Mị Tình

Chương 11: Băng tình di hận




Sính Đình thật muốn đánh chết tên khốn kiếp kia, cư nhiên làm hại cô bị đánh. Đến tột cùng tên khốn kia, tại sao lại muốn làm hại cô như vậy, cô cũng không muốn hắn thích mình, tại sao lại để cho kẻ điên nhà hắn đến tìm cô để gây phiền toái.

Khải Địch nhìn Sính Đình, không ngờ đã cư nhiên quyến rũ con trai của mình lại còn làm ra vẻ thanh cao như vậy, thật sự là quá quắt!

"Ta là ba của Belle!"

Khải Địch nói ra thân phận của mình, làm cho Sính Đình càng thêm nổi giận.

"Thì ra là ông chính là ba của tên Bernard biến thái kia, tôi cầu xin ông, có thể làm cho con trai của ông thực tế một chút, nhìn rõ ràng một chút, Ngọc Sính Đình tôi lúc nào thì coi trọng con của ông như thế

Tôi không thích Belle chút nào, tôi cũng đã làm mẹ rồi, ông đừng nên tới tìm tôi, mà nên bảo con trai bảo bối của ông thả tôi ra, tôi muốn trở về tìm chồng của mình!"

Sính Đình sắp bị lão gia hỏa này làm cho đầu óc choáng váng rồi, tại sao có thể như vậy, nói thế nào, cô cũng là công dân Trung Quốc, làm sao mà đến nước Mĩ, không phải bị con trai lão đánh thì chính là bị cha của hắn đánh, thật sự cô thiếu bị đánh sao?

Khải Địch bị lời nói kia của cô làm cho sửng sốt một chút?

Chẳng lẽ là lão đã lầm? Thế nào mà người phụ nữ này ngay cả con cũng đã sinh rồi?

Tên tiểu tử ngu ngốc kia nên không phải muốn đoạt vợ của người khác đấy chứ?

Nghĩ tới khả năng này, toàn thân Khải Địch liền chấn động mạnh một cái, chẳng lẽ nó lại phạm vào sai lầm giống lão ta năm đó hay sao?

Nhớ tới năm đó, nếu như không phải là lão cố ý cưới cô ấy trở về, có lẽ cũng sẽ không dẫn đến bi kịch về sau, Belle cũng sẽ không biến thành như vậy. Thói quen đó không ngờ ba mươi năm sau lại di truyền cho con trai của mình!

"Cô thật sự đã có chồng?"

Bruce có chút không dám tin, muốn xác nhận lại lần nữa!

Thủy Nhi nhìn lão, lại nhìn sang Sính Đình.

"Không sai, tôi xác thực đã có chồng, chồng của tôi chính là Mạc Thiên Kình. Tôi nghĩ con trai ông cũng đã biết rõ và cũng có thể đã nói cho ông biết Mạc Thiên Kình là ai!"

Sính Đình nhìn chằm chằm Khải Địch bằng ánh mắt lạnh lùng. Khải Địch nhìn cô gái này, không ngờ cô ta cư nhiên to gan thừa nhận mình chính là người phụ nữ của Mạc Thiên Kình, chẳng lẽ cô ta không biết, chỉ bằng những lời này thì cô ta sẽ chết vô cùng thảm sao?

Nhưng mà ngược lại lão ta cũng rất thưởng thức người phụ nữ này, rất có dũng khí quả thật xứng với Mạc Thiên Kình.

"Cô đã không thích con ta, tại sao không nói rõ ràng với nó, làm hại nó vì cô mà ngay cả ta cũng dám phản bội!"

Khải Địch nhớ tới phản ứng của Belle, trong lòng liền khó chịu, lão cực khổ nuôi nó lớn, bồi dưỡng nó thành người thừa kế của mình thế mà nó lại vì một phụ nữ đã kết hôn hơn nữa đã sinh con mà dám vung tay, thật là quá mất mặt!

Sính Đình sắp bị lời nói của lão làm cho tức chết, "Sao tôi lại không giải thích, ông có biết Belle quả thật chính là một người biến thái, tôi đã nói rõ là không thích hắn, mà hắn còn dây dưa đến cùng không thả, hơn nữa còn giam lỏng tôi ở chỗ này, người làm ba như ông có phải nên phụ trách hay không!"

Thật là, sao cô không giải thích cơ chứ, đã giải thích đến hết hơi mà Belle vẫn quấn lấy như vậy, mang đến cho cô biết bao nhiêu phiền não!

Khải Địch nghe được cô nói vậy liền tức giận xanh cả mặt.

"Cô lại còn nói con tôi là tên biến thái."

Giọng nói lạnh lùng mang đầy vẻ không vui, Sính Đình lại không sợ hãi chút nào, nhìn lão chằm chằm, hùng hồn nói.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi cho ông biết, nếu như con trai của không phải là người biến thái thì tại sao tôi đã nói rõ ràng là tôi không thích hắn, mà hắn còn đem tôi giam lỏng, còn muốn làm chuyện vô lễ với tôi như vậy!"

Sính Đình hiện tại hoàn toàn không sợ lão ta, cô cũng muốn đánh cuộc một lần, rằng ba của Belle là một người thông minh!

