cố ý đùa giỡn bọn họ, nếu không vì sao ngay từ đầu lại không đấu giá, ngược lại lúc bọn họ cho rằng mình ắt sẽ thắng thì mới mở miệng?

"Ngu ngốc," Hồng Lam cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đẹp hàm chứa khinh thường, "Ngươi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi, ta thích chờ một lát rồi mới đấu giá tiếp, ngươi có thể làm gì ta hả?"

"Ngươi..." Lý Hạ nhanh chóng đứng dậy, định đi ra ngoài tìm Hồng Lam tính sổ.

"Đủ rồi, Hạ Nhi," Ánh mắt Lý Lôi lạnh lùng, lạnh giọng quát lên, "Con ngồi xuống cho ta, đừng quên đây là phòng đấu giá Tinh Nguyệt, chỉ cần là cạnh tranh, bất kỳ phương pháp nào cũng được cho phép, mà chúng ta chỉ có thể bỏ qua viên đan dược này."

Cả người Lý Hạ run lên, trong hai tròng mắt tràn đầy không cam lòng, hai con ngươi oán độc gắt gao nhìn chằm chằm phòng bao đối diện.

"Nếu không người nào đấu giá nữa thì viên đan dược này liền thuộc về sở hữu của Tán Tu Liên Minh."

Một tiếng đập xác định, tuyên bố Phá Thánh Đan đã có sở hữu.

"Sau đây sẽ là vật phẩm quan trọng của buổi đấu giá chúng ta, chắc hẳn các vị đều chờ đợi thời khắc này, nhưng cũng đã không kịp chờ đợi nữa..."

Theo lời đấu giá viên này vừa dứt, hô hấp của mọi người đều căng thẳng, cho dù là Lãnh chúa lạnh nhạt, cũng vào lúc này để ly trà trong tay xuống, tầm mắt chăm chú tập trung nhìn tình cảnh bên dưới.

Có lẽ là cả phòng đấu giá, cũng chỉ có vẻ mặt của Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y mới không biến hóa.

"Được rồi, ta cũng không muốn nói nhiều những lời vô ích, kế tiếp đấu giá là một thanh thần kiếm, vẫn là do vị khách nhân thần bí kia đưa tới bán đấu giá, danh tự thanh thần kiếm này là Băng Sương thần kiếm, vô cùng sắc bén, mà ở đây không ai không biết uy lực của thần kiếm, dù cho ngươi là Thần Tướng đỉnh phong, lại có thần khí, cũng không phải là không thể đánh một trận với Thần Vương cường giả."

Khi nói chuyện, đấu giá viên mở ra thanh kiếm trước mặt, trong khoảnh khắc nhìn thấy quang mang trên thần kiếm, mọi người đều không dời được tầm mắt.

"Lần đấu giá này, không có giá quy định, các ngươi có thể tùy ý tăng giá."

Đấu giá viên khẽ mỉm cười, thu hồi Băng Sương thần kiếm trong tay, hắn tin tưởng, coi như chưa từng thiết trí cấp thấp, thanh thần kiếm này, tuyệt đối có thể bán ra với một cái giá trên trời.

"Ta ra ba ngàn huyền tinh thạch hạ phẩm."

Nghe nói không có giá quy định, bên trong đại đường, lập tức có người báo ra một cái giá.

Ba ngàn huyền tinh thạch tại Tinh Nguyệt Thành, thậm chí là toàn bộ Lạc Sơn Lĩnh đều không phải là một con số nhỏ, thế nhưng, hiện giờ cái giá này lại khiến cho mọi người coi thường người này.

"Ta ra năm ngàn huyền tinh thạch hạ phẩm."

Kế người nọ, lại có người báo ra một cái giá.

"Ta..."

Ánh mắt Lý Lôi sáng quắc nhìn chằm chằm Băng Sương thần kiếm, trong mắt xẹt qua một vẻ như là tình thế bắt buộc, nhưng mà, hắn vừa mới nói một chữ, liền bị một tiếng nói đạm mạc uy nghiêm cắt đứt.

"Hai ngàn..."

"Cái tên khốn kiếp kia, sao lại ngu ngốc như vậy!"

Vẻ mặt Lý Lôi trầm xuống, người nọ báo giá cũng thôi đi, thế nhưng cố tình lại báo giá còn ít hơn hắn, đây không phải là ngu ngốc thì là cái gì? Chẳng lẽ hắn không phân rõ được lớn nhỏ sao?

