Miệng Của Ảnh Hậu Từng Khai Quang

Chương 50




Nhìn về phía không trung nổi lơ lửng, lại đã sớm đờ đẫn người chủ trì. Cậu thản nhiên nói. “ không phải là có thể tuyên bố trận này Đấu Hồn mà kết quả.”

Nguyên bản âm thanh trong trẻo trở nên khàn khàn. “Đoàn, đoàn chiến Đấu Hồn, Sử Lai Khắc đấu hung Thần Chiến đội. Hung Thần Chiến đội đoàn diệt. Sử Lai Khắc Chiến Đội vượt cấp khiêu chiến thành công.”

Chiếm được câu trả lời hài lòng, Cậu mặt không thay hướng phía Đấu Hồn đài cửa vào phương hướng đi tới.

Làm Cậu đi tới hậu trường lúc, phát hiện ngoại trừ Đường Tam, Đái Mộc Bạch bên ngoài, khác năm người đang đang không ngừng nôn mửa, chỉ còn lại có ý chí tối kiên định Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hai người còn có thể cường chống đỡ. Mặc dù như thế, nhưng Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch mà sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Tinh Thần Minh lộ vẻ có chút không đúng.

Nhìn mọi người dáng vẻ, Cậu trong lòng cũng không khỏi ám thở dài một hơi, dù sao là lần đầu tiên sát nhân, như vậy cũng rất bình thường đi.Cậu bèn suy nghĩ một vài thứ gì đó không ai biết

Mà lúc này, Đường Tam một câu nói đem Cậu đang suy nghĩ gì đó bị cắt đứt.

“Tiểu Thiên, trước ngươi liền giết người sao?” Sắc mặt hơi trắng bệch Đường Tam, nhìn Cậu hỏi.

Đái Mộc Bạch cũng từ khôi phục một ít, nghe được Đường Tam câu hỏi, cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Cậu.

Nghe được Đường Tam câu hỏi, Vô Ưu quay đầu đi, vẻ mặt mỉm cười nói. “Là đây, rời đi mấy năm, ta nhưng là giết qua không ít người đây. Tựa hồ trên tay của ta đã dính đầy hơn trăm người máu tươi chứ? Thế nào, lần đầu tiên giết người cảm giác?” Cậu như trước vẻ mặt nụ cười nhìn Đường Tam, phản hỏi.

Nhìn như trước mỉm cười Vô Ưu, Đường Tam hơi trắng bệch trên mặt của tràn đầy khiếp sợ, trong cổ họng không khỏi cảm thấy một hồi khô khốc. Nhẹ nuốt hai cái, Đường Tam nói. “Tiểu Thiên, ngươi không cảm thấy....”

Nghe được Đường Tam không hết thoại ngữ, Cậu nụ cười trên mặt dần dần biến mất, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói. “Cảm giác mình có tội? Một cái muốn giết người, trước đó sẽ làm xong bị người khác giết chết chuẩn bị. Nếu như bởi vì nhất thời không đành lòng, mà có thể dùng chính mình chết đi, hoặc đồng bạn chết đi. Ta đây nguyện gánh vác tất cả tội ác.”

Nghe xong không sầu nói, không ngừng Đường Tam, ngay cả Đái Mộc Bạch cùng một bên không ngừng nôn mửa Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ chờ năm người cũng không khỏi vẻ mặt rung động nhìn vẻ mặt lạnh nhạt Cậu.

“Tiểu Thiên nói không sai, làm một danh Hồn Sư. Giết chóc, là các ngươi sớm muộn gì phải đối mặt vấn đề, trước mắt mà tất cả. Cũng là các ngươi nhất định phải vượt qua mà gian nan. Nếu sớm muộn gì đều phải đối mặt, như vậy. Sớm một ít dù sao cũng hơn các ngươi ở có thể xuất hiện trên chiến trường nôn mửa tốt mà nhiều. Bằng không. Các ngươi cũng chỉ có thể cùng trước chín người kia giống nhau. Biến thành một cỗ thi thể. Bất luận cái gì một gã thành công mà cường đại Hồn Sư. Đều là đạp địch nhân và đối thủ mà Tiên huyết đi tới mà, các ngươi không có giết qua sinh sao? Nếu như không có, như vậy trên người bọn họ Địa Hồn hoàn đến từ đâu? Hồn Thú cũng đồng dạng là sinh mệnh. Từ sinh mệnh mà trên ý nghĩa mà nói. Chúng nó cùng Nhân Loại cũng không có khác nhau chút nào. Lúc săn giết Hồn thú. Các ngươi tại sao phải không có có loại này cảm giác? Trước mắt cửa ải khó khăn, không có người có thể giúp các ngươi vượt qua, hết thảy mà tất cả chỉ có thể bằng chính các ngươi mà lực ý chí, cảm thấy ác tâm liền phun đi, riết quen, dĩ nhiên là được rồi.”

Đại sư chậm rãi đi tới. Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh. Nhàn nhạt thanh âm từ hắn trong miệng thốt ra.

Lúc này, Đái Mộc Bạch hít sâu một hơi, mặc dù sắc mặt như trước hơi trắng bệch, nhưng không gì sánh được nói thật. “Hạo Thiên, ngươi nói không sai, xem ra ta là cả đời đều đuổi không kịp ngươi.” Nói xong, Đái Mộc Bạch trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cười khổ.

“Được rồi, lần đầu tiên sát nhân, đều là như vậy, có cái gì tốt mất mặt.” Cậu nhìn vẻ mặt cười khổ Đái Mộc Bạch, vừa cười vừa nói.

Nghe được Cậu từng nói, Trữ Vinh Vinh lúc này cũng đình chỉ nôn mửa, không khỏi hiếu kỳ hỏi. “Thiên ca, ngươi lần đầu tiên sát nhân, cũng ói ra sao?”

Nghe được Trữ Vinh Vinh vấn đề, Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch đám người, cũng không khỏi tạm thời quên mất chuyện lúc trước, tò mò nhìn Cậu.

Cậu nhìn bọn họ tò mò, nên chỉ có thể lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.