Mị Tình

Chương 40: Chức nghiệp Bang chủ




"Cướp?"

Thủy Nhi nhìn mấy tên tiểu tử tóc vàng, cười lạnh thành tiếng: "Các cậu xác định muốn cướp sao?"

Sính Đình cũng hỏi theo, xem ra mấy người này thật sự là không có mắt rồi, lại muốn đánh cướp bọn cô, họ phải biết rằng một khi đánh cướp hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cầm đầu đám tóc vàng đó là một tiểu tử đang vuốt vuốt tóc, bày ra một tư thế tự cho là rất anh tuấn, liếc mắt nhìn bọn cô, hung dữ nói:

"Theo tôi thấy các cô cũng không phải là cái loại người không có tiền, nhìn cô lái xe BMW kia, đoán chừng cũng là phú bà ngàn vạn, nếu như để lại ít tiền làm lộ phí thì mấy anh đây hôm nay sẽ để cho các em trở về với chồng của mình!

Sính Đình và Thủy Nhi đưa mắt nhìn nhau, lười biếng tựa vào trên xe, miễn cưỡng hỏi:

"Các cậu muốn bao nhiêu, chị đây cái gì cũng không có nhiều, chỉ có tiền là nhiều thôi!

Dáng vẻ kia vô cùng sang chảnh, làm ra vẻ ta đây nhiều tiền khiến cho người ta không muốn đánh cướp cũng không được.

Mấy tên tóc vàng thấy bọn họ dễ nói chuyện như thế, trên mặt đều lộ ra vui mừng

"Khoảng một trăm vạn đi, mấy người bọn anh cũng dễ chia!

"Không được, một trăm vạn quá ít, tối thiểu cũng phải hai trăm vạn, chúng ta có năm người, mỗi người bốn mươi vạn!

Một người khác không hài lòng sợ vẫn còn ít.

Sính Đình và Thủy Nhi tựa vào trên xe, khinh thường nhìn tên tiểu tử tóc vàng đang muốn đánh cướp, đoán chừng là mấy tên tiểu tử ăn chơi đua đòi trốn học ra đây, không biết tại sao lại đi đến đây ăn cướp chứ?

"Các cậu cứ từ từ thương lượng, thương lượng xong thì nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng không vội!"

Sính Đình nhìn bọn họ, ‘ tốt bụng ’ nói.

Cư nhiên lại dám cướp cả cảnh sát, xem ra bọn họ thật sự bị mù mắt rồi, hơn nữa lại còn muốn lấy tiền, hơn nữa còn dùng công phu sư tử ngoạm nữa chứ. Từ những lời nói và cử chỉ của bọn chúng, không khó nhìn ra, mấy tên này đều mới lăn lộn ra ngoài xã hội, muốn có tiền, lại không muốn làm việc mà đi bằng con đường lạc lối như vậy.

Mấy tên côn đồ nhìn thoáng qua bọn cô, còn tưởng rằng hù dọa được bọn cô, vui mừng cùng nhau thương lượng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn họ, rất sợ họ chạy trốn.

Sính Đình nhìn đám côn đồ kia, cười nói với Thủy Nhi:

"Thật là không nghĩ đến lại có người dám đến cướp chúng ta!"

Cô ngược lại rất muốn xem xem bọn chúng sẽ ăn cướp mình như thế nào? Sính Đình nghĩ tới đây liền cảm thấy rất thú vị, từ lúc nhỏ cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy. Bởi vì mỗi lần ra ngoài đều được bao bọc kỹ càng chưa bao giờ bình dân giống như bây giờ, chỉ là cô lại không thể ngờ được chỉ mới bình dị một lần mà đã bị đánh cướp.

Thủy Nhi nhìn bọn chúng rồi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói:

"Cũng không biết bọn chúng đã từng đánh nhau hay chưa, tôi đã rất lâu không được hoạt động gân cốt rồi!"

Ngược lại cô lại hi vọng bọn chúng có khả năng đánh đấm một chút, nhìn bọn chúng, cả người Thủy Nhi liền thấy hưng phấn, hận không thể trực tiếp khai chiến ngay!

"Các cô đang nói cái gì vậy??!"

Mấy tên tiểu tử tóc vàng bị tiếng nói chuyện của các cô làm cho nổi giận, quay đầu lại, hung thần ác sát nhìn bọn họ chằm chằm, Sính Đình liền nhíu nhíu mày, cười lạnh hỏi:

"Các cậu đã quyết định xong chưa, muốn mấy triệu?"

"Đúng vậy, nói hay lắm, chúng tôi cũng vì muốn tốt cho các cậu thôi!"

Thủy Nhi bắt chéo chân lại, thật là mệt chết đi, đứng đã lâu như vậy mà còn chưa được hành động.

Mấy tên tiểu tử tóc vàng nhìn ra bờ biển, bây giờ đã là hoàng hôn, mặt trời đã lặn, căn bản sẽ không có người ở chỗ này, hoàn cảnh tốt như vậy, lại có hai mỹ nữ, khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái!

"Năm trăm vạn, cộng thêm hai mỹ nữ các cô nữa !"

Tên tóc vàng cầm đầu đắm đuối nhìn vào bộ ngực đồ sộ của Thủy Nhi và Sính Đình, mặc dù mặc quần áo mùa đông, nhưng là vẫn không che giấu được xuân sắc bên trong, làm cho người ta nảy sinh suy nghĩ vô hạn.

Thủy Nhi nhíu mày một cái, không ngờ mấy tên này lá gan cũng không nhỏ, lại còn muốn bọn họ. . . . . .

"Có thể, chỉ là. . . . . . Tôi có ý kiến nho nhỏ thế này, mọi người nếu đã muốn chơi, vậy thì chơi tới bến luôn đi, trước tiên làm nóng người đã, trời đang rất lạnh, lại làm ở trên bờ cát, nếu không làm nóng người sẽ rất lạnh đấy!"

Sính Đình nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn cậu ta mị hoặc cười nói.

Mấy tên tiểu tử tóc vàng nghe được lời nói mập mờ của cô thì nhiệt huyết toàn thân lập tức sôi trào, t*ng trùng vọt lên não, cười to nói:

"Được, nóng người, muốn nóng người sao ? Chỉ là, làm như thế nào để nóng người mới được!"

Mấy tên kia cũng tán thành, nhưng làm như thế nào để nóng người đây?

"Đúng vậy, chuyện này. . . . . . Mỹ nữ, các cô nói xem làm như thế nào để nóng người!"

Một người tên nói xong liền định sờ vào đùi của Thủy Nhi, nhưng cô liền linh động trốn sang một bên nhưng trên mặt cười rất tươi.

"Ha ha. . . . . . Đừng nóng vội, muốn làm nóng người thì nhất định là mấy cậu phải đuổi theo chúng tôi, tới ôm chúng tôi, mà tôi cũng sẽ phải phản kháng, như vậy hai bên mới có thể đồng thời nóng lên được!"

"Tuy nhiên, chúng tôi phải xuống tay nặng một chút, các cậu cũng đừng có trách tôi đấy."

Sính Đình rất phối hợp với Thủy Nhi, nhỏ giọng nói, mấy tên tiểu tử kia bị họ trêu chọc dục hỏa liền bốc lên, vội vàng gật đầu.

"Dĩ nhiên có thể, mau bắt đầu đi!"

Bọn chúng có đến năm người đàn ông, mà họ cũng chỉ là hai cô gái, coi như có lợi hại đi chăng nữa cũng không thể đánh được bọn chúng. Ngược lại bọn chúng có năm người đàn ông nhất định sẽ đem bọn họ hành hạ dục tiên dục tử!

Nghĩ tới đây, bọn chúng thật hưng phấn, khó có thể khống chế tâm tình của mình.

"Vậy cũng tốt!"

Thủy Nhi nhìn Sính Đình, hai người đứng lên, lưng tựa lưng đứng chung một chỗ.

"Sính Đình, hẳn không có vấn đề chứ!"

Sính Đình nhếch môi nhàn nhạt cười một tiếng: "Không việc gì, bọn chúng đã muốn, vậy thì chúng ta cũng không nên keo kiệt mà cho bọn chúng!"

Vừa đúng có thể phát tiết nội tâm đau đớn của chính mình, thuận tiện dạy dỗ chúng một chút!

Mấy tên kia không biết bọn họ đang nói cái gì, đồ chơi trong đũng quần đã sớm bởi vì hưng phấn mà cứng rắn vô cùng, hận không thể đè các cô xuống dưới thân, hung hăng giày xéo!

"Mỹ nữ, anh tới đây!"

Một tiểu tử tóc vàng nói xong, liền giơ tay chộp vào trước ngực của Sính Đình. Sính Đình liền cười lạnh, nâng chân lên, đá một cước vào trên mặt của tên kia. Chúng không ngờ sức lực của cô lại lớn như vậy, hơn nữa lại còn ác đến như vậy, mặt lập tức bị sưng vù lên.

"Cô. . . . . . Cô tới thật!"dღđ。l。qღđ.

Tên kia mặt bị sưng đỏ, miệng chảy ra máu, tức giận đến cắn răng, không ngờ cô gái này lại ác như vậy.

Sính Đình nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

"Không phải tôi đã nói, tôi sẽ đem hết toàn lực phản kích ư, nóng người không!"

Sính Đình nói xong liền tung một cú đấm vào bụng của một tên đang xông tới làm hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất khổ sở ôm lấy bụng!

"Mẹ nó, các cô cư nhiên gài bẫy chúng tôi!"

Tên cầm đầu rốt cuộc đã nhìn ra, hai cô gái này đều là người luyện võ, mới vừa rồi chắc đùa giỡn với bọn chúng!

"Không sai, tôi vốn gài bẫy các người đấy, như thế nào?!" Thủy Nhi đứng ở chỗ đó, mắt lạnh nhìn bọn chúng chằm chằm, lạnh giọng chất vấn: "Mấy người các cậu, có sách mà không học, cư nhiên học người ta đi làm côn đồ, xem chúng tôi hôm nay giáo huấn các cậu như thế nào!"

"Hừ, muốn dạy dỗ chúng tôi, xem ra các cô chán sống rồi, các anh em, cầm vũ khí!"

Tên tóc vàng kia lạnh giọng phân phó, mấy tên còn lại lập tức từ trên người lấy ra một thanh đao dài, hung thần ác sát nhìn họ.

Sính Đình và Thủy Nhi nhíu nhíu mày, không nghĩ tới bây giờ đi ăn cướp còn cầm theo vũ khí, xem ra họ có chút khinh địch!

"Các cậu đây là muốn giết người sao?"

Sính Đình lui về phía sau, dựa vào xe, tình huống như thế cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải, cô và Thủy Nhi đối phó bọn chúng vẫn còn dư sức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.