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được theo tiếng nhìn lại, sau khi nhìn thấy nơi phát ra tiếng nói, ngay lập tức im bặt, trên mặt bị dọa sợ đến trắng bệch.

Trời ơi, thế nhưng hắn lại mắng Lãnh chúa, may mà Lãnh chúa không nghe được, bằng không thì hắn liền xong đời!

Mọi người đều có nghi ngờ giống nhau, thế nhưng rất nhanh tiếng nói sau đó giải trừ nghi vấn của bọn họ.

"Tinh thạch trung phẩm."

"Cái gì? Hai ngàn tinh thạch trung phẩm?"

Đám người lập tức nổ tung, mọi người đều bị dọa sợ vì con số này.

Hai ngàn tinh thạch trung phẩm, này con mẹ nó cũng quá dọa người, phải biết rằng, hai ngàn tinh thạch trung phẩm, là lợi ích thu được trong vài thập niên của một tiểu thế lực, hôm nay Lãnh chúa trực tiếp liền hô lên cái giá này.

Nghe đến cái giá này, hai chân Lý Lôi mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp ngã xuống đất, đó chính là ngay cả dũng khí báo giá tiếp đều tiêu mất.

Ai có thể nghĩ đến thế nhưng Lãnh chúa lại có tiền như thế, đây là có để cho bọn họ sống hay không? Sớm biết như thế, vừa rồi cũng ra sức tranh đấu một phen với Tán Tu Liên Minh, nếu không đến cuối cùng thì sẽ thành hai bàn tay trắng không có gì cả.

"Hai ngàn tinh thạch trung phẩm một lần, hai ngàn tinh thạch trung phẩm hai lần, hai ngàn tinh thạch trung phẩm ba lần, nếu không có ai ra giá tiếp thì Băng Sương thần kiếm liền thuộc về sở hữu của Lãnh chúa đại nhân."

Đấu giá viên cầm tiểu chùy trong tay gõ xuống, lập tức để người đi đưa Băng Sương thần kiếm cho Lãnh chúa.

Mắt thấy buổi đấu giá kết thúc, Phong Thần nhún vai một cái, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Dù sao Tinh Nguyệt Thành cũng là một tiểu địa phương, nếu như ngươi cầm thanh thần khí này tới những đại thành thị nổi danh giàu có kia, tuyệt đối không chỉ là cái giá này, chao ôi, thật là đáng tiếc."

Ngáp một cái, Dạ Nhược Ly mở hai mắt còn buồn ngủ ra, thân thể chậm rãi rời khỏi bả vai Cung Vô Y, không sao cả nói: "Ít nhất hai ngàn huyền tinh thạch trung phẩm này có thể để cho chúng ta sống một khoảng thời gian không lo, như vậy đã đủ rồi."

Đôi môi mỏng màu hồng giương lên, trong mắt Cung Vô Y trước sau tập trung vào Dạ Nhược Ly, không bỏ được dời đi một chút nào.

Nữ nhân của hắn, nhìn thế nào cũng không đủ, thế nhưng, hắn có thời gian cả một đời để nhìn nàng...

Buổi đấu giá cuối cùng cũng kết thúc, sau khi Dạ Nhược Ly cầm lấy huyền tinh thạch thuộc về mình, liền rời khỏi phòng đấu giá, cũng may nhân viên phòng đấu giá khá giữ chữ tín, bọn họ cũng không đưa tới sự chú ý của bất kỳ người nào.

Mới vừa bước ra đại môn phòng đấu giá, bỗng phía trước có một bóng dáng bay nhanh tới, mạnh mẽ bổ nhào về phía Dạ Nhược Ly.

Khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y trầm xuống, một tay ôm lấy Dạ Nhược Ly vào trong ngực, cảnh giác nhìn chăm chú vào nữ tử bổ nhào về phía hai người.

"Nhược Ly," Hồng Lam cũng không thèm để ý tới ánh mắt như kẻ thù của Cung Vô Y, nụ cười vui vẻ dịu dàng nhìn Dạ Nhược Ly, "Một đoạn thời gian trước, Tán Tu Liên Minh chúng ta phát hiện ra một chỗ di tích Thần Hoàng, định vào ngày mai đi thăm dò, ta dùng danh nghĩa của Tán Tu Liên Minh mời ngươi cùng tham gia."

