Mị Tình

Chương 22: Hoa tình trái độc




Sính Đình tức giận nhìn chằm chằm Belle, nói to: "Nếu nói theo ý của anh, thì tại sao Lý Băng phải trông chừng đến mệt mỏi như vậy? Tôi còn đang ở cữ mà cũng không có một khắc được an bình ?"

Nhớ tới Lý Băng cùng với cô trải qua những ngày tháng này, Sính Đình cũng rất tức giận, Belle từ một thân sĩ dịu dàng lập tức biến thành một ác ma, biến thái, họ có thể đứng ở đây bình yên đã coi như là một chuyện tốt rồi.

Hơn nữa hắn còn làm cho Diệp Duệ và Mạc Thiên Kình thiếu chút nữa mất mạng, làm hại họ không thể không dựa vào chính mình để bảo vệ mình, yếu ớt chống lại .

Belle nhìn Sính Đình, không ngờ cô cũng có lúc nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trước kia lúc hắn và cô còn thân thiết cảm giác cô rất ít nói, không nghĩ tới bây giờ lại nói không ngừng như vậy.

"Hiện tại cô ấy không sao chứ?"

Bị Sính Đình nói như vậy, Belle quả thật cảm giác mình rất quá đáng, trước kia hắn lại không biết Lý Băng là em gái của mình, nếu như mà biết rõ thì hắn làm sao lại đối xử với em ấy như vậy chứ!

Hiện tại hắn lại rất muốn bảo vệ em gái duy nhất này của mình, nhưng cũng không biết còn có thể bảo hộ được hay không.

Sính Đình nhìn thái độ của hắn đã tốt hơn nhiều, liền nhàn nhạt nói:

"Đang nghỉ ngơi, Belle, nếu như anh không muốn Lý Băng đau lòng thì nên cùng Mạc Thiên Kình nói chuyện cẩn thận một chút, không nên động dao động súng, mặc kệ là bên nào bị thương, Lý Băng cũng sẽ rất khổ sở ."

Một bên là bạn bè của mình, một bên là người thân có quan hệ máu mủ, mặc dù người thân này làm cho người ta có hơi thất vọng, nhưng nói thế nào, đó cũng là người thân của Lý Băng!

Belle nhìn Sính Đình, trầm giọng một hồi mới nói.

"Cô và tôi nói chuyện riêng một chút!"

Hắn có mấy lời muốn hỏi, nhiều người như vậy ở chỗ này hắn cũng không biết nên nói gì, cũng không muốn để cho bọn họ biết.

"Sính Đình, đừng!"

Mạc Thiên Kình nhìn Belle, hắn ta lại muốn nói chuyện riêng với Sính Đình làm anh thật rất lo lắng Sính Đình sẽ bị tổn thương.

Sính Đình vỗ vỗ vào mu bàn tay của Mạc Thiên Kình, nở một nụ cười cho anh yên tâm.

"Yên tâm đi, em tin tưởng, Belle sẽ không làm chuyện gì thương tổn đến em đâu, hắn bây giờ chính là Belle mà em thích! Belle, anh nói có đúng không?"

Sính Đình nhìn Belle, Belle ngây ngẩn một hồi, rồi liền gật đầu một cái.

"Mạc Thiên Kình, tôi hứa với anh, tôi sẽ không làm gì cô ấy, chuyện giữa chúng ta, sẽ không kéo cả cô ấy vào, tôi tìm cô ấy là có chuyện khác!"

Belle nhìn Mạc Thiên Kình, Sính Đình có thể gặp người đàn ông như vậy thật sự là rất tốt số, chỉ tiếc mình. . . . . .

Nghĩ đến thân thế của mình, Belle có chút tự ti!

"Tốt nhất là như vậy, tôi sẽ vẫn trông chừng hai người đấy!"

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, lại nhìn sang Belle, vẫn có chút không yên lòng.

Sính Đình nhìn Belle, chỉ vào cánh cửa bên ngoài sân cỏ.

"Còn nhớ rõ nơi đó không? Chúng ta đã mang cục cưng đi qua nơi đó phơi nắng, bây giờ chúng ta sẽ đi đến nơi đó nói chuyện!"

Nơi đó có ánh mặt trời, giống như trước kia bọn họ quen biết, ánh nắng tươi sáng, tinh thần phấn chấn bồng bột, không âm trầm giống như hiện tại.

Belle gật đầu một cái, đi theo Sính Đình đi ra ngoài.

"Yên tâm đi!"

Sính Đình nói với Mạc Thiên Kình, sau đó đi ra ngoài, hai người tới trên sân cỏ, tất cả mọi người đứng ở xa xa dõi theo.

Trên sân cỏ, Sính Đình và Belle ngồi trên chiếu, toàn thân Belle mặc tây trang màu xám tro nhạt, cả người toát lên khí phách mười phần, tóc quăn màu vàng sáng, con ngươi màu xanh lam đang nhìn lên bầu trời.

Sính Đình mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh dương nhạt, tóc quăn xinh đẹp đã được buộc lại, nhưng vẫn vương trên vành tai một ít sợi tóc.

Bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng không phải là rất lạnh, bây giờ còn có mặt trời, chiếu lên trên người, rất ấm áp thoải mái.

