“Đi xem chị của con có phải rơi xuống WC rồi phải không.” Lâm Ngạn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, giỏi thật, lần này có thể đứng ỳ trong WC mười phút đồng hồ, hoàn toàn không quan tâm cha nó ôm một cục lo lắng to cỡ nào trong lòng. Mỗi lần đều có thể bám vào đó như con thiêu thân, Lâm Thiên Vũ, con chờ cho ta, trở về liền thu thập con! Lâm Ngạn nhìn đồng bào phái nữ ra ra vào vào WC nữ, vẫn là không có thân ảnh nữ vương bệ hạ nhà cậu. Khẽ cắn môi, lần này cậu thực sự rất gấp.
“Đại Lâm Tử, cha rất gấp?” Bị cha già nhà mình phân phó Lâm Thiên Dực chớp đôi mắt to tròn vo của bé, rất là thiên chân vô tà. (thiên chân vô tà: ngây thơ trong sáng – về cái tên Đại Lâm Tử, người TQ gọi thân mật với nhau có thể dùng Đại/Tiểu + Họ + Tử, kiểu gọi này thường là hay dùng với bạn bè bằng vai phải lứa, còn mn hay thấy thêm nhi nhi vào đằng sau là gọi thân mật ngươi vai dưới mình, nhỏ hơn mình)
Lâm Ngạn quay đầu nhìn bé một cái, miệng khẽ nhếch, “Đậu Bao, bán manh đáng thẹn!”
Anh bạn nhỏ Lâm Đậu Bao hoàn toàn không thấy Đại Lâm Tử nhà bé ước ao đố kị với sự đáng yêu của bé, rất là săn sóc chỉ vào WC nam đối với cha bé cười, “Đại Lâm Tử, nếu cha rất vội, con có thể ở đây một mình chờ cha.”
“…” Huyết áp sau ót của Lâm Ngạn thẳng tắp lên cao, cậu là thiếu nợ cặp trai gái này bao nhiêu năm a?!
Lâm Đậu Bao hôm nay mặc âu phục nhỏ bé yêu thích nhất, rêu rao đến không chịu được, mua vui đủ kiểu cho các vị phái nữ đi tới đi lui đến WC, chọc cho các nữ đồng chí dâng tràn bản tính người mẹ mà hứng thú không thôi. Đứa bé này quá manh rồi!
Lâm Ngạn đứng ở bên cạnh hận không thể đem bé nhét trở lại trong bụng cậu một lần nữa, thật mất mặt, quả thực vừa ngây ngô vừa ngu xuẩn. Đứa duy nhất thông minh bây giờ còn đang ở cạnh bồn rửa tay lau từng ngón tay của nó, nó là chuẩn bị đi diễn Từ Hi Thái Hậu a!
Một phát ôm lấy Thái hậu nương nương nhà bọn họ, lôi kéo Lâm Đậu Bao bỏ chạy, đi hai bước đột nhiên cảm thấy không đúng, lại đem Thái hậu nương nương bỏ xuống, thiếu chút nữa đem hành lý ném ở cửa WC rồi. Này đúng là đòi nợ mà!
“Thang Viên, dắt Đậu Bao cho tốt, cha con ta thực sự rất gấp.” Cậu vội vã đến, cũng vội vã đi. Bước một bước vào thành phố G liền khó chịu, nơi này toàn mang đến cho cậu điềm xấu!
Lâm Thang Viên cho rằng hành vi không quan tâm đến ý nguyện cá nhân liền đem nó tống lên máy bay của cha nó đã đem lại báo ứng, nó là một người rộng lượng, duỗi tay một cái, lôi kéo Lâm Đậu Bao đi theo bước chân của cha nó, bất quá miệng lại không nhàn rỗi, “Cha, cha như vậy rất giống vội vàng đi đầu thai.”
“Cha con ta là vội vàng tiễn người đi đầu thai!” Lâm Ngạn đã nghiến răng nghiến lợi, đây là lời nói mà đứa trẻ năm tuổi có thể nói ra sao?! Chỉ số IQ cao giỏi lắm a!
Lâm Đậu Bao làm cái đuôi nhỏ nhìn cha bé đáng thương, lại nhìn khuôn mặt không thay đổi của chị bé, rất không phúc hậu nở nụ cười, Đại Lâm Tử nhà bé quá đáng thương rồi.
Lâm Đậu Bao đang xem trò hay của cha bé, nhưng cũng có người đang nhìn vở kịch vui của một nhà ba người này. Giống với đám người đứng ở bên cạnh WC, Khưu Trật cảm thấy người một nhà này thực sự vừa ngốc vừa đẹp mắt. Người cha bị gọi là Đại Lâm Tử kỳ thực lớn lên rất sạch sẽ, mặc dù nói là có điểm ngốc, nhưng mà bộ dáng rất thanh tú. Nhìn không có thô ráp giống những người đàn ông khác, mơ hồ cảm thấy một phần tinh tế. Mắt vừa lớn lại tròn, cằm có chút nhọn, da rất trắng, lúc nói chuyện, mắt đặc biệt sáng lên. Điểm này, con trai nhỏ ngược lại giống đến mười phần. Chỉ là hình dáng hai đứa bé cũng không quá giống người cha, đường cong gương mặt có chút sâu sắc, ngược lại cảm thấy có chút giống con lai. Môi bé gái giống cha, lúc không nói chuyện đều là một bộ dáng tươi cười như có như không, cặp mắt phượng kia phỏng chừng là giống mẹ, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.
“Cười cái gì?”
