Mị Tình

Chương 38: Tục nhân họa Ma Thần




"Cô nói dối, Mạc Thiên Kình sao lại gặp nạn được chứ ! Cô nói dối!"

Sính Đình túm lấy tay Lý Băng, bóp thật chặt, trong đôi mắt tất cả đều là ánh nước lấp lánh. Cô không tin, Mạc Thiên Kình sẽ có chuyện gì, lần trước bị đạn bắn như vậy mà vẫn không chết, vậy thì bom nổ lại càng không thể nào!

Cô không tin, cô sẽ không tin Mạc Thiên Kình gặp nạn, anh ấy chỉ đang mất tích thôi, hoặc là đang bị thương nên tạm thời không quay về được!

Lý Băng nhìn Sính Đình mất khống chế như vậy, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn.

"Sính Đình, cô cứ đánh tôi, mắng tôi đi, tôi chỉ hi vọng cô không có biểu tình như thế này, Mạc thượng tướng thật sự đã mất tích!

Thủy Nhi nhìn Lý Băng, cô cũng không biết hiện tại mình nên làm thế nào cho phải, những gì Lý Băng nói toàn bộ đều là sự thật, Mạc Thiên Kình mất tích, rất có thể đã gặp nạn rồi. Thượng Quan Quân Triết ở bên kia tìm kiếm bảy ngày cũng không có tung tích, đáp án như thế, để cho lòng của bọn họ như kim chìm vào đáy nước, càng thêm sợ hãi.

Sính Đình đẩy Lý Băng ra, đứng ở nơi đó lớn tiếng khóc, nước mắt giống như không kìm được cứ thế tuôn rơi trên gương mặt trắng nõn có chút tái nhợt kia.

Thủy Nhi nhìn Sính Đình, lại nhìn sang Lý Băng, làm như vậy thật sự có thể để cho Sính Đình tỉnh táo lại mà đối mặt với sự thật sao

Mạc Thiên Kình, vì sao anh lại đối xử với em như vậy, không phải anh đã hứa khi sẽ trở về sẽ cho em một hôn lễ long trọng hay sao?

Tại sao đến bây giờ, đã bảy ngày rồi, vẫn không hề có một chút tin tức nào

Mạc Thiên Kình, em thật sự vô cùng nhớ anh, chỉ cần anh quay về là tốt rồi!

Nước mắt âm thầm rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt, Hâm Hâm và Hạo Hạo hình như cũng cảm nhận được ba mình bị mất tích, nên cũng lớn tiếng khóc theo.

Sính Đình vẫn không có phản ứng gì chỉ đứng ở nơi đó, ngây người khóc thút thít, Thủy Nhi liền vội vàng đi tới, ôm lấy Hâm Hâm và Hạo Hạo, nhìn bọn trẻ trong ngực mình khóc oa oa, cảm thấy vô cùng khổ sở.

Mạc Thiên Kình, anh phải nhanh chóng trở lại, Hâm Hâm và Hạo Hạo không thể không có ba được!

Ngọc Kỳ Lân đứng ở cửa phòng, nhìn Sính Đình và hai đứa trẻ khóc đau lòng như vậy, cũng chỉ có thể ở cạnh cửa lau nước mắt mà thôi. Mấy ngày nay, ông giống như lại trở về quãng thời gian vô cùng đau đớn khi bị mất đi đứa con trai duy nhất của mình.

Mạc Tử Khiêm đứng ở bên cạnh ông, nhìn Ngọc Kỳ Lân rơi những giọt nước mắt già nua, mắt cũng không tránh khỏi chua xót. Từ khi biết Mạc Thiên Kình mất tích cho đến bây giờ, mặc dù cố gắng chống đỡ nhưng nếu nói không khổ sở, không lo lắng đều là giả cả.

Mấy ngày nay, cho dù ông đã phái người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được tin tức về Mạc Thiên Kình giống như nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này mà không để lại cho ông một chút xíu hi vọng nào.

Mạc Thiên Kình ảo não nhìn điện thoại di động, chuyện gì đang xảy ra, tại sao điện thoại di động đã thông lại không có người nhận.

Lúc nhìn lại thì thật đáng chết điện thoại di động cư nhiên lại không có tín hiệu.

"**!"

Mạc Thiên Kình không nhịn được thốt ra một câu thô tục, mấy ngày nay anh ở nơi này thật sắp phát điên lên rồi, thật vất vả mới có tín hiệu, gọi đi lại không có ai nghe máy.

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, nhận lấy điện thoại di động rồi nhìn vào màn hình, thở dài.

"Xem ra, cậu nhất định phải ở chỗ này thêm một thời gian rồi!"

Mạc Thiên Kình nhìn Lưu Lăng, vò vò tóc, cực kỳ ảo não.

"Lưu Lăng, bộ phim này có thể quay nhanh lên một chút hay không!"

Anh thật rất muốn quay về bên Sính Đình, nếu không thì gọi điện thoại cho cô báo bình an cũng được.

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình e ngại nói: "Bộ này được phát sóng liên tục cũng đã sắp xong, đây cũng là phần cuối cùng rồi, quay xong lập tức sẽ kết thúc . . . . ."

"Tôi biết rồi, anh mau đi quay đi!"

Lần này Mạc Thiên Kình thật không thể không thừa nhận, anh thật sự phải ở chỗ này ngây ngốc cả tháng rồi, cũng không biết là tháng sau, Sính Đình có thể hết đau lòng hay không, có nhớ anh hay không, có nghĩ là anh đã chết hay không???!