"Cô có biết vì sao tôi lại muốn nói chuyện riêng với cô không?"

Belle nhàn nhạt hỏi, con ngươi màu xanh lam liếc cô một cái.

Sính Đình nhìn hắn, rất nghiêm túc nói.

"Tôi cũng nghĩ là chuyện của Lý Băng rồi. Tóm lại anh không phải vào lúc này mà tìm tôi để ôn lại chuyện cũ được!"

Nghĩ đến bọn họ trước kia cùng nhau nhìn mặt trời, bơi chung chơi chung, bất quá khi đó còn có cả Lý Băng, ba người, hai phụ nữ có thai, mặc kệ đi tới chỗ nào, cũng sẽ rước lấy ánh mắt khác thường của người khác.

Lúc ấy Sính Đình và Lý Băng còn nói đùa rằng Belle thật có diễm phúc, ai không biết còn tưởng rằng anh có tới hai người vợ, lại còn đều mang thai. Ngẫm lại, khi cùng đi ra ngoài mua đồ, Sính Đình liền cảm thấy những tháng ngày đó thật sự rất thoải mái.

Hiện tại thế nào, bọn họ cũng đều không phải là người của trước kia nữa.

Belle biến thành Thiếu chủ của gia tộc Bruce, mà cô lại trở thành vợ của Mạc Thiên Kình, bọn họ từ bạn bè biến thành kẻ địch!

"Cô rất thông minh!" Belle nhìn Sính Đình một cái, liền nói tiếp.

"Cô biết không? Lúc tôi gặp cô và Lý Băng, hai người đã mang lại cho tôi cảm giác rất gần gũi, để cho tôi có cảm giác của một gia đình, có lẽ đây chính là quan hệ huyết thống phải không? Lúc đó cô buồn rầu không vui, Lý Băng thì lại lạnh lùng, hai người làm cho tôi sinh ra cảm giác muốn bảo vệ **.

Mà khi tôi thật sự quen biết hai người, thì tôi mới biết, thì ra là hai người đều có khổ sở, có vui vẻ, đặc biệt là cô...tính tình hay nóng giận kia của cô khiến cho tôi cảm thấy ký ức hãy còn rất mới mẻ, Lý Băng lạnh lùng nhưng lạ quan tâm đến cô như vậy, lúc ấy tôi còn tưởng rằng hai người là chị em ruộ của nhau! Không ngờ người có huyết thống thật sự lại là tôi và cô ấy!"

Belle nhớ lại, chỉ là không biết khi Lý Băng biết hắn và cô có quan hệ anh em ruột thịt, có thể tiếp nhận hắn hay không?

Cô ấy khẳng định cảm thấy rất khó chịu đi? Có một người anh trai như vậy, thật rất mất mặt?

Belle khổ sở cười cười, thật ra thì anh sao không muốn làm người bình thường cơ chứ? Nhưng có ai biết được sự khổ sở của hắn!

Sính Đình nghe Belle nói vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Đúng vậy, lúc ấy tôi cho rằng Mạc Thiên Kình phản bội mình...tôi thấy rất đau lòng, chuẩn bị mang theo đứa bé bỏ đi, Lý Băng muốn đi cùng với tôi, không ngờ chính cô ấy cũng mang thai!"

"Đúng vậy, chỉ đáng tiếc đứa bé kia đã không còn!"

Nhớ tới đứa bé kia, Belle càng thêm tự trách! Nếu như không phải là hắn cố ý đến gần Lý Băng, cố ý làm bộ như là bạn trai của Lý Băng, Diệp Duệ cũng sẽ không tức giận đẩy Lý Băng ra, làm cô ngã nhào, cũng sẽ không bị sinh non.

Nhớ tới lúc Lý Băng mất đi đứa bé, khổ sở như vậy, nhớ đến ánh mắt trống rỗng kia của cô, liền cảm thấy đau lòng vô cùng.

Em gái của hắn mà hắn lại cư nhiên làm một lễ ra mắt như vậy.

"Ừ, cô ấy thật rất muốn sinh đứa bé kia, mặc dù đứa bé kia là vì mục đích muốn xé toạc lớp màng kia mà có, nhưng Lý Băng lại cực kỳ quý trọng. Lý Băng là cô nhi, từ nhỏ đến lớn, cô ấy vẫn luôn khát vọng có người thân của mình.

Từ khi gặp cô ấy tới nay, cô ấy ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy, nhưng nội tâm lại cực kỳ mềm yếu, rất cần sự quan tâm, ai đối tốt với cô ấy một phần, thì cô ấy sẽ hết sức mà báo đáp người đó!"

Lý Băng đối với cô chính là như vậy, cô đối với cô ấy chỉ tốt một chút, Lý Băng liền đối với cô tốt gấp mấy lần.

"Cô ấy là cô nhi? Mẹ của cô ấy đâu?"

Belle rất là kinh ngạc?

Hắn từ trước đến giờ cũng không hỏi Lý Băng, cô ấy chỉ nói là không có người thân, cũng không nói rằng mình là cô nhi?

"Ừ, cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, chỉ là cô ấy có một miếng ngọc bội, từ nhỏ vẫn đeo theo trên cổ, có thể là người nhà của cô ấy để lại!"

"Có chuyện như vậy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.