Khóe miệng Khưu Trật còn hàm chứa ý cười, quay đầu nhìn thoáng qua người mới tới, chợt dừng lại, không biết vì sao, giờ khắc này y đột nhiên cảm thấy cô bé bày ra một bộ dángThái hậu mới vừa rồi cùng người trước mắt có bảy phần giống nhau. Cũng là mắt phượng, cũng là lời nói nghiêm trang, cũng là mặt liệt…
Chu Mặc mới từ WC đi ra ngoài kỳ quái liếc nhìn người trước mắt, thấy y nhìn mình không chớp mắt một cái, không khỏi nhíu mày, “Có bệnh nhớ kỹ phải đi uống thuốc.”
Khưu Trật im lặng, cũng là độc miệng!
Khưu Trật biết tính của người này, thu lại nụ cười trên mặt, đem chuyện vừa thấy nói lại một lần, sau cùng còn không quên tổng kết, “Nếu như nhà ai gặp phải ba kẻ dở hơi này, cuộc sống có thể phải rất là náo nhiệt.” Đây vốn là nói vui đùa, nhưng chờ đến sau này một lời thành sấm, y liền hận không thể tát chính mình hai cái, cho ngươi miệng quạ đen! (Một lời thành sấm: ý nói một câu này về sau trở thành lời tiên tri thật sự xảy ra)
Chu Mặc từ trước đến nay không có hứng thú tìm tòi cuộc sống tươi đẹp, đối với bình luận của Khưu Trật từ chối cho ý kiến. Giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, còn có thể đến kịp hội nghị buổi chiều, không nói nhiều lời vô nghĩa, lập tức nhấc chân đi. Khưu Trật một đường im lặng theo sau hắn, nghỉ ngơi một chút cây đại thụ Chu gia này cũng sẽ không sụp đổ……
“Tôi nói cậu sao lại không để cho thư ký vạn năng tới đón tôi a?” Khưu thiếu gia rất có tinh thần thuốc cao da trâu, dù cho Chu Mặc đi nhanh nữa, y cũng có thể nói chuyện phiếm như thường. (thuốc cao da trâu: thuốc này dính rất chặt, ý nói bám dính, chơi nhây:v)
Chu Mặc dừng bước lại, ánh mắt nhìn Khưu Trật giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, lắc lắc điện thoại di động trong tay,”Đối phó với yêu cầu kiểu cách của người nào đó, bản thân như hẹn mà tới!”
Khưu Trật sờ mũi một cái, nội tâm đang gào thét, nhiều năm không gặp, kiểu cách một chút cậu sẽ chết à!!
Khâu thiếu gia rảnh rỗi trong lòng kích động dâng trào khi nhìn thấy bạn lâu năm không gặp, chờ khi ngồi trên chiếc Lamborghini phong cách kia của Chu Mặc, nội tâm đã bình tĩnh như một bãi nước đọng. Vừa quay đầu, vừa vặn thấy một nhà ba người vừa nãy, không khỏi lôi kéo người ngồi ở chỗ tài xế một phen, “Xem, nếu như cậu có thể sinh ra một đôi nam nữ như thế, cô Chu phỏng chừng sẽ trực tiếp vứt bỏ cậu.”
Chu Mặc nhíu mày, tin tức hắn bị bức hôn thậm chí ngay cả Khưu Trật ở nước ngoài cũng biết, xem ra mạng lưới mẹ hắn tung ra rất lớn. Vừa quay đầu, chỉ thấy bóng lưng của một người con trai trẻ tuổi, người nọ mới vừa ngồi vào, xe taxi liền chở người chạy đi.
Không biết vì sao, giờ khắc này Chu Mặc đột nhiên có loại cảm giác khác thường, loại cảm giác này hắn không nói được, luôn cảm thấy vừa rồi giống như bỏ lỡ cái gì. Lại suy nghĩ một chút, bất quá chỉ là một người xa lạ, cũng không đáng giá để Đại thiếu gia Chu gia hắn hao phí tâm tư này.
Không làm hắn nghĩ nhiều, Chu Mặc khó có khi làm tài xế, “Đến nhà của tôi hay là quay về nhà cậu?”
Khưu Trật có chút giật mình nhìn hắn, “Anh tôi quay về thành phố G rồi?”
Chu Mặc không trả lời y, bàn tay đặt trên tay lái nắm thật chặt, mặt không thay đổi trả lời: “Lúc cậu tới chị dâu của cậu đã quay lại thành phố G rồi.”
Khưu Trật ngay lập tức câm miệng, đó là một đề tài nhạy cảm, rất là thức thời yêu cầu đến Chu gia cọ cơm. Nói đùa, nếu như năm đó Chu Mặc theo đuổi người ta thành công, vậy bây giờ người ngồi bên cạnh hắn chính là ‘chị dâu’ của y rồi, mặc dù có chút quái dị, bất quá năm đó đúng là có một hồi chuyện như vậy.
Ngồi ở trong chiếc xe quý giá của Chu Mặc, nhìn cảnh vật thành phố phồn vinh của thành phố G, Khưu Trật nghĩ y lần này thập phần phi thường không nên tới thành phố G nghỉ phép, này không phải tới giải sầu, rõ ràng là đến huyên náo a! Cậu ấm Khưu Trật ở bên trong xe lệ rơi đầy mặt, bị mẹ già của y hại chết rồi mà!
Chú thích:
- Mắt phượng:
- Lệ rơi đầy mặt:
- Như đã nhắc ở phần tóm tắt tên của hai bé nghĩa là Bánh trôi và Bánh đậu, đây là hình minh họa a: