Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 25: Mất lại được




Đây vẫn lầu đầu tiên binh lính thuộc phe Sở Ly đả thương được đến nhân mã của đối phương từ khi lâm vào mai phục.

Hắc y vệ một phương nhất thời giương cao sĩ khí.

Dù sao bọn họ cũng là những binh lính tinh nhuệ được tinh tế tuyển ra từ trong quân đội, phía trước sở dĩ hoảng loạn chính là bởi vì bị địch nhân tập kích bất ngờ tập kích, hai vị chủ soái một kẻ thì không có mặt trên trận địa còn một kẻ thì đã bỏ mình ngã xuống, địch nhân lại xảo trá ẩn núp ở trong bóng bóng tối ngay đến cả một bóng dáng cũng không thấy tập kích bằng cung tiễn khiến bọn họ không kịp trở tay.

Giờ phút này nhìn thấy Dương Phong phi thường dũng mãnh thoải mái bắn trúng nhân mã của đối phương liền dâng cao khí thế, vội vàng dựa theo lời mà hắn phân phó lúc trước làm ra hành động.

Đèn đuốc đồng thời bị người dập tắt trong cùng một khoảnh khắc, đường núi trắc trở ngay lập tức lâm vào một mảnh hắc ám vô cùng vô tận.

Thời điểm hiện tại hai bên nhân mã đều ở trong bóng tối dùng cung tiễn triệt hạ lẫn nhau.

Vô số đạo kình tiễn tựa như ruồi bọ không có mục tiêu bay loạn khắp trời, hắc y vệ áp lực giảm mạnh phấn khởi rút ra trường cung sau lưng phản kích đi lên.

Những người khác lúc này chỉ bắn tên dựa theo cảm tính, riêng bản thân Dương Phong lại tựa như có được một đôi mắt dài có thể nhìn xuyên thấu bóng đêm, mỗi một mũi thiết tiễn bắn ra đều có tiếng thét thảm thiết của địch nhân vang lên, binh lính thuộc phe Sở Ly cất tiếng hoan hô tán thưởng hắn.

Thanh Hạ tránh ở phía sau thi thể của hai chiến mã, rút ra trường đao chuyện dụng giành riêng cho hắc y vệ đeo bên hông, một bên cẩn thận tránh né kình tiễn, một bên quan sát tình huống đối phương.

Trước mắt đội ngũ thuộc phe Sở ly rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhưng chỉ cần kéo dài thời gian chờ đợi Từ Quyền mang viện binh tiến tới thì cục thế sẽ hoàn toàn chuyển biến, tuy nhiên không biết đám người có thể cầm cự được đến lúc đó hay không bơi vì địch nhân hiển nhiên đã bắt đầu nôn nóng.

Hắc y vệ bên này kẻ chết người bị thương, binh vệ có sức chiến đấu còn lại không nhiều, một khi đánh cận chiến thì phần thắng cơ hồ là con số không.

Tựa hồ đáp lại ý tưởng của Thanh Hạ, rừng rậm hai bên đường núi đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, cung tiễn bay đầy trời trong thoáng chốc biến mất một phần ba, hàng loạt tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, đối phương hiển nhiên đã muốn chờ không kịp mà làm ra hành động.

Dương Phong từ lâu đã muốn dự liệu được điều này nên gặp biến cũng tuyệt không sợ hãi, đem trường cung đeo lại vào sau lưng, tay cầm trường thương nghênh đón địch nhân.

Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã đã xâm nhập vào bên trong đám người, dày đặc mùi máu tanh bắt đầu lan toả vào không khí, Dương Phong lớn tiếng hét lên: “Đội năm đội sáu đột phá vòng vây hộ tống điện hạ về thành, những người khác đi theo ta tiến lên!”

Giờ này khắc này hắn nghiễm nhiên đã muốn trở thành tâm phúc của hắc y vệ, tất cả binh vệ sau khi nghe được hiệu lệnh của hắn đều nhất tề làm theo, nhân mã đội năm đội sáu hắc y vệ đều hướng về phía Thanh Hạ cùng Sở Ly chạy đến.

”Hừ! Bổn vương nếu như bị hạng người nhỏ bé như bọn chúng doạ cho phải chật vật chạy trốn thì về sau còn như thế nào thống soái trăm vạn đại quân Nam Sở, mọi người nghe lệnh, ân...!!!”

Sở Ly mặt mày sắc bén đứng dậy khí thế lớn tiếng nói, nhưng mà còn chưa dứt lời thì phần bụng đã bị người hung hăng đấm cho một quyền, Sở Ly không khỏi cúi gập thắt lưng đau đớn thét lớn.

Thanh Hạ lôi kéo Sở Ly hướng về bên phải lăn hai vòng, quả nhiên có vô số kình tiễn hướng về phía bên này cấp tốc phóng đến.

Tránh thoát được vòng công kích của địch nhân, Thanh Hạ lớn tiếng quát lên:“Đội năm đội sáu nhanh chóng đuổi kịp ta, toàn đội hướng phía bên trái đường núi lao đi!”

Nói đoạn kéo lấy cổ áo của Sở Ly, một phen tìm kiếm chiến mã không có bị thương trên trận địa, cắn răng phát lực đem Sở Ly ném lên trên.

”Ngươi! Lớn mật!”

Sở Ly giận dữ quát lớn nhưng Thanh Hạ vẫn bất động thanh sắc xoay người leo lên lưng ngựa ngồi ở phía sau hắn, đột nhiên giơ roi quất mạnh, lớn tiếng hô lên: “Đuổi kịp ta!”

Binh vệ trong đội ngũ hắc y vệ cũng lo sợ vị Hoàng Đế tương lai này sẽ đại phát thần uy muốn lưu lại cùng địch nhẫn liều mạng nên đều giả ngu như không nhìn thấy Thanh Hạ bất kính, nhanh chóng thúc ngựa chạy theo phía sau nàng.

”Ngăn cả bọn họ!”

Tướng địch quát to hạ lệnh liền có một lượng lớn hắc y nhân nhanh chóng truy đuổi theo đám người Thanh Hạ, Dương Phong một người một thân cầm trường thương anh dũng đối đầu với cả một đội quân.

Chờ bọn hắn vất vả vượt qua được sự cản trở của Dương Phong thì đám người Thanh Hạ đã sớm không còn bóng dáng.

Trên đường núi tĩnh mịch không ngừng vang vọng tiếng hô to chém giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.