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, vỗ vỗ bờ vai của anh, thở dài nói:

"Cậu yên tâm, tôi sẽ quay ngày quay đêm, cố gắng làm xong trong thời gian ngắn nhất!"

Mạc Thiên Kình nhìn Lưu Lăng, chỉ có thể nói cám ơn!

Một tháng sau, Thượng Quan Quân Triết vẫn tìm không được Mạc Thiên Kình, bất luận là manh mối gì cũng không thấy, chính phủ Mĩ đã hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm, mà Thượng Quan Quân Triết cũng không có lý do gì để yêu cầu cả.

Trong một tháng này, bọn họ tìm kiếm ngựa không ngừng vó, chỉ tiếc rằng ngay cả một chút đầu mối cũng không có, một tháng trôi qua, Thượng Quan Quân Triết cũng không thể nhờ bọn họ giúp một tay nữa rồi, hơn nữa có yêu cầu hay nhờ vả thì bọn họ cũng sẽ không giúp đỡ đâu.

"Thượng Quan, có tin tức rồi!"

Lão K đầu đầy mồ hôi chạy vào, Thượng Quan Quân Triết lập tức đứng lên vội vàng hỏi:

"Ở nơi nào?"

Lão K thở dốc một hơi liền nói: " Người tôi phái đi đã tìm được Belle, hiện tại hắn ta đang nằm trong bệnh viện, tôi đã tìm được hắn ta, theo lời của bác sĩ thì có lẽ hắn ta sắp tỉnh rồi!"

Bọn họ chỉ chuyên tâm tìm tin tức liên quan đến thượng tướng Mạc, chỉ có anh là chẳng những tìm Mạc Thiên Kình mà hơn nữa ngay cả Belle người đi cùng với thượng tướng cũng được tìm kiếm, họ đã cố hết sức, nên ông trời đã không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng đã tìm được rồi.

Thượng Quan Quân Triết nhìn lão K, lúc này mới sực nhớ tới mình đã bỏ sót một người rất quan trọng, chính là Belle!

"Hắn ta đang nằm viện, chuyện gì đã xảy ra chứ?"

"Theo lời của bác sĩ thì nhân viên cứu hộ ở trên đường đã nhìn thấy Belle bị thương toàn thân, sau khi cứu trở về, ước chừng trị liệu hơn nửa tháng mới cứu được tính mạng của hắn, đoán rằng mấy ngày nữa, hắn sẽ tỉnh!"

"Cả người bị thương?"

Thượng Quan Quân Triết nhíu mày, nói như vậy, Mạc Thiên Kình cũng rất có thể bị trọng thương rồi?

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Quân Triết liền thấy bất an, vội vàng nói với lão K:

"Chúng ta phải đi ngay đến bệnh viện kia, cho người đi thông báo với Khải Địch là đã có tung tích của Belle rồi."

Thời gian này, Khải Địch đều sống trong áy náy, bị bệnh không dậy nổi, đoán chừng thời gian sống cũng không còn nhiều lắm, hiện tại Thiếu chủ của Bruce là Ôn Tề.

"Ừ, một lát nữa gọi điện thoại nói một tiếng là được rồi!"

Lão K dẫn Thượng Quan Quân Triết theo lập tức chạy tới phòng bệnh kia, rất hy vọng lần này có thể tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình.

Buổi chiều ngập tràn trong ánh nắng tươi sáng, đã bước vào mùa đông, thời tiết rất ấm áp làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn hưởng thụ thêm một chút ánh nắng hiếm hoi này.

Sính Đình ôm con đi ra khỏi biệt thự, ngồi ở trong vườn phơi nắng, nhìn ánh mặt trời ấm áp đến ngẩn người, đã một tháng lẻ bảy ngày, Mạc Thiên Kình vẫn không có tin tức, nhưng cô vẫn không hề từ bỏ, cô tin rằng anh sẽ trở lại!

"Ông nội!"

Sính Đình đi tới trước mặt của ông nội mình và ông nội của Mạc Thiên Kình đưa hai nhóc tì cho hai ông bế. Kể từ sau hôm đó, hai ông lão vẫn ở đây, giúp cô một tay chăm sóc bọn trẻ.

Bọn trẻ bởi vì không có đủ sữa mẹ để bú, nên hầu như đều phải uống sữa bột, khiến Sính Đình càng thấy có lỗi với chúng.

"Sính Đình, thời tiết rất tốt, ra ngoài đi dạo đi!"

Ngọc Kỳ Lân nhìn Sính Đình, vội vàng nói.

Sính Đình liền nhìn lên bầu trời, quả thật, thời tiết như thế này rất thích hợp để đi dạo phố, trước kia cô thích nhất thời tiết như vậy, vô cùng thoải mái.

"Đúng vậy, cũng nên mua cho Hâm Hâm và Hạo Hạo chút quần áo mới rồi, những bộ kia đều chật hết cả rồi!"

Thủy Nhi từ cửa đi tới, nghe Ngọc Kỳ Lân nói vậy liền vội vàng nói chen vào. Thời gian này mỗi ngày cô đều phải đi làm, hôm nay đã hết bận nên tới đây thăm bọn họ.

"Vâng, như vậy cũng tốt, cháu cũng đã rất lâu không có đi ra ngoài rồi!"

Từ khi trở lại đến bây giờ, cô vẫn chưa từng đi ra ngoài, Mạc Thiên Kình, anh có biết không?

Một tháng lẻ bảy ngày trôi qua rồi, cục cưng của chúng ta cũng đã được hai tháng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.