Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 14: Gặp lại




́t cả nói chuyện bằng thực lực.

Nhưng, một bàn tay bên cạnh vương ra đặt lên tay Điền Ly Thu. Rất chắc chắn, quấn như một con rắn, Đường Ly Thu giật giật không ngờ ko ra được, vẻ mặt nhất thời khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

Hừ nói

- Anh là ai?

- Cục công an, bắt lấy!

Diệp Phàm hạ lệnh nói, lúc này mấy chục cảnh sát mặc thường phụ vây quanh đem nhóm người đứng ở cửa của ngôi nhà đè xuống đất.

- Đi với anh thì sao?

Điền Ly Thu khích phách lên, đứng thẳng lên, ở bụng một đạo sát khí hình thanh xung quanh, giống như một phiến đá bắn về phía Diệp Phàm.

- Bột gạo cũng tỏ ra vẻ vang.

Diệp Phàm hừ lạnh một iếng, tay vừa động cả người Điền Ly Thu bị văng ra xa đánh rầm vào boong thuyền, chổng mông như con chó. Nhưng, ở đây Điền Ly Thu chỉ có thể ăn tấm ván.

Lão già này tức giận rồi, tay hất lên, chén trà trên bàn trà bị ông ta xoay tròn hướng về phía trên đầu Diệp Phàm.

- Trò xiếc thôi.

Diệp Phàm cứ ngồi trên ghế, đưa tay kéo, chén trà đứng vững trên bàn.

Ngay cả nước trà cũng chưa rơi ra chút nào. Điền Ly Thu trợn mắt, biên hôm nay gặp cao thủ.

Ông ta đột nhiên bắn người ra trên sống, hai chân dẫm lên nước muốn bỏ chạy.

- Có tôi ở đây, muốn trốn sao?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tay vỗ xuống nước, lúc này trước mặt Điền Ly Thu sóng dâng cao lên chừng một mét.

Sóng dữ quay cuồng, làm Điền Ly Thu đứng không vững, ông ta cắn răng một cái, đàn ông không chịu lép vế. Bởi vì, những cảnh sát mặc thường phục đang nhìn chằm chằm.

Y cắn răng một cái chui xuống sông, Điền Ly Thu làm chưởng môn của Thiết Phiêu môn, tư thế bay lên cao rồi chui vào nước thật sự vẫn rất đẹp. Tuyệt đối không thua các vận động viên nhảy cầu.

Nhưng, rầm một tiếng.

Đầu của Điền Ly Thu lập tức sưng lên to như cái bánh bao. Lão Điền tức giận, ai đã đem tấm gỗ lớn như vậy ném vào sông chỗ lão chui xuống.

Đây chẳng phải là thêm phiền sao.

Tức giận thì tức giận, chạy trối chết quan trọng hơn. Lão Điền quyết định trút giận vào tấm gỗ đã làm cho đầu lão có cái bánh bao.

Vì thế một quyền đánh ra, nhưng lão Điền sửng sốt. Bởi vì, y cũng không phát hiện trên sông có tấm gỗ nào, hình như là một khối băng mỏng vậy.

Trong sống làm sao lại có thể có khối băng nổi. Nếu như nói là mùa đồng ở Cáp Nhĩ Tân còn có thể.

Tỉnh An Đông của chúng ta dù mùa đông khắc nhiệt cũng không có khả năng có băng. Huống chi hiện giờ là tháng tám, là mùa hè, cả Cáp Nhĩ Tân sống cũng không có băng.

Nhưng, trên sống đúng là có một khối băng kỳ lạ.

Lão Điền ngứa mắt, tức giận đến một cước muốn dẫm nát khối băng sau đó lợi dụng lực của khối băng để bay lên cao nhảy cầu.

Nhưng, Điền Ly Thu chân mới vừa đặt lên khối băng, không đợi y đạp xuống, khối băng kỳ lạ đột nhiên gãy thành mấy phần.

Điền Ly Thu vừa thấy đang muốn nhảy lên, nhưng hiển nhiên quá muộn rồi.

Mấy khối băng chết tiệt kia đột nhiên thẳng đứng lên, gắn Điền Ly Thu vào trong đó. Nhất thời lão Điền như là được gắn vào trong một cái hộp bằng thủy tinh.

Điền Ly Thu bị nhốt trong hộp thủy tinh, lão già này gấp đến độ liều mình, quyền cức toàn bộ đá vào khối băng. Ngay cả đao bên hông cũng bị y rút ra, tập trung nội khí nhắm thẳng vào khối băng.

Tới tới lui lui mấy trăm lần, lão Điền đã mệt, nhưng khối băng mỏng bao quanh vẫn không thay đổi. Hình như đột nhiên biến thanh lồng hợp kim vậy.

- Đừng lãng phí khí lực, lên đây đi.

Diệp Phàm ngồi trên ghế cười nói, tay chỉ xuống thuyền, khối băng mang theo Điền Ly Thu bay lên không trung.

Diệp Phàm hơi động tay, Điền Ly Thu xoay tròn trên không trung, giống như một khối cao choc trời mấy chục năm nay.

Hơn nữa tốc độ cực kỳ mau. Điền Ly Thu phải quay cuồng trong khối băng, hình như rất thảm. Diệp Phàm thấy người này mình đầy thương tích nên tay kéo một cái.

Khối băng từ trên cao nện xuống thuyền, rầm một tiếng vang lên.

Khối băng mang theo Điền Ly Thu đâm thủng khoang thuyền. Mà Diệp Phàm lại đưa tay ra, nội khí cuốn theo Điền Ly Thu lên boong tàu, lại rầm một tiếng, Điền Ly Thu giống như con chó đang nằm trên mặt thuyền.

Tất cả những việc này ngoài Xa Thiên thì mọi người đều há hốc mồm.

Bọn cảnh sát mặc thường phục tất nhiên trong lòng khiếp sợ không thôi thầm nói băng này từ đâu tới, không phải là phép tiên chứ?

Nhưng, các đồng chí đều tin rằng khối băng này chắc người thanh niên này đã dấu trong sống từ trước.

Có lẽ vị thanh niên trẻ tuổi này biết thói quen của Điền Ly Thu nên đã tạo ra một khối băng đặc biệt.

Đương nhiên, mấy đồng chí cảnh sát đều tôn sùng. Nếu không phải là đang thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc họ đã hô “Diệp giáo chủ vạn tuế”.

Còn nhóm đệ tử của Thiết Phiêu môn, một đám ũ rũ đã sớm tỏ vẻ cầu xin.

Đương nhiên, công lực của Diệp Phàm cũng làm cho các đệ tử này cảm thấy thua không oan. Thiết Phiêu môn thua trong tay hắn mới không làm thất vọng các đệ tử của Thiết Phiêu môn.

Diệp Phàm duỗi tay ra, kéo Điền Ly Thu.

- Bắt về để thẩm vấn.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh.

- Thả tôi ra, các anh dám bắt tôi sao.

Lúc này người áo đỏ kêu lên.

- Không dám bắt cậu, cậu là cái gì?

Ngưu Bá dũng cảm lên tiếng đầu tiên, ba ba ba… tát cho cậu ta hơn mười cái. Dừng tay lại người áo đỏ đã thành đầu heo rồi.

- Tôi là Hồng Đường của phái Côn Lôn, các anh dám đánh tôi, ông đây…

Hồng Đường vừa nói đến đây, lại thình thịch mấy tiếng vang lên, Ngưu Bá dùng chân đạp, lại bảy tám lần, đau đến mức người này muốn kêu mẹ.

- Côn Lôn…

Hồng Đường còn muốn nói ra uy phong của phái Côn Lôn đã lại bị Ngưu Bá đá cho mấy đá, người này không dám nữa.

Gần hai tiếng sau, Cục Công an Hoành Giang vang lên tiếng súng, Cục trưởng Cục công an Tiền Trọng đã xong đời.

Vương Triều báo lại, Cục trưởng Cục công an Hoành Giang Tiền Trọng đã tự sát ở văn phòng.

- Tham bao nhiêu tiền?

Diệp Phàm hỏi.

- Tiền thật ra không nhiều lắm, chỉ hơn trăm vạn, có một biệt thự, giá trị hơn năm triệu.

Nhưng, y giúp đỡ Điền Ly Thu nhiều chuyện lắm, mà Tiền Trọng chủ yếu là nể mặt Giám đốc công an tỉnh An Đông Trương Thượng Thủy.

Mà Tiền Trọng cũng là do một tay Trương Thượng Thủy đề bạt lên. Cho nên, Tiền Trọng đến Hoành Giang để giúp đỡ Điền Ly Thu và Thiết Phiêu môn.

Vương Triều nói.

- Vậy Giám đốc Trương có lẽ là đại tham?

Diệp Phàm hừ nói.

- Cũng không đúng, chỉ là một người.

Vương Triều đáp, Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Triều hỏi

- Việc này giải thích thế nào?

- Trương Thượng Thủy vốn là em họ của Điền Ly Thu, năm nay bốn mươi tuổi, nhỏ hơn Điền Ly Thu mấy tuổi, từ nhỏ do Điền Ly Thu chăm sóc.

Từ tiểu học, trung học, đại học rồi đi công tác. Mấy năm nay đều là Điền Ly Thu đứng sau lưng vung tiền chống đỡ mới có thể làm cho ông ta ngồi lên vị trí Phó giám đốc sở công an.

