Miệng Của Ảnh Hậu Từng Khai Quang

Chương 7




Công việc bảo mẫu, căn bản không thể chỉ dùng chữ có nhiều thời gian, khắc khổ nại nô để hình dung, cái gì gọi là có nhiều thời gian!? Sau khi ta theo tên Ôn Gia Dật kia liền không có thời gian riêng tư nữa, cuộc sống của ta bị người này hoàn toàn hoàn toàn chiếm cứ, mỗi ngày mỗi hạng hoạt động tuyên truyền, vì y phụ trách tất cả trang phục chuẩn bị, cho y mắng là rác rưởi, xem nội dung phỏng vấn, cho y mắng trở thành vật phế thãi, làm ra vấn đề trả lời đáp án, cho y coi thường, dùng thân thể bảo hộ y để ngừa bị fan ca nhạc, điện ảnh điên cuồng tấn công, cho y mắng thành nhuyễn trùng…… có đôi khi, chính là bị y thượng…… Năm năm, ta rất rõ ràng hiểu được thân phận, địa vị chính mình, chỉ là một người chiếu cố y, giúp y phát tiết, bảo mẫu tiết dục toàn năng.

Ta cũng nghĩ qua đến lúc nào đó sẽ rời đi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, lấy bằng cấp chính mình muốn tìm một công việc mới cũng không phải chuyện dễ dàng, lương bổng thật sự thập phần hấp dẫn, chỉ là bị y mắng mắng như rác rưởi, cũng không phải chuyện gì đáng nói…… so với chuyện bị y thượng……. ta không rõ vì sao y vừa thấy liền biết tính hướng của ta, đại khái cứ xem y như người qua đường đi!?

Ta từ rất sớm đã biết được ta thích nam nhân, cũng biết được bản thân ta đối với mặt ngoài phồn hoa xã hội là rất khó tìm được người bầu bạn, ta từng có người mà mình thầm mến, từng ảo tưởng người kia giải quyết dục vọng của chính mình, cũng bởi vì hắn cùng người khác kết giao mà thất tình……

Nói thật, có người nói muốn cùng ta làm tình, ta thế nhưng có điểm hưng phấn, cho dù đối tượng không phải là người ta yêu, cũng không phải người yêu ta, nhưng, rất nhanh liền thất vọng rồi.

Kia chính là vì ở cơ thể của ta không ngừng rút ra sáp nhập, ngoại trừ đau đớn ra, vẫn là đau đớn.

Ôn Gia Dật đích xác ở trên người ta phát tiết, y thoả mãn, ta cũng chỉ có đau đớn, không có vui thích giống như ta nghĩ.

Có lẽ ta thật giống như là lời y nói, dễ bị coi thường, bị người mạnh hơn áp, không hề nổi giận qua, cũng không hề cự tuyệt qua.

” Mười giờ có cuộc phỏng vấn trên radio, tiết mục diễn ra trong 1 giờ, nội dung chủ yếu là xoay quanh ca khúc mới của ngươi, có thể sẽ hỏi về cảm giác của ngươi đối với ca khúc mới, rồi sẽ tiếp thanh ba tới bốn người nghe điện thoại, sau khi rời radio liền phải tới thương trường làm một cuộc tổ chức tuyên truyền, có chút trò chơi, hơn nữa ngươi phải hiến tặng hai ca khúc……”

” Rác rưởi, im tiếng đi!” Ta chưa kịp nói cho y biết hết công việc hôm nay phải làm, y lại mắng ta rác rưởi, làm sao còn nói gì được nữa!?

Biết tâm tình của y không tốt, ta chỉ còn cách thu hồi bản bút ký, xuất ra tiểu thuyết đọc, đây là hình thức chúng ta ở chung.

Mọi người liền duy trì không khí lặng im đi vào radio, đối mặt với người ngoại giới, y lập tức trở nên thân thiết nhiệt tình, chuyện trò vui vẻ, y thật là trời sinh làm diễn viên đi!

Mà ta thói quen trực tiếp ngồi ở bên ngoài xem tiểu thuyết, này cũng là không gian duy nhất của ta.

” Ta cũng có xem qua quyển sách này.” Một phen thanh âm đem ta lôi ra khỏi quyển sách, ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn, là một nghệ nhân của công ty khác, Quan Chí Lãng.” Kết cục rất cảm động!”

” Phải không?” Ta lễ phép trả lời.

” Ngươi là bảo mẫu của Dật sao!? Tên gọi là gì?”

” Hoàng Thiêm Nhạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.