Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 13: Kịch tình phát sinh biến hóa




- Không, Tuyết Tùng Liên cũng không phải là mục đích của tôi. Báo thù mới là quan trọng, bởi vì sư phụ chết không rõ ràng chính là mục đích của việc này.

Hơn nữa, mặc dù là Tuyết Tùng Liên được lấy trở về, nhưng là anh mang đến, không liên quan đến Ngô Tuấn tôi.

Tuyết Tùng Liên do anh quyết định phân phối. Thù này vừa báo, Ngô Tuấn tôi từ này về sau sẽ đi theo anh, trung thành một lòng.

Ngô Tuấn nói chắc như đinh đóng cột, dưới đôi mắt ưng, không giống như là nói dối.

Mộc Nguyệt Nhi vừa nghe, nhưng thật ra nhẹ nhàng thở ra. Chỉ sợ đến lúc đó Tuyết Tùng Liên này Ngô Tuấn muốn lấy về, Diệp Phàm khó giải quyết.

- Điền Ly Thu đến không được bao lâu, còn về phương diện kinh doanh thì đến lúc là quyết thôi.

- Ngay cả việc này anh cũng muốn trông nom sao?

Ngô Tuấn hỏi.

- Các anh đã quên một thân phận khác của tôi, nếu đến đây, nếu như trơ mắt mặc kệ thì thực xin lỗi. Điền Ly Thu là loại kinh doanh thổ phỉ, đã khiến nhiều người giận dữ.

Diệp Phàm nói, nhìn Xa Thiên nói

- Mở cửa, gọi Vương Triều vào đây.

- Kế hoạch của anh rất tốt.

Xa Thiên gật đầu mở cửa Vương Triều bước vào.

- Việc điều tra chuyện Thiết Phiêu Môn làm như thế nào? Có bao nhiêu cao thủ trong đó?

Diệp Phàm hỏi.

- Cao thủ không nhiều lắm, thân thủ nhị đẳng gồm hai mươi người. Đạt đến ngũ đoạn có ba người, là ba viên Đại tướng dưới tay Điền Ly Thu.

Anh cả có biệt hiệu là “Thủy Mẫu”, công lực đạt đến thất đoạn khai nguyên. Anh hai biệt hiệu là “Thủy quái” công lực đát đến lục đoạn trung giai.

Anh ba gọi là “Thủy thứ” công lực đạt ngũ đoạn khai nguyên. Ba vị này là ba người lợi hại nhất của Điền Ly Thu.

Mà con của Điền Ly Thu công lực cũng không cao, hình như không thích hợp để luyện công vậy. Hơn nữa, cậu nhóc này không ngờ đang là giảng viên đại học, hình như khinh thường cha là người có hành vi bang hội kiếm tiền của người khác.

Vương Triều nói.

- Ha ha, suy nghĩ mới rồi.

Diệp Phàm cười

- Ba vị này công lực cũng quá tầm thường đi.

Ngưu Bá không nhịn được cũng nói.

- Thủy mẫu bao nhiêu tuổi?

Diệp Phàm hỏi.

- 30 tuổi, là người có cơ cốt tốt nhất, nghe nói được Điền Ly Thu nhận làm con gái nuôi.

Vương Triều cười nói.

- Ừ, một phân thành hai, Thủy mẫu không tồi. Nhận, còn Thủy quái và Thủy Thứ, để cho họ đi.

Diệp Phàm cười nói.

- Bọn họ là ai?

Ngưu Bá lại hỏi.

- Lại còn hỏi, anh Diệp nhà ta chướng mắt với đàn ông, chỉ thích đàn bà, có lẽ là muốn nhận một em gái nuôi rồi?

Mộc Nguyệt Nhi nói lời này rõ ràng có chút ghen tức, Vương Triều nghe cũng sửng sốt, nhìn Diệp Phàm chớp mắt một chút.

Đương nhiên, Mộc Nguyệt Nhi chắc chắn không biết “bọn họ” kia chỉ là Tdn.

- Chứng cứ phạm tội tra ra thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Chứng cứ tội phạm như núi, chúng ta âm thầm đưa ra cho Công an. Người bị hại này tất cả đều dám nói ra.

Nhưng, chuyện đánh chết người không từng xảy ra. Trọng thương thì thật sự có bảy tám người, vết thương nhẹ càng nhiều, có đến hơn hai mươi người.

Theo chứng cứ này, Điền Ly Thu nhất định là có người đứng phía sau thao túng, mà dưới tay y có ba viên đại tướng làm chỗ dựa vững chắc.

Vương Triều nói lấy tập tài liệu ra.

- Những cái này tôi không xem, chúng ta sẽ xuất phát vào chiều này, đến Thiết Phiêu Môn.

Diệp Phàm khoát tay áo, lười quan tâm đến công việc cụ thể của cấp dưới.

Hoàng hôn lặng lẽ đến, mấy người Diệp Phàm đứng trên một cây cầu nhìn xuống sông Hoành Giang.

- Ở đây thật không tồi, mặt trời lặn thật đẹp, ánh nắng chiếu phủ hết Hoành Giang. Trên sông thì tàu thuyền qua lại, hơn nữa mọi người bận rộn, đúng là một bức tranh hữu tình. Nếu bên bờ Hoanh Không dựng lên một tòa nhà tranh, đặt một bàn trà trúc, thật có thể là một sự hưởng thụ lớn.

Diệp Phàm xúc động nói.

Đúng vậy, sau thời gian bận rộn đến đây nằm một chút, thật là đẹp.

Vương Triều cũng thở dài

- Ở Bắc Kinh khó gặp được phong cảnh hữu tình như vậy.

- Vương Triều, có phải là muốn trở lại địa phương công tác?

Diệp Phàm hỏi.

- Ở bộ lăn lộn cũng đã mấy năm, anh Diệp tiếp theo ở đâu tôi sẽ ở đó. Cả ngày ở Bắc kinh cũng phiền, tôi còn thích đi theo anh Diệp.

Vương Triều cười nói.

- Vậy đi, nơi tiếp theo được quyết định tôi sẽ mang cho cậu. Nhưng, có lẽ tôi ở tập đoàn Hoành Không phải vài năm. Đó là thời kỳ quá độ quan trọng, qua loa không được.

Diệp Phàm nói.

- Tôi biết, tôi sẽ kiên nhẫn chờ.

Vương Triều gật đầu, mấy người từ từ xuống thuyền, mà thuyền lại cấp bờ chỗ một tòa nhà bằng đá, đây là nơi Điền Ly Thu sống.

- Y thật biết chiếm địa bàn, phong thủy tốt như vậy đều bị người này chiếm, đáng tiếc.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ha ha, Điền Ly Thu thường thường tự xưng là ẩn sĩ. Trên cơ bản ít đi ra ngoài, ngồi ở ngôi nhà này gọi điện thoại điều hành hết thảy, mà tài sản tất nhiên là cuồn cuộn đến.

Bình thường ở đây ngồi trên thuyền câu cá, nóng thì nhảy xuống sông một chút, nhàn nhã thì pha ấm trà, một ngày đúng là của thần tiên.

Vương Triều cười nói, vung tay lên mấy chục cảnh sát mặc thường phụ lặng lẽ xuống dưới.

- Ngay cả người canh gác cũng không có, xem ra, Điền Ly Thu đã là chúa một phương rồi. Nghĩ ở đây là thế giới của ông ta.

Ngô Tuấn hừ nói.

Lúc này, một cảnh sát mặc thường phục đi lên, nói nhỏ với Vương Triều vài câu.

Vương Triều nhướng mày.

- Sao thế, có tình hình mới phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Điền Ly Thu đang ngồi cùng một người mặc đồ màu đỏ.

Vương Triều nói.

- Người này còn rất mốt, không ngờ mặc màu đỏ, đó là phụ nữ sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không phải, là nam, đại khái chừng muồi tuổi.

Vương Triều nói.

- Bất luận áo trắng hay áo đỏ, hành động theo kế hoạch là được.

Diệp Phàm vung tay lên

- chúng ta đi vào.

Nhưng, sau tấm cửa gỗ dày là hai mươi đệ tự mặc đồ đen, vừa thấy mấy người Diệp Phàm lập tức hỏi

- Đến làm gì? Đây không phải là khu du lịch, cũng không cho thuê thuyền, đây là trụ sở riêng, lập tức rời đi.

- Chúng tôi muốn gặp Điền Ly Thu.

Vương Triều bước lên trước nói.

- Sao, Điền tổng cũng để các anh gọi loạn sao? Vả vào miệng cho tôi.

Một thằng nhóc trong đó tức giận, bàn tay tát về phía Vương Triều.

Ba ba ba ba…

Liên tục vài tiếng vả miệng truyền đến, còn có hai tên hét lên chói tai, lại có người bị đá xuống sông.

Người vừa nói xong lập tức thành đầu heo, miệng sưng còn to hơn so với đồng chí bát giới. Người đá về phía Vương Triều bị Vương Triều tùy tiện đá xuống sông.

- Ầm ĩ cái gì?

Một người đầu đội nói, ăn mặc giống một ngư ông đi tới, người này chính là Thủy quái.

- Dám đánh người của tôi, sống không kiên nhẫn rồi.

Người vừa nãy chính là cấp dưới của Thủy quái, người này tức giận, nón giống như đĩa bay ném vào mặt Vương Triều, nhìn xem nếu như Vương Triều bị cắt vào mặt thật thì mặt lập tức trở nên hốc hác.

Đáng tiếc là hôm nay y đụng phải cao thủ thất đẳng đỉnh giai Vương Triều, gã một trảo đem y tùy tay ném ra phía trước đển chỗ Điền Ly Thu đang chơi cờ.

- Có cao nhân đến phải không, dẫn bọn họ vào.

Bên trong truyền đến giọng của Điền Ly Thu, dùng từ “dẫn” giống như mấy người Diệp Phàm là tội phạm mà không phải là khách, đây là Điền Ly Thu thể hiện thái độ, mười phần giống như hoàng đế.

Diệp Phàm cũng không so đo với y, mấy người đi đến cạnh bàn cờ.

Điền ly Thu mặc quần áo vải bình thường, đang chơi cờ với một người khác. Mấy người Diệp Phàm bước vào y cũng không ngẩng đầu, hơn nữa cũng không mời mấy người Diệp Phàm ngồi xuống, thể hiện là muốn phạt đứng.

Mà Thủy mẫu và Thủy thứ đứng hai bên cạnh, bên cạnh còn mười mấy đệ tử mặc quần áo rộng thùng thình nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

- Chúng tôi là người của Cục Công an, Điền Ly Thu ông theo chúng tôi một chuyến.

Vương Triều đưa chứng minh ra.

Nhưng, Điền Ly Thu ngay cả nhìn cũng chưa nhìn một cái, tùy tay phất

- Đến hỏi Cục trưởng Tiền của các anh, Điền Ly Thu tôi là ai?

- Ông nói chính là Cục trưởng cục công an Hoành Giang Tiền Trọng đúng không?

Vương Triều vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Hoành Giang có mấy người họ Tiền làm cục trưởng cục công an? Các anh muốn làm gì, ngay cả cục trưởng của mình cũng không biết sao? Xem ra, tôi phải hỏi xem cục trưởng Tiền giữ mấy người này làm gì?

Điền Ly Thu nhìn Vương Triều một cái, vẻ mặt đúng là “Thu”

- Đi thôi, Điền Ly Thu, nếu không, tôi sẽ không khách khí.

Vương Triều không khách khí.

Vương Triều không muốn dông dài với y.

- Đến hỏi Giám đốc sở Công anTrương của các anh, Điền Ly Thu tôi là ai?

Điền Ly Thu nhìn vẻ mặt Vương Triều cảm giác Cục trưởng Tiền muốn làm không chừng, lập tức bình tĩnh lại đưa ra một đồng chí cao cấp hơn.

- Thực xin lỗi, tôi không biết Giám đốc Trương. Tôi lặp lại lần nữa, theo tôi đi, nếu không tôi sẽ không khách khí.

Vương Triều cũng hơi sửng sốt, Giám đốc công an tỉnh Trương chắc chắn có vấn đề.

Có lẽ ông ta mới là hậu trường của Điền Ly Thu. Một cục trưởng Cục công an không có khả năng nắm cả Hoành Giang. Nếu có giám đốc Trương thì đừng nói.

- Anh không khách khí sao, cút đi cho tôi. Cũng không xem đây là nơi nào. Ở đây sủa cái rắm.

Thủ Thứ cùng Thủy Mẫu Thủy quái ba người đồng thời mắng to, quyền cước hướng về phía Diệp Phàm.

- Hừ!

Ngưu Bá, Ngô Tuấn Vương Triều ba người đồng loạt ra tay, rầm một tiếng, nhất thời ba vị đều bị giẫm nát dưới chân thở hổn hển.

Người áo đỏ thấy Điền Ly Thu đang muốn ra tay, giơ tay ngăn.

- Để tôi cho họ biết danh tiếng. Lâu rồi không ra tay, ngượng tay cũng có chút ngứa!

Nói xong, một chưởng bổ về phía Ngưu Bá.

- Đối thủ của cậu là tôi!

Xa Thiên hừ lạnh một tiếng, giơ tay ra nháy mắt nắm được người áo đỏ, tùy thế xoay một vòng, người áo đỏ giống như quả bóng cao su, rầm một tiếng nện lên thuyền.

May mắn là thuyền không phải là đá, chỉ làm bằng gỗ nếu không người áo đỏ đầu có thể nở hoa rồi.

Xa Thiên thật đúng là muốn giết người, một cước hung hăng giẫm nát khuôn mặt người áo đỏ.

Điền Ly Thu vừa thấy, tay vừa động, một cỗ nội khí mạnh mẽ như câu sắt hướng về phía tay của Xa Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.