Cho nên, Trương Thượng Thủy coi như là đời sau của Thiết Phiêu môn. Đương nhiên, mấy năm nay những khoản tiền lớn của Trương Thượng Thủy đều do Điền Ly Thu cấp.

Vương Triều nói.

- Xem ra, có thể để lộ vụ án với Ủy ban Kỷ luật tỉnh An Đông.

Diệp Phàm nói.

- Có thể, tôi lập tức đi tỉnh lỵ một chuyến.

Vương Triều nói.

- Đúng rồi, Tuyết Tùng Liên đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã bị Điền Ly Thu ăn luôn rồi, nhưng lão già này vẫn không thể nào đột phá đến bán tiên thiên. Có lẽ diệp phàm Tuyết Tùng Liên còn ít năm, dinh dưỡng chưa đủ, hoặc là cốt của Điền Ly Thu không được, cơ sở không chắc.

Vương Triều nhịn không được mắng.

- Có lẽ là vậy, lấy về phối chế Sinh Mệnh Tiềm Lực Hoàn có lẽ hiệu quả cũng không được tốt lắm. Không có thì không có. Đúng rồi, nói về tội thì ba kẻ dưới tay y chắc chắn sẽ vào tù chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, đó là đương nhiên, cả Điền Ly Thu. Nhưng thôi, buổi trưa Tổ trưởng Cung nghe xong rất vui.

Người tổng bộ cử đến có lẽ đã đến An Đông rồi. Nhưng Thủy Mẫu này qur thực ngang ngược, nếu anh Diệp thu nhận cô chỉ sợ gặp phiền toái gì đó.

Người có tâm tính khác thường này ở bên người không an toàn.

Vương Triều hơi có vẻ lo lắng

- Ha ha, Ở quần đảo bên kia dù sao cũng phải sắp xếp một cao thủ nữ bảo vệ cho nàng. Tôi không yên tâm, Lạc Phi công lực cao, nhưng dù sao cũng là đàn ông, không tiện lắm. Còn Thủy Mẫu, tôi có khi có cách, việc này cậu không cần phải lo lắng.

Diệp Phàm biết.

- Việc này chỉ sợ giấy không bọc được lửa.

Vương Triều nói.

- Ha ha, cậu lo lắng Tổ trưởng Cũng sẽ biết đến Thủy mâu này? Hơn nữa biết cô là người có cảnh giới cao nhất trong ba thuộc hạ của Điền Ly Thu?

Diệp Phàm cười nói.

- Đúng vậy, hiện giờ tổ đang thiếu người. Mà trận chiến trên đảo thủy tinh hi sinh hai vị đồng chí, trọng thương ba vị đồng chí.

Lập tức đã đi năm, ngay cả Tây Môn tướng quân cũng lui về. Tổng bộ có nhu cầu cấp bách về bổ sung nhân lực. Thiết Phiêu môn ngã xuống đúng là cơ hội của tổ.

Tổ trưởng Cung buổi sáng được anh báo cáo, có lẽ đã cử người điều tra. Bọn họ có cách, chúng ta biết, thì họ có lẽ đã biết từ trước.

Vương Triều nói.

- Không sao.

Diệp Phàm khoát tay áo, vẻ mặt bình tĩnh.

- Biết rồi, có lẽ anh đã nói trước với Tổ trưởng cung.

Vương Triều cười nói.

- Không.

Diệp Phàm khẽ lắc đầu.

- Không, vậy việc này?

Vương Triều hỏi cho rõ.

- Việc này tất cả mọi người đều biết, cậu nghĩ lại xem, chúng ta lần này đến Thiết Phiêu môn là gia tăng nhân tài cho tổ rồi.

Điền Ly Thu mới hơn 50 tuổi, hoàn toàn có thể vì tổ hai mươi năm nữa. Ngoài ra, có khi còn tăng thêm cho tổ một cao thủ bán tiên thiên nữa.

Đương nhiên, với điều kiện cho phép. Mà Thủy Quái và Thủy Thứ thân thủ cũng không tồi.

Một Điền Ly Thu co thể so với mấy Thủy Mẫu. Hết thảy những điều này liên quan đến tôi. Tổ trưởng cung chắc chắn sẽ biết Thủy Mẫu, hành động của chúng ta lớn như vậy không thể có thể nói dối tổ.

Nếu chúng ta không báo cáo về Thủy Mẫn, Tổ trưởng cung có lẽ sẽ hiểu. Thật ra, Diệp Phàm tôi có thể nhận thêm nhiều người cấp dưới.

Dùng lời của đồng chí Cung Khai Hà mà nói quân nhà họ Diệp thật ra chính là người ngoài biên chế của Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa, không cần chi phí, không chiếm biên chế, cớ sao ông ta không làm.

Khi có hành động, không cần tổ nói, tôi cũng sẽ mang người theo có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.