Miệng Của Ảnh Hậu Từng Khai Quang

Chương 51




"Thiên ca, nói một chút chứ sao. Lẽ nào so với chúng ta còn ói lợi hại, ngại nói. Hì hì.” Mã Hồng Tuấn vẻ mặt cười bỉ ổi nói.

“Các ngươi.” thấy mọi người nhìn chòng chọc Cậu, Cậu chỉ có bắc đắc dĩ mà nói:

"Có gì đâu chỉ là lần đầu tiên giết chết mười mấy người sau, bởi vì quá mệt mỏi mà trực tiếp ngay tại chỗ đã ngủ"

Nghe được Cậu nói, đám người Đường Tam sững sờ, chợt lúc sau cười ha ha. Cậu nhìn bọn họ cười một lúc rồi quét mắt một cái, cả đám im lại không hé một tiếng. Rồi Cậu nói:

"Cười cái gì cười, lần kia nếu không phải là bởi vì sát nhân trước, tiêu hao nhiều lắm. Ta mới sẽ không ngủ mất đây.”

Nhìn một màn này đại sư, trong lòng cũng không khỏi một hồi vui mừng, cứng ngắc gương mặt hiếm thấy lộ ra vẻ tươi cười.

“Được rồi, mọi người. Trở về đi.” thấy mọi người pha trò đũ rồi, Cậu cười nhạt nói.

..................

Trở lại tửu điếm, tất cả mọi người có chút mệt mỏi tọa ở trên ghế sa lon, Cậu ngâm nước Hồng Trà xong, uống một ngụm.

“Hô, quả nhiên, loại thời điểm này, uống một chén Hạo Thiên ngâm nước Hồng Trà tốt nhất.” Đái Mộc Bạch vẻ mặt hưởng thụ dựa vào ở trên ghế sa lon, nói rằng.

Nghe được Đái Mộc Bạch lời nói, mọi người, bao vây luôn luôn nghiêm khắc đại sư, cũng không khỏi gật đầu.

“Không nghĩ tới,Hạo Thiên ngươi còn có thể pha trà. Uống trà này, ta cảm giác cũng nữa uống không đi xuống những thứ khác nước trà.” Phất Lan Đức có chút kinh ngạc nhìn Cậu nói rằng. Trong mắt lại mịt mờ hiện lên một tia giảo hoạt.

Nghe xong Phất Lan Đức lời nói, mọi người không khỏi thấu hiểu rất rõ lần nữa gật đầu.

“Ta Viện Trưởng Đại Nhân, ta còn không tinh tường ngài là như thế nào người sao? Không phải là muốn ta trà đỏ phối phương sao?” Cậu không vui nói.

“Hắc hắc, nếu Hạo Thiên ngươi biết, kia.” Phất Lan Đức xoa xoa tay chưởng, nhìn Cậu nói rằng. Thầm nghĩ đến. Uống ngon như vậy Hồng Trà, cho dù hai nước Hoàng Đế, ước đoán chưa từng uống qua đi. Nếu như chiếm được phối phương, nhất định có thể kiếm lớn. Nghĩ vậy, không khỏi cười hắc hắc nhìn hướng Cậu, trong mắt có chút chờ mong.

“Cắt, Viện Trưởng Đại Nhân, là muốn ta phối phương, tới kiếm tiền đi. Mơ tưởng!” Nhấp một miếng trong ly Hồng Trà, Cậu không vui nói.

“Đừng như vậy mà, Hạo Thiên. Lợi nhuận phân ngươi ba thành thế nào. Chỉ cần ngươi cho ta phối phương, không cần tốn một phân tiền liền có thể mỗi tháng, đều có thể không tốn sức chút nào thu được một khoản tiền lớn.” Phất Lan Đức có chút vội vàng nói.

“Ta lại không thiếu tiền, ta hôm nay nhưng là thắng không ít đây.” Cậu cười tủm tỉm xuất ra một Trương Tư Kim Trữ giá trị thẻ, hoảng liễu hoảng.

Nhìn Cậu trong tay tài chính Trữ giá trị thẻ, Phất Lan Đức sững sờ, chợt thần tình có chút chán chường, không nhắc lại nữa chuyện này.

“Hạo Thiên ngươi cũng mua tiền đặt cược sao? Mua bao nhiêu?” Đường Tam kinh ngạc nhìn vẻ mặt chán chường Phất Lan Đức, trong mắt tò mò xem hỏi Cậu nói.

“A, được rồi. Thiên ca, Vũ nhi phần kia đây. Thiên ca nhưng là nói với Vũ nhi tốt đẹp. Không cho phép xấu lắm.” Tiểu Vũ nhào tới bên cạnh nói rằng.

Nghe được Tiểu Vũ lời nói, Cậu không khỏi thấy buồn cười, sờ sờ Tiểu Vũ đầu nhỏ, nói rằng. “Đã biết, Thiên ca làm sao sẽ xấu lắm đây, dạ, cho ngươi.” Nói xong, Cậu đem vật cầm trong tay Tử Kim Trữ giá trị thẻ, đưa cho Tiểu Vũ.

Tiếp nhận Cậu trong tay Tử Kim Trữ giá trị thẻ, Tiểu Vũ lộ ra một nụ cười vui vẻ, cười nói. “A! Vũ nhi cũng có tiền. Bất quá Thiên ca ngươi đưa hết cho ta, Thiên ca không muốn à?” Tiểu Vũ nghiêng đầu nhỏ, đối với Cậu trát liễu trát con mắt, nghi hoặc hỏi.

“Ha hả, Thiên ca tiền, cũng là tiền của Vũ nhi. Thiên ca cần thời điểm, Vũ nhi cũng sẽ cho Thiên ca đúng không?” Cậu vẻ mặt mỉm cười, vuốt Tiểu Vũ đầu nhỏ nói rằng.

“Ừm.” Nghe được không sầu nói, Tiểu Vũ vẻ mặt vui vẻ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.