Khải Địch nhìn cô gái này, mở miệng ra là biến thái, Belle kém cỏi như vậy sao? Mà sao bị nói là tên biến thái như vậy?

"Cô không thích Belle chút nào sao?"

"Nếu như mà hắn vẫn như trước kia thì tôi rất thấy làm bạn bè của hắn cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại, tôi không thích hắn chút nào mà ngược lại còn thấy rất chán ghét!"

Sính Đình liền nói thẳng, cũng không quản lời của mình có làm người khác rất đau đớn hay không, có thể khiến lão gia hỏa này không chịu nổi hay không.

Khải Địch nhìn cô, rồi nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng điềm tĩnh nói.

"Ba người các cô còn ai chưa kết hôn!"

Lý Băng và Thủy Nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói.

"Chúng tôi đều đã có chồng rồi!"

Khải Địch nhìn Lý Băng, trong ánh mắt khó nén ưu thương khiến cho sống lưng của cô lạnh toát.

"Cô thật sự đã có chồng rồi? Cô đã gả cho ai?"

Làm sao lại đã kết hôn, nếu như không có kết hôn, vậy không phải lão ta còn có thể. . . . . .

"Tôi đã có chồng rồi, chồng của tôi tên là Diệp Duệ!"

Lý Băng không chút suy nghĩ liền lấy Diệp Duệ lá chắn, Thủy Nhi và Sính Đình sửng sốt một hồi, ngay sau đó cũng gật đầu theo.

Diệp Duệ, như thế nào lại mang anh ta ra làm lá chắn như vậy? Tại sao cô lại không nói là lão K hoặc là những người khác, tại sao lại là Diệp Duệ chứ!

Lý Băng cũng có chút buồn bực, bản thân sao lại nghĩ anh ta là chồng của mình như vậy?

Sính Đình nhìn Lý Băng, lại nhìn sang Khải Địch đang nhìn Lý Băng chằm chằm. Ánh mắt của lão ta cũng đủ khiến người ta cảm thấy toàn thân run rẩy, sao cô cứ có cảm giác hình như lão rât coi trọng Lý Băng, ánh mắt kia chất chứa rất nhiều thâm tình!

Thâm tình?

Sính Đình bị chính ý tưởng này làm cho giật mình, sao cô lại cảm thấy lão gia hỏa kia đối với Lý Băng có thâm tình được?

"Diệp Duệ?"

Khải Địch lẩm bẩm nhớ tới cái tên này: "Chẳng lẽ Diệp Duệ chính là tên thị trưởng kia?"

"Thì ra là Diệp Duệ cũng do Belle bắn trọng thương!"

Lý Băng tức giận nắm tay thành quyền, biết được sự thật mà chẳng tốn chút công sức gì! Cư nhiên cô lại biết người tổn thương Diệp Duệ chính là ai!

Khải Địch nhìn Lý Băng, rất áy náy.

"Thật xin lỗi, là ta dạy con không đúng cách, cô còn có yêu cầu gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn cho cô!"

Khải Địch nhìn Lý Băng, giống như đang nhìn thấy Ngu Cầm năm đó vậy, chỉ là Ngu Cầm so với cô gái này dịu dàng, nhu nhược hơn rất nhiều.

Nếu như Ngu Cầm bình thường mạnh mẽ như vậy, cũng không bị ép buộc gả cho lão, làm hại cô ấy cuối cùng pahir lựa chọn chạy trốn!

Lý Băng nhìn Khải Địch, có chút kinh ngạc, không xác định hỏi lại.

"Lời ông nói là thật sao, ông thật sẽ đồng ý điều kiện của tôi?"

Khải Địch gật đầu một cái: "Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đồng ý với cô!"

"Thật?"

Thủy Nhi và Sính Đình cũng không khỏi tự chủ hô lên, lão ta thế nào lại chiếu cố Lý Băng như vậy, chẳng lẽ thật sự bởi vì diện mạo của Lý Băng giống với người tình cũ của lão cho nên liền. . . . . .

"Là thật!"

Khải Địch nhìn Lý Băng, rất sợ cô ta không tin lời nói của mình, Lý Băng nhìn Thủy Nhi rồi lại nhìn Sính Đình, rất kiên quyết nói.

"Tôi muốn ông thả chúng tôi về Trung Quốc!"

Nếu như có thể mà nói, thì đời này cô cũng không muốn tới nước Mỹ nữa!

Khải Địch nhìn cô gái này, trong ánh mắt mang đầy vẻ kiên định và chấp nhất giống hệt như Ngu Cầm năm đó, cũng kiên quyết, cố chấp như thế.

"Được, ta đồng ý với cô, chỉ là cô cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện!"

Khải Địch nhìn Lý Băng, nếu như có thể mà nói, lão ta thật rất hi vọng lưu cô lại, nhưng là lão biết, có lưu lại, cô cũng sẽ giống như Ngu Cầm sẽ rời bỏ lão mà đi thôi.

"Chuyện gì?"

"Ta muốn một năm cô trở lại đây thăm ta ba lần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.