"Di tích?" Ánh mắt Dạ Nhược Ly sáng lên, gật đầu một cái, nói, "Được, ngày mai ta sẽ đúng giờ đi qua."

"Vậy thì một lời đã định, giờ ngọ ngày mai, gặp ở Đại Nha Lĩnh."

Bỏ lại lời này, Hồng Lam xoay người liền muốn rời đi, nhưng vào lúc này, một tiếng nói kinh hỉ từ bên cạnh truyền tới: "Hồng Lam cô nương, đã lâu không gặp."

Sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt Hồng Lam hung ác quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn người tới: "Lại là cái tên hỗn đản nhà ngươi, rốt cuộc ngươi muốn dây dưa tới khi nào? Có tin ta đánh bể đầu của ngươi không?"

Giơ giơ quả đấm lên, trong mắt Hồng Lam lộ ra một vẻ uy hiếp.

"Ha ha," thanh niên ngại ngùng xoa xoa đầu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Nếu đánh ta có thể để cho Hồng Lam cô nương vui vẻ thì ta rất vui lòng."

Lúc nói lời này, trên mặt thanh niên biểu lộ ra vẻ hạnh phúc, tựa hồ như với hắn mà nói, bị Hồng Lam đánh đó chính là một loại hạnh phúc. Nếu để cho Lãnh chúa nhìn thấy dáng vẻ này của nhi tử nhà mình, có lẽ sẽ bị hắn làm cho tức chết tươi sống.

"Biến thái, mười phần biến thái!" Hồng Lam lại hung ác dữ tợn trừng mắt nhìn thanh niên lần nữa, xoay người nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tựa hồ như phía sau có một ác quỷ luôn mãnh liệt truy đuổi không thả.

Phảng phất như mọi người còn nghe được tiếng chửi rủa truyền tới từ phía trước.

"Ta dựa vào, lão nương không chọc ngươi được, chẳng lẽ còn không trốn thoát được chứ? Thật sự là có biến thái thích chịu ngược, lão thiên gia hẳn là nên cho sét đánh chết tên biến thái ngươi đi, miễn cho lúc nào cũng tới làm phiền ta."

Trước cửa phòng đấu giá Tinh Nguyệt, những người của các đại thế lực còn chưa tản đi, đều kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng dáng đã đi xa, thật lâu chưa hoàn hồn lại được...

Nữ tử này chính là ma nữ vô pháp vô thiên, ghét ác như thù địch, là khắc tinh của đám công tử quần là áo lượt tại Tinh Nguyệt Thành đó sao? Trên đời này, thế nhưng còn có người khiến ma nữ sợ hãi? Không phải là bọn họ hoa mắt đó chứ?

Hôm sau, trời vừa sáng.

Nắng sớm ấm áp, gió thu đìu hiu.

Có rất ít người đến Đại Nha Lĩnh, vì nó là một trong những địa phương cực kỳ hung hiểm tại Phong Vực, vậy mà một ngày kia, bên trong Đại Nha Lĩnh hung hiểm này, thế nhưng có một đoàn người tới đây.

"Phụ thân, hai người này, là bằng hữu của nữ nhi, ta mời bọn họ cùng tham gia thăm dò."

Ma nữ trong mắt mọi người ở Tinh Nguyệt Thành, hiện giờ ở trước mặt một nam tử trung niên, lại có vẻ vô cùng khéo léo nhu thuận.

Có thể để cho nàng lộ vẻ ngoan ngoãn như thế cũng chỉ có một người, đó chính là Minh chủ Hồng Lạc Thiên của Tán Tu Liên Minh tại Tinh Nguyệt Thành, đều là một cường giả Thần Tướng cao cấp cùng cấp với Lão tổ Lâm gia.

"Hừ, tiểu thư, ngươi cũng quá vô lý rồi."

Hồng Lạc Thiên chưa phát biểu, một tiếng nói thương lão khinh thường truyền tới từ bên cạnh: "Chúng ta phải đi chính là di tích Thần Hoàng, nguy hiểm trùng trùng, chẳng lẽ còn phải dẫn theo hai đứa con ghẻ? Bọn họ trừ cản trở ra thì có thể làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.